Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Biết Chu Khảm sẽ không chờ nổi mười mấy phút nên Thời Thiên cũng không lề mề, cậu không thèm bận tâm tiếng mắng chửi của Chu Khảm, sắp xếp xong giấy tờ liền rời khỏi công ty.
Thời Thiên nghĩ ngồi trong xe Chu Khảm sẽ bị hắn chế giễu châm chọc nên cậu tự lái xe của mình đến chỗ Cổ Thần Hoán, còn Chu Khảm lái một chiếc xe khác theo sát đằng sau cậu.
Vừa mới đi được một đoạn, điện thoại Thời Thiên đổ chuông, là Quan Lĩnh gọi tới.
Thời Thiên có mang theo tai nghe, cậu vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại.
Đầu tiên Quan Lĩnh hỏi thăm sức khỏe Thời Thiên, dù sao hôm qua Thời Thiên say đến nửa sống nửa chết khiến hắn thực sự có hơi lo lắng, sau đó Quan Lĩnh chế giễu tửu lượng quá kém của Thời Thiên, cuối cùng mới úp úp mở mở hỏi, "Này, đêm qua ông chủ của tôi không làm gì cậu chứ?"
"Ông chủ của cậu? Dư Thặng à?" Thời Thiên cảnh giác, "Tối qua anh ta làm sao?"
"Ơ, con mẹ nó cậu quên sạch rồi à?" Quan Lĩnh kêu lên, "Hôm qua cậu uống say nên anh ta dìu cậu vào phòng nghỉ ngơi." Có vẻ như Quan Lĩnh nhận ra những lời hắn nói không đủ trượng nghĩa, giọng nói của hắn liền ấp úng mất tự nhiên, "Tôi... tôi bị anh ta sai đi làm vài thứ nên không đưa cậu về được. Hình như cậu đã nói anh ta coi cậu như cái gai trong mắt phải không? Cho nên tôi mới muốn hỏi anh ta có thừa dịp cậu say mà trả thù cậu hay không."
Lời Quan Lĩnh nói khiến Thời Thiên nhớ lại đoạn tin nhắn kia...
Nếu Dư Thặng là người đưa cậu vào phòng, vậy thì chỉ có anh ta biết rõ cậu ngủ ở phòng nào.
Nói như vậy, tin nhắn kia đúng là do Dư Thặng gửi.
Nhưng Dư Thặng làm vậy để làm gì? Dù sao Ngũ thúc sẽ không bao giờ làm hại cậu...
Vô tình liếc mắt về phía gương chiếu hậu, Thời Thiên đột nhiên phát hiện trên cổ mình có mấy vết đỏ, nhìn rất giống...
"Sao cậu im lặng thế? Rốt cuộc anh ta có làm gì cậu không? Thực sự không phải lúc đó tôi không đủ trượng nghĩa, mà là do tôi có việc, hơn nữa tôi cảm thấy anh ta rất... "
"Tôi không sao." Thời Thiên xen ngang, "Tôi hơi bận một chút, chúng ta lúc khác lại tán gẫu."
Nói xong Thời Thiên cúp điện thoại, cậu vội dừng xe, sau đó nhanh chóng tháo mấy chiếc cúc áo trên cùng, vừa kéo cổ áo ra, cậu triệt để ngây người.
Tuy rằng dấu vết không quá rõ ràng, nhưng liếc mắt một cái vẫn rất dễ nhận ra đó là dấu hôn.
"Tại sao... lại thế này?" Thời Thiên nhíu mày, cúi đầu lẩm bẩm.
Cái này chắc chắn không phải của Cổ Thần Hoán, bởi tên khốn kia luôn thích lưu lại dấu hôn rất đậm sau lưng và trên đùi cậu, còn vùng ngực và cổ, vì Thời Thiên đã từng nói cậu không thích nên Cổ Thần Hoán chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm láp.
Thời Thiên cố gắng nhớ lại, chỉ có khoảng thời gian từ lúc say tối qua đến sáng hôm nay là cậu không có bất kì ấn tượng gì.
Dựa theo những gì Quan Lĩnh vừa nói, trong khoảng thời gian này những người ở bên cạnh cậu chỉ có Quan Lĩnh, Dư Thặng và Ngũ thúc.
Quan Lĩnh là trai thẳng, cho dù thích đùa dai hắn cũng không bao giờ đùa như vậy, Ngũ thúc thì càng không thể...
Vậy chỉ còn Dư Thặng....
Chu Khảm thấy Thời Thiên dừng xe thì cũng dừng xe, hắn mất kiên nhẫn bấm còi, sau đó thò đầu ra khỏi cửa sổ hét lớn về phía cậu, "Con mẹ nó! Mày điên à? Thần ca còn đang chờ đây... "
Thời Thiên vội vàng sửa sang lại quần áo, cậu dựng thẳng cổ áo lên che khuất dấu hôn trên cổ sau đó khởi động xe đi tiếp.
Thời Thiên nhớ tới sáng nay cậu dùng bữa với Nghiêm Ngũ, nhất thời có chút lúng túng.
Khỏi phải bàn cãi, lúc cậu cúi đầu ăn cơm chắc chắn Ngũ thúc đã nhìn thấy, chỉ là giả bộ không biết mà thôi.
Thời Thiên hối hận sáng nay cậu không soi gương cẩn thận cho nên mới rơi vào hoàn cảnh lúng túng như vậy.
Hiện tại cậu không còn mặt mũi nào nhìn Ngũ thúc.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự, vừa mới tắt máy đã có bảo vệ tiến lên giúp Thời Thiên mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, Thời Thiên nhìn tòa biệt thự mang phong cách Châu Âu phía cuối tấm thảm đỏ, sắc mặt trở nên phức tạp.
Cậu không thích nơi này, mặc dù đây là ngôi nhà đã nuôi lớn cậu mười sáu, mười bảy năm.
Thời Thiên vĩnh viễn nhớ rõ, sau bốn năm cậu mới chỉ trở lại nơi này hai lần.
Một lần là bị Cổ Thần Hoán đánh trước mặt rất nhiều người, rời đi giữa nhưng tiếng chửi rủa, lần thứ hai là quỳ xuống trước mặt Cổ Thần Hoán để xin tiền phẫu thuật cho cha...
"Đi nhanh lên!" Chu Khảm đi tới bên cạnh Thời Thiên, "Muốn tao lôi mày vào chắc!"
Thời Thiên lười để ý đến Chu Khảm, cậu nhấc chân bước vào.
Sau khi vào đại sảnh, Thời Thiên nhìn thấy Cổ Thần Hoán.
Toàn bộ đại sảnh chỉ có một mình Cổ Thần Hoán đang ngồi trên ghế hút thuốc, thấy Thời Thiên đi vào Cổ Thần Hoán đứng dậy
"Tìm tôi có chuyện gì?" Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán, giọng nói phẳng lặng như một đường thẳng, "Nếu là chuyện đi tế bái mẹ của anh thì tôi nhớ tôi đã đáp ứng chiều nay sẽ đi cùng anh rồi mà."
Cổ Thần Hoán tới trước mặt Thời Thiên, cậu mới phát hiện trong đôi mắt cổ thần Hoán đầy tơ máu, giống như là tạo thành sau cả một đêm không ngủ.
Thời Thiên có chút hoài nghi lúc này Cổ Thần Hoán có còn lý trí hay không.
Cổ Thần Hoán không nói gì, đôi mắt hắn sâu thẳm, sắc mặt lạnh lẽo, hắn chậm rãi nghiêng đầu, nhắm mắt lại ghé sát vào người Thời Thiên nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên cơ thể cậu.
Thời Thiên đứng bất động, sắc mặt hờ hững, tùy ý để cho Cổ thần Hoán xác nhận hơi thở trên người mình như một con thú hoang.
"Em vừa mới tắm phải không?" Cổ Thần Hoán lạnh giọng hỏi.
Thời Thiên cũng không thấy lạ là tại sao Cổ Thần Hoán có thể ngửi được, từ lúc ở chỗ Nghiêm Ngũ tắm rửa đến bây giờ mới chỉ hai, ba tiếng nên trên người, trên tóc cậu có lẽ vẫn còn mùi sữa tắm và dầu gội.
"Ừ" không hiểu Cổ Thần Hoán hỏi như vậy là có ý gì nhưng Thời Thiên vẫn thành thật trả lời, "Không tắm, trên người sẽ toàn mùi rượu."
Cổ Thần Hoán nheo mắt lại, "Tắm ở đâu?"
"Ở khách sạn."
"Quần áo trên người là ai mua cho em?"
"Cổ Thần Hoán!" Thời Thiên nói, "Trò chơi một hỏi một đáp không chỉ lãng phí thời gian của tôi mà còn lãng phí thời gian của anh, cho nên nếu có vấn đề gì anh hãy hỏi hết một lần luôn đi."
Cảm giác bị chất vấn như phạm nhân khiến Thời Thiên cảm thấy rất không thoải mái.
Cổ Thần Hoán nắm cằm Thời Thiên, nâng mặt cậu lên, trầm giọng nói, "Vậy tôi hỏi vấn đề cuối cùng, em có lên giường với Nghiêm Ngũ không?"
Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, Thời Thiên vung mạnh tay hất tay Cổ Thần Hoán ra khỏi cằm mình lạnh lùng nhìn Cổ Thần Hoán, "Cổ Thần Hoán! Đừng dùng tư tưởng xấu xa của anh khiến tôi và Ngũ thúc buồn nôn!"
Cổ Thần Hoán tối sầm mặt, hắn kéo tay Thời Thiên lôi cậu về phía mình, sau đó một tay ôm chặt eo cậu, lồng ngực hai người đều dính sát vào nhau.
"Thời Thiên, chớ làm tôi tức giận." Cổ Thần Hoán vuốt ve khuôn mặt Thời Thiên, âm thanh thoát ra khỏi miệng như rắn độc, "Đừng nói những lời tôi không thích nghe."
Cảm giác được Cổ Thần Hoán hôm nay có chút khác với mọi ngày, lo lắng Cổ Thần Hoán phát hỏa, Thời Thiên đành phải mở miệng đơn giản nói, "Không có, chỉ ngủ tạm một đêm ở chỗ Ngũ thúc thôi. Quần áo tối hôm qua đầy mùi rượu cho nên Ngũ thúc giúp tôi mua một bộ mới, sáng sớm tắm xong tôi mặc, sau đó ăn sáng với Ngũ thúc xong tôi mới đến công ty."
"Chỉ như vậy?"
"Thế anh tưởng là cái gì? Cổ Thần Hóan! Lẽ nào trong mắt anh tôi là người như vậy?"
Sắc mặt Cổ Thần Hoán hòa hoãn hơn rất nhiều so với vừa nãy, hắn nhắm mắt vào rồi lại một lần nữa mở ra, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn, "Chỉ là tôi quá nhạy cảm thôi."
Khi nghe Dư Thặng nói tối qua Thời Thiên qua đêm ở chỗ Nghiêm Ngũ, đầu óc hắn vẫn còn rất nhiều cảm xúc tiêu cực lưu lại từ tối hôm trước cho nên hắn quả thực có chút mất bình tĩnh.
Hắn không nên trách tội Thời Thiên chỉ vì Nghiêm ngũ có ý đồ với cậu, Thời Thiên coi Nghiêm Ngũ như người thân, không thể nào có chuyện cậu cho phép Nghiêm Ngũ làm loại chuyện này với mình.
E rằng trong tiềm thức của hắn, sự phẫn nộ khi không giết được Thời Việt Nam đều dồn hết lên người Thời Thiên.
Khi ấy hắn gần như bị sự mâu thuẫn trong lòng bức đến phát điên.
Cổ Thần Hoán hôn lên tóc Thời Thiên, "Từ tối hôm qua đến giờ đầu óc tôi vẫn luôn nằm trong hỗn loạn, Thời Thiên... " Cổ Thần Hoán nắm lấy tay Thời Thiên đặt lên ngực mình, giọng nói dần trở nên khàn khàn, "Tôi rất muốn giết em, nhưng tôi không thể làm vậy. Thật con mẹ nó tôi đúng là một kẻ nhu nhược."
Thù giết mẹ không thể báo, mà thù giết cha lại càng không thể...
Trước đây hắn nhỏ yếu không bảo vệ được cha, không cứu được mẹ, nhưng khi hắn trở nên lớn mạnh hơn thì lại còn nhu nhược hơn cả khi trước.
Cổ Tần Hoán hôn lên tóc Thời Thiên, "Hiện tại chỉ có em thời thời khắc khắc làm bạn với tôi, tôi mới cảm thấy những điều mình làm đều là đúng đắn."
"Cổ Thần Hoán, anh có vẻ thiếu ngủ, tôi khuyên anh nên đi nghỉ ngơi nhiều một chút." Thời Thiên tránh khỏi tay Cổ Thần Hóan, "Tôi phải đến công ty xử lý chút chuyện, xử lý xong tôi sẽ đi nghĩa trang với anh."
Cổ Thần Hóan như thế này khiến Thời Thiên bắt đầu có chút bất an.
"Ở lại bên cạnh tôi, Thời Thiên... " Nụ hôn của Cổ Thần Hoán bắt đầu trở nên nôn nóng, giống như hắn muốn từ trên người Thời Thiên tìm kiếm chút an ủi. Cổ Thần Hoán ôm chặt Thời Thiên không cho cậu chạy thoát. Những nụ hôn nóng bỏng trượt từ khóe miệng cậu xuống chiếc cổ mềm mại. Thời Thiên bị ép phải ngửa đầu, muốn đẩy Cổ Thần Hoán ra lại bị Cổ Thần Hoán ôm chặt lấy.
"Tôi rất muốn lưu lại trên thân thể em ký hiệu của tôi, ở trên môi, trên cổ... " Giọng nói của Cổ Thần Hoán mơ hồ không rõ, nụ hôn này khiến hắn cảm thấy được an ủi.
Nhưng Cổ Thần Hoán vừa mới nói xong chữ "trên cổ", động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
Cùng lúc ấy Thời Thiên cũng nhớ ra trên cổ của cậu có dấu hôn không thuộc về Cổ Thần Hoán.
Thời Thiên đột nhiên cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên toàn thân, cậu có thể cảm giác được Cổ Thần Hoán đang dùng ánh mắt hung tàn như dã thú nhìn cổ mình chằm chằm.
Thời Thiên theo phản xạ đẩy Cổ Thần Hoán ra vội vàng lùi về phía sau, cậu túm chặt lấy cổ áo của mình, đề phòng nhìn Cổ Thần Hoán.
Thời Thiên còn chưa đứng vững, Cổ Thần Hoán đã xông tới giống như một con thú hoang mất đi lý trí, hắn giằng tay Thời Thiên ra sau đó nắm chặt lấy cổ áo cậu, xé rách chiếc áo trên người Thời Thiên.