TRẢI NGHIỆM HUNG TRẠCH



Lôi Ngọc quỳ xuống làm cho phòng càng thêm yên tĩnh, Từ Ngư đang muốn há miệng nói cái gì đó, chợt nghe thấy Trương Chí Chu hùng hùng hổ hổ đi vào thư phòng.
"Mẹ kiếp, còn có một người." Trương Chí Chu nhấc chân lên muốn đá về phía Lôi Ngọc, lại bị Phó Uyên một cước ngăn lại, Trương Chí Chu bị đá ngã xuống đất.
"Các người đang làm cái gì vậy? Hai tên rác rưởi mau nhổ tiền ra cho tôi.

" Trương Chí Chu có chút cuồng loạn, anh ta hoàn toàn không giả vờ nữa, chuyện hôm nay kích thích anh lộ ra bản chất thô tục cùng ác liệt của mình.
Từ Ngư tức giận: "Đặt cọc đúng không, trả lại thì trả, ai thèm mấy đồng tiền này của anh.

"
Nói xong trực tiếp lấy điện thoại di động ra trả lại tiền đặt cọc mà Trương Chí Chu đã chuyển cho anh trước đó.
Trương Chí Chu còn đang hùng hùng hổ hổ, Phó Uyên lại nói: "Tìm đánh? "
Ánh mắt Phó Uyên lạnh như băng, hiện giờ tóc ướt đẫm nhìn chằm chằm Trương Chí Chu, đối với Trương Chí Chu mà nói Phó Uyên còn khủng bố hơn những con búp bê kia một chút.
Vì thế anh ta lập tức ngậm miệng lại, nhìn thoáng qua Lôi Ngọc rời khỏi thư phòng: "Các người lập tức ra khỏi phòng của tôi.

"
"Không cần nhắc nhở." Từ Ngư tức giận nói, anh thật muốn đem vẻ mặt vừa rồi của Trương Chí Chu chụp lại cho người của Bàng gia xem một chút, gia đình giàu có tiền nhiều như vậy tại sao lại chọn một tên con rể có tố chất đáng lo như vậy.

Sau khi Trương Chí Chu rời khỏi thư phòng, Phó Uyên nói với Lôi Ngọc: "Tôi sẽ tìm người xử lý những con búp bê này, lá thư kia vẫn còn sao? "
Lôi Ngọc lắc đầu, cầm lấy bút viết trên giấy: Bức thư sau khi tôi đọc xong liền bỗng nhiên hóa thành tro tàn, cho nên tôi mới cảm thấy biện pháp mà kẻ tên Tôn kia nói có thể có tác dụng.
"Tôi biết rồi." Phó Uyên nói.
Bọn họ không trói Lôi Ngọc lại giống như những con búp bê khác, bất quá Lôi Ngọc phi thường tự giác ở cùng một chỗ với những búp bê kia.
Tuy rằng hiện tại búp bê bị khống chế, nhưng Lôi Ngọc có thể từ trên người những búp bê này cảm nhận được linh hồn đang phẫn nộ ở bên trong.
Đây đều là lỗi của ông ta, khi còn trẻ ông ỷ vào thiên phú tài năng, đối với gia đình không để ý, thậm chí làm ra không ít chuyện sai lầm, cho nên sau khi già đi, con trai con gái đều vô cùng xa cáchông, chỉ có mỗi năm ăn tết mới có thể gặp mặt một lần.
Chỉ có cháu gái của mình, nàng thích điêu khắc giống nhưông ta, cũng thích những con búp bê ông làm cho nàng, là người duy nhất Lôi Ngọc sau khi già đi cảm thấy lưu luyên, nhưng nàng đã chết.
Cả đời, Lôi Ngọc ngoại trừ danh lợi cái gì cũng không không có, đến chết còn phạm phải sai lầm, nhìn một mảnh căn phòng hỗn độn, Lôi Ngọc bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Từ Ngư nhìn Lôi Ngọc đang trầm thấp, nghe thấy Trương Chí Chu ở trong phòng bếp gọi điện thoại cho aiđó, thần sắc tựa hồ thập phần sốt ruột.
"Các người yên tâm, tiền tôi nhất định sẽ trả lại." Từ Ngư giật giật lỗ tai, nghe Trương Chí Chu nói.
Anh bĩu môi, thầm nghĩ quả nhiên không làm việc tốt, sau đó nhìn Phó Uyên đang nhắn tin nói: "Hiện tại làm sao bây giờ? Trương Chí Chu muốn chúng ta đi.

"
"Đừng nóng vội." Phó Uyên bình tĩnh nói.
Từ Ngư buông tay, sau đó hắt hơi thật to, Phó Uyên nghe được rốt cục ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tắm rửa trước đi, bộ dáng này đi ra ngoài cũng phải đông chết.

"
"Ừm." Từ Ngư hít mũi, sau đó cầm quần áo thay đi vào phòng tắm, rất nhanh tắm nước nóng.
Lúc đi ra Phó Uyên tựa hồ cũng đi tắm rửa, Trương Chí Chu rốt cục gọi điện thoại xong, nhìn chằm chằm Từ Ngư nói: "Các người còn chưa đi."
Từ Ngư cười nhạo một tiếng nói: "Đi đi, chúng tôi lập tức đi, về phần những con búp bê này, quay đầu lại tự mình làm đi.

"
Trương Chí Chu mặt xanh mét: "Các người vô trách nhiệm như vậy sao? "
Từ Ngư cười lạnh, đem khăn mặt lau tóc hướng lên vai, có chút lưu manh nói: "Tiền đều trả lại cho anh, anh còn muốn cho chúng tôi bận rộn vô ích, đại gia ta không làm nữa.

"
"Cậu, cậu..." Trương Chí Chu chỉ vào Từ Ngư tức điên.
Từ Ngư quay đầu thu thập hành lý của mình không để ý tới Trương Chí Chu, Phó Uyên cũng tắm rửa xong đi ra, cậu thuận tay lấy khăn mặt trên vai Từ Ngư bắt đầu lau tóc.
"Này, khăn tắm của cậu đâu?" Từ Ngư kỳ quái nói.
Phó Uyên nói: "Bị ngọn lửa kia của anh ta lan đến.


"
Từ Ngư theo tầm mắt của cậu mà nhìn qua, người tốt, thần cũ một chút mảnh vụn tam giác nhỏ.
Bất quá để Phó Uyên dùng khăn mặt của mình luôn cảm thấy có chút quá thân mật, quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, nghĩ nữa liền có vẻ mình quá nhỏ nhen.
Lúc hai người đi ra dùng cùng một chai dầu gội đầu, mũi Phó Uyên giật giật, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc không dễ phát hiện.
Ngay sau khi bọn họ thu dọn xong, chuông cửa vang lên, Từ Ngư kinh ngạc nhìn Phó Uyên: "Người cậu tìm cũng quá chuyên nghiệp, buổi tối nhanh như vậy liền tới.

"
Phó Uyên nhíu nhíu mày nói: "Hẳn là không phải anh ấy, ngày mai anh ấy mới có thể đến.

"
"Em yêu, sao em lại đến đây?" Giọng điệu trương Chí Chu xoay chuyển 180 độ, trở nên vô cùng cẩu cẩu và cung kính.
Từ Ngư duỗi cổ dài, nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc hoa lệ, hơi mập mạp, khí thế rất mạnh, phía sau nàng còn có Bàng Thừađi theo, tự nhiên, nàng là ai liền rõ ràng.
Bàng Thiến lạnh mặt nhìn Trương Chí Chu một cái không thèm để ý tới anh nữa, Trương Chí Chu đang muốn tiến lên, bị Bàng Thừa đẩy ra: "Đi sang một bên.

"
"Anh..." Trương Chí Chu có chút tức giận, nhưng nhìn thấy thái độ của em vợ và Bàng Thiến, có dự cảm không ổn.
Sau khi Bàng Thiến đi vào, nhìn thấy Từ Ngư và Phó Uyên liền mang lên nụ cười hiền lành nói: "Hai vị vất vả rồi, Trương Chí Chu đáp ứng hoa hồng tôi sẽ tăng gấp đôi gọi cho hai vị, về phần những vật không may mắn này, còn hy vọng hai vị có thể ở lại hỗ trợ giải quyết.

" Bàng Thiến nói xong, trong phòng im lặng trong chớp mắt.
"Thiến Thiến làm sao em lại biết?" Trương Chí Chu hỏi ra.
Bàng Thừa cười lạnh: "Anh cho rằng những chuyện mà anh làm, chị của tôi không biết sao? Chỉ là không thấy anh lộ đuôi cáo.

"
Nói xong mở ra một đoạn ghi âm, chính là đoạn hội thoại mà Trương Chí Chu nói với Từ Ngư, Trương Chí Chu mặt trắng như tờ giấy,
Bàng Thừa tiếp tục nói: "Anh còn có đánh bạc online thua nhiều tiền như vậy, cho rằng giấu rất tốt, lừa tiền của chị tôi, chờ ăn cơm tù đi.

"
Từ Ngư nghe xong thầm nghĩ quả nhiên cùng Phó Uyên đoán đúng đến tám chín phần mười, anh nhìn Bàng Thiến: "Cậu ở trong phòng lắp máy nghe lén? ”
"Vì an toàn mà suy nghĩ, không nghĩ tới còn có thể nghe được những thứ này, nếu có mạo phạm, thật sự xin lỗi." Bàng Thiến thần sắc không thay đổi.
Từ Ngư trong lòng không tính là đồng ý, anh đương nhiên không thích mình cùng Phó Uyên bị người nghe lén.

Bàng Thiến nói xong nhìn những con búp bê kia, sau đó quay sang Trương Chí Chu nói: "Trương Chí Chu, lừa gạt tôi phải trả rất nhiều giá, anh chuẩn bị thật tốt đi.

"
Cậu ta đi tới nhìn chằm chằm Từ Ngư cùng Phó Uyên nói: "Từ ngày đầu tiên gặp các anh, tôi liền biết các anh không phải người thường, nếu không phải có các anh, tôi thật đúng là không bắt được đuôi nhỏ của Trương Chí Chu.

"
Bàng Thừa có chút đắc ý, hiển nhiên Trương Chí Chu lộ ra chuyện này làm cho tâm tình của cậu ta phi thường tốt.
"Tôi muốn cảm ơn vì được cậu lợi dụng sao?" Từ Ngư không có biểu tình gì nói.
Bàng Thừa nhướng mày: "Tiểu huynh đệ đừng tức giận mà, chuyện nơi này sau này còn phải giao cho các cậu, còn có bốn người mua búp bê lăn lộn kia tôi đều tìm được, cảm giác đạo đức của các cậu cao như vậy, khẳng định rất vui vẻ xử lý chuyện này.

"
Từ Ngư còn muốn phản bác, anh đối với Bàng Thừa thật sự là không thích nổi, Phó Uyên lại đè bả vai anh lại nói với Bàng Thừa: "Lấy tiền làm việc, thiên kinh địa nghĩa.

"
"Sảng khoái, tôi nhớ rõ của anh là Phó Uyên đi, đã kết hôn hay chưa? Tôi thấy anh rất đáng tin cậy.

"Bàng Thừa bắt đầu lải nhải, Từ Ngư lười để ý, Phó Uyên trực tiếp không để ý.
Bàng Thừa thấy thái độ này của hai người, giật giật cười rồi nói: "Cần cái gì gọi điện thoại cho tôi, bây giờ không còn sớm, hai vị nghỉ ngơi thật tốt.

"
Nói xong Bàng Thừa lưu lại một dãy điện thoại rồi rời đi, Từ Ngư thở ra một hơi, đêm nay thật đúng là đặc sắc.
—------------------------------------------
【Tác giả có lời muốn nói】:
Lên kệ, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi