TRẢI NGHIỆM HUNG TRẠCH



Từ Ngư đem tin tức gửi qua, Trương Chí Chu vẫn không trả lời, Từ Ngư trong lòng không khỏi có chút oán giận, người này xảy ra chuyện gì? Muốn họ đến thăm ngôi nhà, bây giờ có một vấn đề lớn thì lại biến mất.
Không có biện pháp, anh chỉ có thể cùng Phó Uyên lắp đặt thiết bị trước, phòng ốc quá lớn, bọn họ không có khả năng đầy đủ mọi mặt, liền đem giám sát lắp ở thư phòng, hành lang, cùng với phòng khách, về phần thiết bị cảm giác ấm áp ngược lại không cần, trong phòng này mình có, bọn họ chỉ cần ghi chép là được rồi.
Lắp đặt xong thiết bị cũng đã là giữa trưa, Từ Ngư cầm điện thoại lên nhìn, Trương Chí Chu vẫn không trả lời tin nhắn.
"Anh ta sẽ không bỏ chạy chứ?" Từ Ngư lẩm bẩm nói.
Phó Uyên ở một bên cũng không có hồi phục anh, một lát sau Phó Uyên nhìn Từ Ngư, Từ Ngư hỏi: "Làm sao vậy? "
"Buổi trưa ăn gì?" Phó Uyên hỏi.
Từ Ngư ngoài cười nhưng trong không vười nói: "Tôi là đầu bếp sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Phó Uyên hỏi ngược lại, Từ Ngư nhụt chí, không có biện pháp, ở phương diện công tác anh quả thật còn thiếu sót, vậy chỉ có thể dùng một kỹ năng khác khắc phục.
Loại tài sản của biệt thự lớn này đã có dịch vụ giao đồ ăn, một cuộc gọi điện thoại đi qua, còn chưa đầy hai mươi phút, đồ ăn đã được giao.
Từ Ngư rửa tay nấu cơm, cảm giác mình giống như một bà mẹ, ngay từ đầu cậu không nên ứng tuyển cái gì hung trạch trải nghiệm quan, trực tiếp ứng tuyển đầu bếp thật tốt.
Bốn mươi phút sau, bốn món ăn một canh của Từ Ngư đã làm xong, Phó Uyên rất tự giác đến bưng cơm, hai người không có gì để nói, nhưng Từ Ngư luôn cảm thấy một màn này đặt trên người hai nam nhân có chút kỳ quái.

Phó Uyên trước sau như một khẩu vị tốt, sau khi giải quyết một bàn thức ăn, Từ Ngư cùng Phó Uyên tiếp tục bận rộn.
Những năm đầu đều tận tâm sáng tạo ra điêu khắc cỡ lớn, nhưng ở tuổi năm mươi bảy của ông, anh bỗng nhiên sáng lập Bép Bê Lôi Ngọc, từ nay về sau một lòng nhào vào trên người búp bê, cũng không chạm qua điêu khắc khác.
Một tạp chí nghệ thuật đã phỏng vấn ông thì ông đã trả lời rằng mục đích của ông khi làm búp bê là vì cháu gái của ông, cháu gái của ông rất thích búp bê, nhưng vì một tai nạn, cháu gái của ông đã qua đời.
Từ đó về sau, Búp Bê Lôi Ngọc cơ hồ đều dựa theo bộ dáng cháu gái của ông mà điêu khắc, hơn nữa những búp bê này không còn bán ra bên ngoài nữa, búp bê Lôi Ngọc liền thành tuyệt phẩm, bởi vậy giá cả cũng bị đẩy lên cao.
Từ Ngư đem tư liệu anh phát hiện cho Phó Uyên xem, Phó Uyên sau khi xem qua nói: "Búp bê nữ ở trong thư phòng mặt xác thực đều giống nhau.

"
Nếu không bán ra bên ngoài, những búp bê này lấy từ đâu ra? Từ Ngư nghi hoặc nói, hơn nữa dựa theo tư liệu nói, Lôi Ngọc không có khả năng đem những búp bê này tặng cho người khác.
Phó Uyên ngẩng đầu, cậu đeo kính hơi lạnh trong nháy mắt: "Lôi Ngọc khi còn sống vẫn ở Bạc Thành, tôi hoài nghi căn nhà này chính là nơi ông ta sống khi còn sống.

"
Từ Ngư sửng sốt: "Vậy...!Trương Chí Chu nói người chết vì nhồi máu cơ tim chính là Lôi Ngọc? "
"Có khả năng." Phó Uyên nói.
Từ Ngư rụt bả vai nhỏ giọng nói thầm: "Búp bê làm theo bộ dáng người chết, nghĩ như thế nào cũng có chút đáng sợ.

"
Phó Uyên nhìn anh một cái, tựa hồ đã quen với sự nhát gan của Từ Ngư: "Nếu anh sợ, có thể tạm thời ở khách sạn.

"
Từ Ngư nhìn Phó Uyên thần sắc lãnh đạm nói: "Ai nói tôi sợ, hơn nữa việc này cũng là tôi đáp ứng.

"
Phó Uyên đối với câu trả lời của anh không nói một lời, cậu tìm ra máy ảnh đứng dậy.
Lần này phó Uyên mặc áo len cổ cao màu xám khói, nhìn từ phía sau, cả người thon dài giống như minh tinh, Từ Ngư bĩu môi, nghĩ thầm đẹp trai như vậy, tính cách lại kém như vậy, ông trời thật đúng là công bằng.

Anh đứng dậy đi theo, sau đó nhìn cùng Phó Uyên đem những búp bê nữ giống nhau chọn ra.
Phó Uyên chụp ảnh riêng cho những con búp bê này, Từ Ngư thấy cậu cầm máy ảnh phim, vì thế tò mò nói: "Tại sao lại dùng loại máy ảnh cũ này? Chụp đứng thuận tiện hơn thế này.

"
Phó Uyên ngay cả ánh mắt cũng không nâng một chút, tựa hồ cảm thấy vấn đề này của Từ Ngư hỏi không có bất kỳ giá trị gì.
"Đừng không để ý đến tôi, chẳng lẽ loại máy ảnh này còn có thể chụp được quỷ sao?" Từ Ngư bất mãn nói.
Ai ngờ Phó Uyên thật đúng là "Ừ" một chút, Từ Ngư dừng động tác trong tay.
"Thật vậy sao?" Từ Ngư lặp đi lặp lại.
Lần này Phó Uyên hoàn toàn không nói lời nào, Từ Ngư như cầm khoai lang nóng tay, anh cho rằng Phó Uyên cũng không làm chuyện không nắm chắc, nếu như anh chụp, chứng tỏ anh hoài nghi bên trong những con búp bê này quả thật có quỷ.
Trong nháy mắt, Từ Ngư cảm thấy đám búp bê tựa hồ đều đang nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt của chúng không giống như đơn thuần điểm hạt châu, phảng phất tràn đầy đủ các loại cảm xúc.
Từ Ngư hít sâu, sau đó lặng lẽ cách Phó Uyên gần một chút, nếu phát sinh chuyện gì, Phó Uyên nhất định sẽ cứu anh.
Sau khi chụp xong ảnh, bọn họ nói búp bê cất kiệu, sau khi đi ra khỏi thư phòng, Từ Ngư mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chụp ảnh, còn phải rửa ra đi." Từ Ngư nói.
Phó Uyên nói: "Chỉ cần phim, tôi đi xử lý một chút, anh chờ.

"
"A...!Tôi nên đi với cậu.

"Từ Ngư không yên tâm lắm.
Phó Uyên nhìn chằm chằm anh, Từ Ngư đầu hàng nói: "Được rồi, tôi chính là sợ, có thể để cho tôi đi theo sao? "
Nói xong Từ Ngư chờ Phó Uyên trào phúng mình, ai biết Phó Uyên cũng không có trào phúng anh, chỉ nói một tiếng "Đi thôi.

"
Bọn họ rời khỏi Tường Nhã Viên, tìm một tiệm chụp ảnh hoài cổ trong ngõ, người điều hành tiệm chụp ảnh là một người trẻ tuổi, nghe nói bọn họ muốn rửa sạch phim, còn tưởng rằng là người trong đường, ngược lại thập phần nhiệt tình.

Phó Uyên lãnh đạm, Từ Ngư cũng chỉ có thể ra mặt hàn huyên, sau khi tấm ván trận đi ra, ông chủ nhỏ lặng lẽ hỏi: "Anh và vị kia là một đôi? "
Từ Ngư vẻ mặt vặn vẹo: "Anh làm sao nhìn ra chúng ta là một đôi? "
"Không phải là tốt rồi, thuận tiện muốn một phương thức liên lạc sao?" Tiểu lão bản nhìn chằm chằm Từ Ngư hỏi, ánh mắt có chút ái muội.
Từ Ngư cho cho hay, đây là tình huống gì, tuy rằng khuôn mặt của anh có chút non nớt, cũng không đến mức hấp dẫn nam nhân đi, lúc trước đều là mỹ nữ và các đại tỷ tỷ yêu thích.
Anh còn chưa trả lời, Phó Uyên liền đi tới: "Phim có tốt rồi không? "
Ông chủ nhỏ đưa đồ cho Phó Uyên, Phó Uyên tiếp nhận đồ nói với Từ Ngư: "Phát cái gì ngốc, đi rồi? "
Từ Ngư "À" một tiếng không dám nhìn ông chủ nhỏ, anh thật sự không phải đồng tính, phương thức liên lạc không có khả năng cho.
Thấy bọn họ rời đi, ông chủ nhỏ rối rắm, hai người này thật sự không phải là một đôi, sao anh chỉ vừa xin phương thức liên lạc, người to lớn kia lại cảnh giác như vậy.
Rời khỏi tiệm chụp ảnh, Từ Ngư rối rắm trong chốc lát hỏi Phó Uyên: "Phó Uyên, cậu cảm thấy tôi trông như thế nào?"
Phó Uyên liếc anh một cái: "Không được tốt lắm.

"
Từ Ngư nghẹn một cái, chua xót nói: "Đúng vậy, ở trước mặt đại soái ca như cậu, phàm nhân như tôi cũng không được tốt lắm.

"
Anh thực sự là nhiều miệng, sau đó Từ Ngư lại nhiều chuyện hơn: "Tại sao luôn luôn có người nghĩ rằng chúng ta là một cặp, gây phiền nhiễu."
Phó Uyên giật giật mày từ chối cho ý kiến, Từ Ngư ngẩng đầu nhìn Phó Uyên cao hơn mình một mảng lớn, chiều cao chênh lệch này trên người nam nữ tuyệt đối rất đáng yêu.
Nghĩ như vậy, Từ Ngư càng nghẹn lòng, làm một nam nhân, ai nguyện ý bị coi là người phía dưới chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi