TRẪM MANG THAI CON CỦA PHẢN TƯỚNG KIẾP TRƯỚC



Lý Nguyên Lãng cúi đầu, cung kính nói: "Thần đệ lập tức sai người đi mời."
Gã quay người dặn dò tùy tùng vài câu, tùy tùng nghe xong thì vội vàng rời đi.

Cả đại điện lập tức xôn xao.

Đối với vị Tam hoàng tử có xuất thân không mấy hay ho này, đám quan viên kinh thành ngoài mặt thì miệng mồm kín như bưng, nhưng nhân lúc vắng người thì lại dấm dúi xì xào với nhau.

Thời gian vừa rồi, phố xá bỗng nhiên dấy lên lời đồn về vẻ đẹp kinh người của y, thành thử ra lại càng nhiều lời ra tiếng vào.

Các quan chức trong bữa tiệc này hầu hết đều chưa từng thấy dáng vẻ Quảng An Vương lúc trưởng thành, nhưng mấy nay nghe người ta đồn đãi thì đâm ra tò mò, nay nghe Thái tử nói vậy thì cũng âm thầm mong mỏi.

Lại thêm mấy tuần rượu qua đi, tùy tùng của Lý Nguyên Lãng tấp tểnh chạy vào, quỳ rạp trên đất.

Thái tử Lý Nguyên Càn đã bị mỹ nhân Ngõa Lạt chuốc cho mấy vò rượu, mắt mũi đã bắt đầu mơ màng, nay thấy kẻ đi thông báo đã trở về, nhưng lại chẳng thấy thứ ti tiện kia nối gót theo sau, bèn cau mày, quát lớn: "Người đâu rồi?"
Tùy tùng lộ vẻ do dự, Thái tử trông thấy nó như vậy thì tái mặt, dằn mạnh chén rượu xuống bàn: "Nói!"
Tùy tùng vội bẩm: "Người hầu của Quảng An Vương nói là...!Tam điện hạ đã nghỉ ngơi, không tiện ra đường."
Không chờ Thái tử nổi giận, Lý Nguyên Lãng đã cao giọng trách cứ: "Làm càn! Quảng An Vương rời kinh thành đã lâu, giờ ngay cả Thái tử cũng không nể nang nữa à?"
Lý Nguyên Càn vốn đã cực kỳ phẫn nộ, gã sắp sửa đăng cơ, thân là Thiên tử tương lai, sao có thể nhẫn nhịn kẻ nào làm phật ý mình, nhất là trước mặt sứ đoàn ngoại quốc, bèn lập tức phất tay áo, giận dữ nói: "Phái Ngự lâm quân qua đó, nếu không mời được thì bắt nó về đây!"
Tả tướng đại nhân Triệu Cấu ngồi bên dưới thấy vậy thì hết sức lo lắng, ông ta trộm liếc nhìn sắc mặt dữ tợn của cháu ngoại trai nhà mình, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Những năm gần đây, Thái tử dần dần đổi tính, cứng rắn lại bảo thủ, đã ra quyết định rồi thì không cho bất kỳ ai xen vào.

Nay trong cơn thịnh nộ, lại đã sẵn hơi men thì ngay cả kế khích tướng đơn giản vậy cũng không phát hiện ra —— Quảng An Vương là kẻ như thế nào? Y vừa yếu đuối vừa cẩn thận, nếu có người của Thái tử đến cho mời, thì đừng nói là đi ngủ, cho dù có tàn phế thì e cũng sẽ lệnh người khiêng tới đây diện kiến, nào dám trái lệnh Thái tử.


Nhưng trước mặt mọi người, ông ta không khuyên được, đành kiềm chế lại, yên lặng uống rượu.

Thấy Phó sứ Ngự lâm quân nhận lệnh rời đi, Lý Nguyên Lãng lặng lẽ cười nhạo, gã quay người lại, bỗng dưng đối diện với một cặp mắt sắc bén.

Trong nháy mắt đó, Lý Nguyên Lãng cảm thấy mình đang bị một con dã thú theo dõi, chực chờ thời cơ mà tấn công.

Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên ót gã.

Gã thoáng hoảng hốt, vừa định nhìn cho kỹ thì tên Tổng chế Lưỡng Giang nọ đã cầm ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn.

Gã quan sát hắn một lúc, thấy hắn không nhìn sang bên này nữa, cứ như thể chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của gã mà thôi.

Nhưng Lý Nguyên Lãng là kẻ có tật giật mình, thành ra trong lòng vừa sợ vừa bất mãn, gã hơi nheo mắt lại, chậm rãi ngồi xuống.

Chẳng bao lâu sau, Lý Nguyên Mẫn vội vàng tiến đến.

Trong khoảnh khắc y bước vào, tiếng ồn ào trong đại điện lập tức im bặt.

Lý Nguyên Mẫn thoáng nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngồi ở mé ngoài cùng thì bước chân có hơi chững lại, nhưng rồi lại tiếp tục rảo bước vào điện.

Tình hình hiện tại không cho phép y chú ý đến bất cứ chuyện gì khác, y trông thấy mặt mũi Thái tử đen sì, trái tim đập thình thịch, trong lòng chợt dâng lên dự cảm xấu.

Hôm nay, Ngự lâm quân bỗng nhiên bao vây khách sạn, chẳng nói chẳng rằng mà xông vào buồng trong bắt y dậy, Nghê Anh giận đến nỗi lập tức rút kiếm, hai bên suýt chút nữa đã xảy ra một trận ác chiến.

Lý Nguyên Mẫn đành phải nhỏ nhẹ phân trần với tay Phó sứ Ngự lâm quân kia một lúc, mới hóa giải được trận can qua này, y cũng không còn thời gian sửa sang chuẩn bị, chỉ còn nước vội vàng đi theo Ngự lâm quân vào cung.

Tâm trạng y bất an, đôi tay vung lên, cung kính cúi đầu, "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Lời còn chưa dứt, một cốc rượu ném thẳng vào mặt y.

Lý Nguyên Mẫn không tránh, chỉ nhắm mắt lại, miễn cưỡng chịu đựng.

Thái dương y đau nhói, chất rượu lạnh lẽo văng tung tóe khắp mặt.

Lý Nguyên Mẫn không dám vươn tay lau đi, chỉ ra dáng khiêm nhường phủ phục trên mặt đất: "Điện hạ bớt giận!"
"Bớt giận à?" Thái tử hừ một tiếng: "Quảng An Vương thật là ngông cuồng, ngay cả bản cung cũng không vời được ngươi!"
Lý Nguyên Mẫn nghĩ thầm, người hầu của y chắc chắn sẽ không hồ đồ ngu ngốc đến nỗi từ chối mệnh lệnh của Thái tử.

Y là người thông minh, nhanh chóng đoán chừng rằng có kẻ gài bẫy mình, nhưng tính tình Thái tử đã như vậy, bây giờ mà ra sức phân trần thì chỉ là đổ thêm dầu vào lửa thôi.

Bèn ra vẻ sợ sệt, mặt mày tái mét, khom lưng thật thấp: "Thần đệ không dám, có lẽ do bọn hạ nhân ngu dốt chưa kịp thông báo, nên mới trễ việc...! Mong Thái tử điện hạ khoan dung."
Sắc mặt Thái tử vẫn u ám, tay chỉ cái ly, nội thị chầu bên cạnh hiểu ý, lập tức rót đầy ly rồi bưng tới cho Lý Nguyên Mẫn.

Lý Nguyên Càn hất hàm, ra vẻ uy nghiêm: "Đi xưng tội với Quốc chủ đại nhân đi."
Lý Nguyên Mẫn nhìn ly rượu trên tay, trái tim căng thẳng, thân thể hiện tại của y sao có thể uống nổi một chén như vậy, trên mặt y có phần do dự, thầm nghĩ kế thoái thác.

Nhưng Dã Tiên hãy còn đang sững sờ nhìn y, sau mới sực hoàn hồn lại, đoạn bật cười ha ha, những ngấn mỡ trên người gã rung rung theo bước chân gã lại gần, gã tự tay lấy đi ly rượu trên tay Lý Nguyên Mẫn: "Xưng tội làm gì? Mất công người ngoài lại chê cười bản quân hẹp lượng!"

Gã liếc mắt quan sát Lý Nguyên Mẫn từ đầu đến chân, vô thức nuốt nước miếng, hơi thở cũng trở nên nặng nề —— Thế gian sao lại có trang tuyệt sắc bực này!
Đôi con mắt của gã nheo lại, thấp giọng thì thào: "Nay có duyên được gặp gỡ Quảng An Vương!"
Lý Nguyên Lãng ngồi gần đó, nghe gã nói vậy thì nâng chén đứng lên, cười khen: "Quốc chủ đại nhân quả thật là ưu ái Quảng An Vương của chúng ta."
Tiện đà quay về phía Thái tử, chắp tay: "Thần đệ có kiến nghị thế này, nếu Quốc chủ đại nhân đã bỏ qua, chi bằng Thái tử cũng nể tình, để Quảng An Vương cùng nâng ly với Quốc chủ cho tròn đạo đãi khách của triều ta."
Lý Nguyên Càn hừ một tiếng, khoát tay, xem như đồng ý.

Tả tướng Triệu Cấu ngồi bên dưới đổ mồ hôi lạnh, việc này không hợp lẽ chút nào.

Tuy Quảng An Vương chỉ là kẻ hèn mọn, nhưng dù gì cũng là hoàng tử danh chính ngôn thuận, sao có thể ngồi hầu rượu người ta như kỹ nữ? Thế nhưng, con mắt Thái tử đã vằn đỏ, cái đầu đong đưa, say sưa túy lúy mất rồi, các quan lại ai nấy cũng hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám can ngăn cả.

Dĩ nhiên, cũng có kẻ tiểu nhân mừng thầm trong bụng, nóng lòng nhìn về phía mỹ nhân mảnh khảnh đang quỳ trong điện.

Còn Nghê Liệt thì dường như chẳng hề để tâm đến hết thảy sự việc vừa diễn ra, chỉ rót rượu rồi nốc hết chén này đến chén khác.

Thấy Thái tử đã cho phép, đôi môi Lý Nguyên Lãng hiện lên ý cười, gã thôi không nói nữa, sau đó quay sang Lý Nguyên Mẫn, ra vẻ nghiêm nghị: "Lần này coi như ngươi may mắn, cả Thái tử và Quốc chủ đại nhân đều bỏ qua cho ngươi rồi, còn không mau đi hầu?"
Lý Nguyên Mẫn ngước mắt nhìn Lý Nguyên Lãng, đã tám năm trôi qua, dáng vẻ của gã cũng đã thay đổi rất nhiều, nhưng đôi mắt ngo ngoe độc địa kia vẫn cứ quen thuộc như vậy.

Y nhìn gã một lúc rồi mới nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Rồi chậm chạp bước lên bục, ngồi xuống bên người Dã Tiên.

Y vừa mới ngồi yên thì đã cảm thấy tên Dã Tiên này nhích lại gần mình, thậm chí còn nghe được tiếng thở nặng nhọc hôi thối của gã lởn vởn quanh thân, khiến y như muốn ngạt thở.

Dã Tiên đã say, cặp mắt gã trắng trợn mơn trớn gò má y, trong lòng gã ngứa ngáy rạo rực, miệng cứ xuýt xoa tấm tắc khen mãi: "Trên đời này hóa ra còn có người đẹp chẳng kém gì châu ngọc của tộc Ngõa Lạt chúng ta, Bắc An đúng thật là nơi...!địa linh nhân kiệt!"
Thái tử mỉm cười, một tay ôm ấp mỹ nhân Ngõa Lạt, trong mắt đẫm men say, gã nhoài người qua, bắt đầu thốt ra những lời phù phiếm, bỡn cợt: "Đáng tiếc, Quảng An Vương không phải nữ nhi, nếu không bản cung cũng chẳng tiếc làm gì, dâng cho Quốc chủ làm phi."
Dã Tiên sững sờ, gã liếc nhìn mỹ nhân đang lặng lẽ rót rượu bên cạnh bằng con mắt nóng cháy, lại cũng bắt đầu cợt nhả: "Tiếc thật đấy, người lại là nam tử!"
"Ha ha nam tử ấy à..." Thái tử đã say, nghe vậy thì bật cười lớn, như thể vừa nghe được chuyện gì rất nực cười, "Cũng không phải, không phải!"
Gã lắc đầu, rướn người sang bên cạnh mà thì thào, ánh mắt Dã Tiên lập tức sáng quắc.

"Ra là bản quân kiến thức hạn hẹp!"
Có lẽ là do men say, hoặc giả hai kẻ này vốn chẳng cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, cả hai bắt đầu trắng trợn bàn tán về cái giống người nam không ra nam, nữ không ra nữ ấy.

Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, kiềm chế cánh tay đang run rẩy, y tự thôi miên mình như vật chết, máy móc rót rượu cho Dã Tiên.

Dã Tiên nhận lấy, ánh mắt gã tựa như một chiếc lưỡi vô hình liếm láp khắp người y, đôi mắt đỏ au của gã hơi nheo lại, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, "Bản quân có một chuyện rất tò mò, không biết liệu Quảng An Vương có thể giải đáp cho ta được hay?"
Thái tử hào sảng vung tay: "Quốc chủ cứ hỏi, bản cung đảm bảo rằng nó biết gì nói nấy!"
Dã Tiên cười hì hì, bản mặt say khướt của gã kề gần sát Lý Nguyên Mẫn, hơi thở tanh tưởi của gã phả vào trên mặt y.

Gã hỏi: "Bọn người song tính các người ấy, dùng chỗ nào để ỉa đái?"
Lời này vừa dứt, đừng nói là chúng quan lại Bắc An, ngay cả người của sứ đoàn Ngõa Lạt cũng tái cả mặt.

Mọi người nín thở, khép nép cúi đầu, cả cung điện to lớn phút chốc lặng ngắt như tờ.

Lý Nguyên Mẫn không cười nổi nữa, cả người y lảo đảo, lung lay như sắp ngã, cánh tay giấu trong tay áo véo mạnh vào đùi, liều mạng khuyên mình nhất định phải nhẫn nhịn.

Cho dù có thành ra thế nào cũng phải nhẫn.

Y không còn là kẻ nếu không sống được nữa thì cứ chết là xong như trong kiếp trước, y gánh lấy vận mệnh và tiền đồ của nhiều người như vậy, dù có khó khăn hơn nữa cũng phải nhịn.


—— Nhưng thật khó quá!
Y tuyệt vọng nghĩ, y sống lại một đời nữa để mà làm gì, tại sao lại khó khăn khổ sở như vậy? Đã thế còn làm chuyện bao đồng mà thu nhận bảo bọc nhiều người như vậy, để rồi cuối cùng tự làm khó mình, muốn chết quách đi cho xong cũng không được.

Khổ sở biết bao!
"Chỗ nào vậy?" Dã Tiên hỏi dồn, thân thể núng nính của gã dán lên cánh tay Lý Nguyên Mẫn, khiến y suýt nữa hét toáng lên.

Y cảm nhận được vô số ánh nhìn từ khắp nơi đang dính chặt lấy mình, dường như bọn chúng cũng đang chờ đợi đáp án của y, những cặp mắt tởm lợm đó tựa như có thực thể, chúng cứ bám riết lấy y mãi, thật là nhơ nhớp.

Chỗ nào?
Chỗ nào?
...!
Trong nỗi nhục nhã và đau đớn đến cực hạn, tâm trí Lý Nguyên Mẫn thoáng chốc trống rỗng.

Y đột nhiên nhớ đến cảm giác lưỡi dao cắt lên mặt trong kiếp trước, tuy rằng đau đớn kịch liệt, nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng y lại thống khoái vô cùng, sung sướng một cách bệnh hoạn, nếu không phải vì quá đau, y còn toan vung một dao, cắt phăng cái bộ phận bên dưới kia đi.

Chỉ một nhát mà thôi, chém thật mạnh, thật nhanh, thật bén, để cho cơn đau đớn cực độ và nỗi khoái lạc vô ngần cùng nhau bùng nổ, lẫn với máu tươi ồ ạt, cuốn phăng tất cả.

Cả người Lý Nguyên Mẫn vô thức run rẩy.

Trái tim y bỗng dưng siết chặt, kích động nghĩ thầm, không, nếu như được lựa chọn lần nữa, y sẽ chém đứt cái bộ phận dị dạng kia đầu tiên, cắt phăng đi cái chỗ đã làm cho y đau khổ suốt đời, nếu y còn chịu được, y sẽ tiếp tục băm nát cái mặt này luôn.

Đúng, y nhất định sẽ làm như vậy - Lý Nguyên Mẫn kích động nghĩ thầm.

Lúc này, y đã chẳng còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, tâm trí y nóng bỏng, trái tim đập thình thịch, y bắt đầu nhớ nhung cái cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng kia hết lần này đến lần khác, và khuôn mặt đương còn mê man của y chợt bừng lên một vầng sáng kỳ dị.

Tâm trí y trôi dạt về một nơi rất xa, nhưng rồi bất chợt, một tiếng động loảng xoảng vang lên bên tai, ảo ảnh vụt tắt.

Một bóng hình loạng choạng hất văng bàn, đi về phía tiền điện.

Con mắt Nghê Liệt đỏ ngầu, cả người lảo đảo như say, hắn tiến về phía trước, vài tên nội thị chạy xuống ngăn hắn lại, nhưng đều bị hắn ném qua một bên.

Không chờ Thái tử mở miệng trách mắng, hắn đã giương tay vỗ ầm một tiếng lên bàn Dã Tiên.

Ai nấy đều sợ hết hồn.

Nghê Liệt liếm răng, ợ hơi một tiếng: "Nghe nói dũng sĩ đệ nhất của Ngõa Lạt là Lương Cáp Đa cũng đi sứ chuyến này..."
Cả người hắn lảo đảo như si như say, nhưng lại nhìn Dã Tiên bằng đôi mắt rực lửa: "Không biết bản tướng có may mắn được quyết đấu với vị ấy một trận?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi