TRẪM MANG THAI CON CỦA PHẢN TƯỚNG KIẾP TRƯỚC



Lửa cháy phừng phừng, đất trời đã sẩm tối, chỉ còn những vệt hồng úa tàn thấp thoáng nơi phương xa.

Đêm thanh văng vẳng tiếng suối trong.

Nhưng đầu óc Nghê Liệt lại dâng lên một niềm bỏng cháy, hắn muốn an ủi y bằng lời ngon tiếng ngọt, nhưng lời nói ra lại quê kệch vụng về: "Được rồi, đừng chỉ ngồi trước mặt ta rớt nước đái ngựa."
Hắn nuốt nước bọt, nghĩ thầm, lỡ như con người mít ướt này mà khóc thật thì phải làm sao bây giờ.

Nghĩ đến cảnh y khóc lóc, trái tim hắn hẫng một nhịp, nhất thời lại sốt ruột, nhưng không biết phải làm sao, chỉ có thể cúi đầu dò tìm đôi môi y, nhưng người trong lòng lại tránh né, không chịu để cho hắn hôn.

Nghê Liệt không ép buộc y như dĩ vãng, thấy y dùng dằng thì ngượng ngùng, đành phải thôi, lại kề mũi ngửi mép tóc y, ra chiều phiền muộn: "Sau này không trêu ngươi nữa."
Lại cảm thấy giọng điệu mình có hơi gây hấn, bèn dịu giọng, "Không chọc ngươi."
Lý Nguyên Mẫn không đáp.

Dưới trời hoàng hôn não nề, y níu chặt vạt áo Nghê Liệt, hàng mi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.

Nghê Liệt vuốt ve mái tóc y, để y tựa đầu vào cổ mình.

Trời đã về khuya, Nghê Liệt lại chẳng hề muốn trở về, nhưng đêm hôm khuya khoắt, hắn sợ thân thể mỏng manh trong lòng không chịu được cái sương gió lạnh lùng chốn hoang vu, lại thêm ngày mai phải dậy sớm để nhổ trại khởi hành, thành ra hắn không có lựa chọn nào khác.

Hai người giục ngựa chậm rãi quay về.

So với lúc mới đến đây, người trước mặt dường như lại càng thêm lặng lẽ, Nghê Liệt theo sau y, khẽ cau mày, trong lòng cực kỳ ảo não.


***
Sao Hôm còn le lói, bầu trời ưỡn bụng cá trắng, đại đội nhân mã lại chuẩn bị khởi hành.

.

Đam Mỹ H Văn
Nghê Liệt ngồi trên lưng ngựa đi quanh trại hết vòng này đến vòng khác, giống như đang tuần tra, nhưng thật ra ánh mắt hắn lại thường xuyên nhìn về phía lều chính.

Một lúc sau, chỗ ấy mới có động tĩnh, màn cửa hơi động, hai tùy tùng ra ngoài trước, sau đó, con người xinh đẹp kia cũng xuất hiện, y khoác áo ngoài, cùng đi với A Anh.

Nghê Liệt chăm chú quan sát vẻ mặt của y, thấy y vẫn thong dong như thường lệ.

A Anh ghé lại gần, nói luyên thuyên gì đó, y nghiêng đầu lắng nghe, đôi mày thanh tú chau lại, rồi lại dặn dò Nghê Anh dăm câu.

Bình minh dâng lên, ánh vàng rực rỡ phủ lên khóe mắt đuôi mày đẹp như tranh, khiến ngũ quan y như tỏa ra vầng sáng dìu dịu.

Nghê Liệt thấy vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn cũng bất giác ánh lên nét dịu dàng, có điều hắn cũng không biết mà thôi.

Thấy y đã lên xe ngựa, hắn mới thôi nhìn theo, lại giật dây cương, quay đầu ngựa, quát một tiếng, phóng thẳng về phía trước đội ngũ.

Bởi vì hành trình gấp rút, nên hầu hết mọi người đều uể oải, nhưng cuối cùng cũng kịp đến nơi dừng chân trước khi trời tối.

Hai đêm trước bọn họ đã phải nghỉ lại ở chốn hoang vu, nhưng tối nay đại doanh lại dựng trại ở gần một thôn xóm tương đối sung túc.

Để tránh cho quấy nhiễu dân lành, đại quân vẫn đóng quân ở ngoại thành.

Tào Cương vừa vào lều đã thấy Nghê Liệt cởi áo giáp, trong tiết trời lạnh như vậy, hắn lại cởi trần tắm bằng nước lã.

Tào Cương thấy vậy mà run lập cập thay cho hắn.

Y lẳng lặng chờ ở một bên, đợi cho hắn lau rửa rồi thay quần áo gọn gàng xong xuôi, mới tiến lên báo cáo công vụ như lệ thường.

Sau khi bẩm báo xong, Tào Cương lại thò tay vào túi áo, lấy ra mật hàm của một vị Tổng chế Lưỡng Giang khác là Chu Sâm, đoạn giao cho Nghê Liệt.

Nghê Liệt đọc thoáng qua, sau đó cười nhạt, liền ném cho Tào Cương.

Tào Cương xem xét mật hàm, trong lòng thở dài, bức thư này nói rằng vì gặp chút sự cố, quân lương của hai nhánh quân không đến nơi kịp thời như đã định, chỉ có thể tạm phân phối trước nửa tháng.

Thái tử quả thật quá đa nghi, vừa muốn mượn sức Đại doanh Giang Bắc chèn ép họ Tư Mã, lại vừa đề phòng Nghê Liệt, sợ hắn hiệp binh tạo phản.

Một kẻ khác cũng chung cảnh ngộ này là chủ soái Ngô Kỳ của quân Thanh Châu ở Tây Bắc.

Cũng giống như kiếp trước, quân Thanh Châu cũng được lệnh Thái tử, lấy cớ diễn tập mà điều quân ép sát Thông Châu - vốn là một vùng đất lân cận kinh thành.

Có điều, Lý Nguyên Càn không biết rằng tên Đại tướng Thanh Châu này đã âm thầm đầu quân cho Tư Mã Kỵ từ lâu.

—— Bởi chính thói đa nghi bạc bẽo, Lý Nguyên Càn đã đánh mất lòng người.


Kết cục kiếp trước của gã như vậy, âu cũng là gieo gió gặt bão.

Nghê Liệt đã sớm có kế sách, cau mày ra lệnh vài câu, Tào Cương đều ghi nhớ trong lòng.

Đương lúc y định lui ra, chợt bên ngoài có tiếng thông báo, một người hầu cận xách một chiếc cặp lồng bằng gỗ hoa lê đi vào.

Trên mặt người binh sĩ nọ đầy mồ hôi, có vẻ như vừa bôn ba một đoạn đường dài, hắn nuốt nước bọt, đặt cặp lồng trên bàn: "Chủ soái, đây là thứ ngài yêu cầu."
Nghê Liệt nhíu mày: "Sao mà cầm cái hộp lớn như vậy?"
Tùy tùng vội đáp: "Ty chức chọn nhiều loại."
Bấy giờ sắc mặt Nghê Liệt dịu đi, gật đầu: "Được rồi, lui ra đi."
Ánh mắt Tào Cương rơi trên cặp lồng kia, trên thẻ tròn có chạm năm chữ to mạ vàng "Kẹo mạch nha Triệu Ký".

Y nhíu mày, Xích Hỗ Vương dĩ nhiên là không ưa chuộng gì những thứ đồ ăn này, vậy đây là dành cho ai?
Y ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ mấy hôm nay, không hiểu sao Nghê Anh không đi theo quấn quýt Tổng chế đại nhân như trước.

Nghĩ đến đây, y lập tức hiểu ra —— ắt là mua để dỗ dành em gái đây mà.

Bèn an tâm lui xuống.

Nghê Liệt mở nắp hộp, hơi nhướng mày, thấy bên trong đầy ắp kẹo mạch nha đủ loại, có khi phải nặng hơn mười cân, làm sao mà con người kiêu kỳ kia ăn cho hết được?
Thế là buột miệng mắng tùy tùng: "Ngu xuẩn!"
Hắn rút một tờ giấy dầu từ trong vách hộp, lựa mỗi loại vài viên kẹo đặt vào trên giấy rồi vụng về bọc lại, sau đó cất vào trong ngực, lại khoác áo ngoài, sau đó vội vàng chạy ra cửa.

Nghê Liệt vừa định bước vào phòng, lại bắt gặp Nghê Anh từ trong đi ra, hắn ho nhẹ một tiếng, gọi nàng lại.

"A Anh."
Nghê Anh ngẩng đầu, thấy hắn thì sững lại một chút, ngượng nghịu chào hắn một tiếng.

Nàng cầm bội kiếm đi thêm mấy bước, lại có phần hổ thẹn, bèn quay đầu lại: "...!Đừng để điện hạ ca ca về trễ quá."
Sau đó không đợi Nghê Liệt trả lời đã vội vã chạy mất, Nghê Liệt nhìn theo bóng lưng nàng một chốc, rồi mới đẩy cửa vào phòng.

Người bên trong vừa dùng bữa xong, lúc này đang ngậm trà thơm rửa miệng, y vừa nhổ nước vào thau, ngước mắt thấy Nghê Liệt thì hơi sửng sốt, bèn lấy khăn lau miệng, sau đó ra hiệu cho vú già đứng hầu bên cạnh rời đi.

Vú già kia xoay người, cúi đầu chào Nghê Liệt rồi lui xuống.

Nghê Liệt lại gần, vươn tay mơn trớn bờ môi hồng hào ướt át của y.

"Đi thôi, ra ngoài dạo mát một chút."
Đèn hoa giăng đầy phố thị, tứ phương tấp nập người qua.

Hôm nay đúng dịp họp chợ, đường phố khá là đông đúc náo nhiệt.

Bởi vì khuôn mặt này của Lý Nguyên Mẫn quá nổi bật, dễ sinh sự rắc rối, nên y đeo một chiếc mặt nạ bằng da mà ngày thường hay sử dụng.

Hai người sóng vai nhau mà đi.

Lý Nguyên Mẫn nhìn quanh một vòng, thấy tuy chợ này không nhộn nhịp bằng đô thành Lĩnh Nam, nhưng vật gì cũng có, chỉ có điều ít thấy đàn bà con gái dạo chơi trên đường, nếu có bắt gặp thì cũng đứng tuổi rồi.


Lý Nguyên Mẫn ngắm nhìn khung cảnh rộn ràng náo nhiệt, chợt nhớ lại ngày trước có lần mình từng cùng người thanh niên mười tám tuổi kia đi dạo hội chùa, trái tim y run lên, bèn vội rũ mắt, ngăn không cho chính mình tiếp tục nhớ nhung.

Nghê Liệt nom thấy y có phần ủ rũ chán chường, vốn định nói mấy câu, chợt một người tiểu thương hớn hở lại gần, trên tay cầm vài cuốn sách, bắt đầu chèo kéo.

"Hai vị này, có muốn xem tiểu thuyết mới của Tễ Nguyệt công tử không?"
Nghê Liệt thấy gã phiền phức, bèn vung tay, tỏ ý không hứng thú.

Tiểu thương rất lanh lợi, lập tức đổi mục tiêu, quay sang Lý Nguyên Mẫn chào hàng: "Quyển Nguyệt Hạ Châm này báu lắm đấy, giá lại rẻ bèo, chỉ mười lăm tiền thôi, ngài có ưng không?"
Kẻ này ngó nghiêng xung quanh một lúc, rồi sà lại gần Lý Nguyên Mẫn, lấy tay giở vài tờ, trưng ra mấy hình minh họa trong sách cho y xem: "Ngài nhìn đi, nội dung cực kỳ đặc sắc nhá!"
Lý Nguyên Mẫn thoáng liếc mắt, lập tức cau mày, sách cái gì mà sách! Toàn là tranh vẽ không đứng đắn.

Nghê Liệt hiển nhiên cũng thấy, hắn chợt ngẩn người, tiểu thương này cực nhạy bén, vừa thấy hắn phản ứng như vậy, lập tức mở túi ra,
"Còn vài cuốn nữa cũng diệu lắm!"
Gã cố tình chọn những cuốn sách có màu sắc, hình vẽ trần trụi tươi mát rồi bày ra cho hắn xem, "Ngài nhìn đi, tôi không lừa ngài đâu, toàn là thứ hay ho cả đấy!"
Khuôn ngực Lý Nguyên Mẫn phập phồng, thấy Nghê Liệt cau mày, nhưng ánh mắt lại len lén dòm sang, dáng vẻ này của hắn dần trùng điệp với một bóng hình trong quá khứ, khiến trái tim y loạn nhịp, trong lòng giận muốn sôi lên, bèn kéo mạnh khuỷu tay hắn, lôi hắn chạy mất.

Mãi đến khi thoát khỏi tiểu thương kia, Lý Nguyên Mẫn mới thở phào một hơi, rồi mới như chợt nhận ra điều gì, bèn vội vàng buông hắn ra, cũng không dám nhìn hắn nữa, chỉ ngắc ngứ đi về phía trước.

Bởi vì mang mặt nạ, nên Nghê Liệt không thấy được vẻ mặt y lúc này, nhưng hắn phát hiện ra thính tai trắng như tuyết của y đã đỏ thẫm như muốn rỏ máu, khiến người không nhịn được muốn cắn cắn.

Yết hầu hắn hơi khô, bèn nuốt nước miếng, sau đó sải bước đi theo, đoạn kéo y vào trong một ngõ hẻm.

Hắn đè người ta lên tường rồi bóc lớp mặt nạ trên mặt y, lấy hai tay vây chặt người ta trước ngực, hô hấp dồn dập nóng bỏng, lại mạnh mẽ ngậm mút đôi môi y.

Lý Nguyên Mẫn sức đâu mà chống cự lại hắn, trái tim y đập thình thịch, đầu óc cuống quýt nghĩ cách ứng phó.

Nhưng rồi, người trước mặt lại buông y ra, thở gấp, nói:
"Đừng sợ, trước khi ngươi khỏe lại, ta sẽ không chạm vào ngươi."
Hơi thở dồn dập của hắn phả vào mặt Lý Nguyên Mẫn.

Hắn tựa như một mãnh hổ đang khao khát rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào người y, xé xác y.

Hắn lại ngửi ngửi bờ môi y.

"Thế nhưng, ngươi phải ngoan ngoãn để ta hôn một chút."
Lý Nguyên Mẫn đỏ bừng cả mặt, ánh trăng rơi vào trong mắt y, tựa như những ngôi sao bé xinh.

Y hé môi, hơi thở ướt át, chợt nhắm nghiền hai mắt lại, dang tay ôm cổ đối phương, chủ động ngẩng đầu dâng môi hôn lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi