TRẠCH NHẬT PHI THĂNG


Thần thông cao thâm không được lưu truyền tới hiện tại, cho dù lưu truyền lại thì cũng không ai hiểu được học được!Thần thông mà mọi người tìm hiểu chỉ được cái mã ngoài, chẳng khá hơn đám na sư bao nhiêu.Còn Hứa Ứng lại tu luyện pháp môn tiên đạo hoàn chỉnh, đồng thời còn kiêm tu na thuật.

Đống châm bạc kia còn chưa tới bên cạnh Hứa Ứng, trong cơ thể Hứa Ứng đã vang lên Nguyên Dục Bát Âm, chấn động lan tỏa, khiến đám châm bạc vỡ nát!Hương công tử vừa sợ vừa giận, gầm lên một tiếng, đột nhiên trong đan điền có một hạt Kim Đan bay ra, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hiển hiện giữa không trung!Đây là Kim Đan của luyện khí sĩ!Cũng là Kim Đan trong câu nói: Một hạt kim đan đi vào bụng, mệnh ta của ta không của trời!Tu luyện được Kim Đan thì tuổi thọ gia tăng, cảm ứng tự nhiên, thấu hiểu ảo diệu của tạo hóa.Hương công tử tế Kim Đan của mình lên, đè xuống như một ngọn núi, ép lên người Hứa Ứng, cố định thân hình y!Hắn thấy từ đầu đến cuối Từ Phúc không chịu ra tay ngăn cản Hứa Ứng, càng ngày càng nóng nảy, vận dụng cả Kim Đan, bất luận Hứa Ứng là thần tiên bất lão gì cũng cứ giết rồi tính!Hương công tử tế lên một thanh phi đao, đang định chém đầu Hứa Ứng, đột nhiên sau lưng Hứa Ứng có một cái rìu đá vung lên, hạ xuống, coong một tiếng, chém lên viên Kim Đan kia!Hương công tử vừa tế phi đao lên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Kim Đan tràn ngập vết rạn!Tai mắt mũi miệng của hắn chảy máu tươi giàn dụa, thân thể lung lay, khoảnh khắc Kim Đan vỡ nát, hắn cũng rơi xuống đất, tắt thở bỏ mạng!Trên núi đâu đâu cũng là luyện khí sĩ, thấy cảnh này ai cũng hoang mang.Giọng nói của Từ Phúc vang vọng xung quanh: “Mọi người, các người có thấy không? Đây mới là lực lượng của luyện khí sĩ! Thần tiên bất lão đích thân ra tay, thể hiện lực lượng chân chính của cảnh giới Khấu Quan kỳ cho các ngươi thấy.

Cho dù các ngươi luyện thành Kim Đan cũng không chịu nổi một đòn!”Đám luyện khí sĩ trên núi lập tức reo hò.Từ Phúc giơ cánh tay, cất cao giọng nói: “Thần tiên bất lão sẽ truyền thụ loại lực lượng này cho chúng ta, giúp của ta tu hành không còn sơ hở gì nữa, có thể độ thiên kiếp, phi thăng thành tiên!”Luyện khí sĩ trên núi lại reo hò, cuồng nhiệt tới cực điểm!Hứa Ứng thu hồi rìu đá, trở lại bên cạnh hắn.

Từ Phúc cười nói: “Hết giận rồi chứ? Hứa quân, tới đứng bên cạnh ta, hưởng thụ sự tôn sùng của mọi người.”Hứa Ứng lắc đầu, đứng dưới Phương Trượng tiên sơn.Từ Phúc mỉm cười, không cưỡng ép y, đứng một mình trên tiên sơn hưởng thụ lời tung hô của mọi người, nói: “Năm xưa ngươi cũng nổi giận với ta vì cái chết của đám đồng nam đồng nữ kia, đánh từng quyền một lên người ta, ta cũng không phản kháng lại ngươi, mặc cho ngươi đánh.


Lần này ta cũng thuận theo tâm ý của ngươi, để ngươi giết chết Hương công tử, cho ngươi thoải mái trút giận.”Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Nhưng ta biết, người sai khiến Hương công tử giết người tế Thiên thần thật ra là ngươi.

Người gieo rắc ôn dịch, khiến Nại Hà đổi đường thật ra cũng là ngươi.”Từ Phúc mỉm cười: “Ngươi lòng dạ đàn bà, cảm thấy thương xót những sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt, nhưng ta thì không.

Ta từ nhỏ đã bạc tình bạc nghĩa.”Hắn quay người, Phương Trượng tiên sơn chở hắn bay về phía đại điện, Hứa Ứng đi theo phía sau không nhanh không chậm.Từ Phúc nói: “Từ nhỏ ta đã không cảm nhận được tình cảm của nhân loại.

Ta xuất thân từ Đông Hải Từ gia, thuở nhỏ đã học tập pháp môn luyện khí, mọi người khen ta thông minh.

Cha ta lại mời một người thầy giỏi về thi thư lễ nghĩa dạy ta chữ lễ, ta đối đãi với mọi người, xử sự trong mọi việc đều không hề vượt qua quy củ.


Người khác vui thì ta cũng vui theo, người khác buồn thì ta cũng buồn theo.”Sắc mặt hắn bình tĩnh, cứ như không phải kể chuyện của mình.“Có một ngày, bà nội ta mất, ta đứng trước linh cữu của bà, bên tai vang lên tiếng khóc của người thân, nhưng ta không cảm thấy bất cứ đau buồn nào.

Ta không khóc được, không cách nào cảm động theo.”Gương mặt Từ Phúc vẫn tươi cười, nói: “Ngày ta thành thân, ta cũng không cảm thấy bất cứ vui vẻ gì.

ta cứ như bị ngăn cách mọi tình cảm, chỉ biết làm việc theo ước định, theo quy củ.

Người khác cười ta cũng cười, người khác khóc ta cũng khóc.


Tới ngày gặp được Hứa quân, ta mới biết ý nghĩa của cuộc đời này.”Ánh mắt hắn nóng rực, cười nói: “Ta sinh ra là để giúp Hứa quân thực hiện sự nghiệp phi phàm tuyệt thế! Khi đó, ta mới có tình cảm, biết thế nào là hỉ nộ ái ố!”Hứa Ứng nhíu mày.“Hứa quân nhân từ chùn tay, ta thì không từ thủ đoạn.

Hứa quân không biết lòng người hiểm ác, ta thì đa mưu túc trí! Hứa quân như ánh mặt trời, còn ta âm trầm.”Từ Phúc cười nói: “Khi cần hiến tế, ngươi không giết những đồng nam đồng nữ thi ta giúp ngươi giết.

Khi gặp nguy hiểm, ngươi không nỡ bỏ để đồng bọn mất mạng, ta ép bọn chúng đi chịu chết còn chúng ta bỏ trốn! Khi sơn cùng thủy tận, ngươi muốn cứu tất cả mọi người, còn ta giết chết bọn chúng ăn thịt! Khi tìm được tiên sơn, ngươi không nỡ giết sạch đám người diệt khẩu, nhưng ta nỡ!”Ngoan Thất và quả chuông nghe tới mức hãi hùng, trong lời kể của hắn, bọn họ dần dần nhận ra chân tướng trong chuyện tìm kiếm tiên sơn năm xưa.Hứa Ứng, Từ Phúc và ba ngàn đồng nam đồng nữ, tất cả đều là thiếu niên, gánh trên lưng sứ mệnh tới hải ngoại tìm kiếm tiên sơn.

Bọn họ là đồng bọn, cũng là đối thủ cạnh tranh, dọc đường đi sóng to gió lớn, ma quái khắp nơi, nguy hiểm trùng trùng.Đây là một câu chuyện rất đáng sợ, rất nhiều người chôn thây trong nguy hiểm, nhưng càng nhiều người bị Từ Phúc gài bẫy hãm hại, chính là để Hứa Ứng có thể tìm thấy tiên sơn, lấy được tiên sơn!Rất nhiều người bị hiến tế, bị vứt bỏ, bị ăn thịt.

Tất cả những người có ý đồ bất chính với Hứa Ứng đều bị Từ Phúc âm thầm xử lý như một cái bóng!Hắn dọn sạch mọi chướng ngại cho Hứa Ứng.Bọn họ là hảo hữu, cũng là kẻ thù.“Ta như cái bóng của ngươi, ẩn mình trong góc tối, giúp ngươi làm những chuyện ngươi không thể làm.”Từ Phúc vung ống tay áo, cửa cung điện kẽo kẹt khép lại, trong điện chỉ còn lại bọn họ.Hắn bước xuống khỏi Phương Trượng tiên sơn, nói: “Năm đó ta giúp ngươi giết chết những đồng nam đồng nữ kia, bây giờ ta giúp ngươi huyết tế Ôn thần, gây ra ôn dịch, để Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn.


Ta giúp ngươi mở ra thế giới trùng điệp! Ngươi cho ta cái gì?”Hai chân hắn rời khỏi Phương Trượng tiên sơn, đi tới trước mặt Hứa Ứng, nói nhỏ: “Vết thương này.”Ngay khoảnh khắc bước chân hắn hạ xuống mặt đất, vết thương trên khóe mắt bắt đầu tan rã, lõm xuống bên dưới!Đầu óc hắn của hắn xuất hiện một cái lỗ lớn, nhìn xuyên từ trước ra sau, đại não trong đầu khô héo, vặn vẹo lại cùng nhau.Từ Phúc nhanh chóng già yếu, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành tuổi cao sức yếu, mái tóc trắng phớ, thân thể suy kiệt, hơi thở khó nhọc, run run rẩy rẩy.

Hắn cười khà khà nói: “Ngươi để lại cho ta cái này!”Chẳng bao lâu sau hơi thở của hắn đã hóa thành mong manh, lảo đảo trở lại tiên sơn, hơi thở lại từ từ kéo dài, cái lỗ lớn trên đầu cũng chậm rãi bình phục, nhưng vẫn lưu lại một vết sẹo hình con rết.Hắn lại trở nên trẻ trung, hóa thành dáng vẻ thanh niên, cười nói: “Ngươi để ta lại trên tiên sơn, ngươi không giết ta, ngươi nói với ta ngươi đã nhốt ta lại, vĩnh viễn không thể rời khỏi tòa Phương Trượng tiên sơn này! Nhưng ta biết, chắc chắn ta sẽ về được!”Hắn đứng dậy, nhìn Hứa Ứng từ trên cao, nói: “Khi trở về, ta muốn thấy ngươi vẫn lăn lộn trong vũng bùn như trước, vẫn bị người ta ức hiếp, vẫn là thằng ngốc.

Lần này, vẫn là ta cứu ngươi ra khỏi vũng bùn, nhưng cuối cùng lần này sẽ khác.

Lần này...”Hắn nở nụ cười kiêu ngạo: “Hứa quân, ngươi sẽ thành cái bóng của ta, giúp ta hoàn thành đại nghiệp phục hưng!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi