TRÁNH SỦNG

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Cổ Thần Hoán đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, khuôn mặt lạnh lùng lộ sự thâm trầm quỷ dị, hắn không nhanh không chậm phun ra một làn khói, như cười như không nhìn Vệ Vưu đang nở nụ cười lấy lòng trước mặt.

"Điều kiện này có đủ để làm hài lòng Cổ lão đại không? Đám hàng kia đáng giá không ít tiền, hơn nữa tôi sẽ dâng cả tiểu mỹ nam kia lên chỉ để đổi lấy một tình nhân không mấy quan trọng của Cổ lão đại, nghĩ thế nào cũng là ngài được lợi nhiều nhất."

Chưa từng có người nào dám trắng trợn nói muốn người bên gối của Cổ Thần Hoán, Vệ Vưu lớn mật như thế không phải vì thế lực của gã có thể sánh bằng Cổ Thần Hoán, mà đơn giản là vì lão lỗ mãng bị sắc đẹp che mắt, cũng là vì lão tự đề cao bản thân, nghĩ rằng cho dù Cổ Thần Hoán cảm thấy bất mãn với hành vi của lão, là một hậu bối hắn sẽ không ngốc đến nỗi trở mặt với tiền bối từng trải như lão chỉ vì một tình nhân nhỏ bé.

Năm ngoái lão nổi sắc tâm muốn người bên cạnh Cổ Thần Hoán, kết quả Cổ Thần Hoán đồng ý không chút do dự giao người cho gã, vậy nên Vệ Vưu cảm thấy lần này lão cũng sẽ dễ dàng đoạt được Thời Thiên, mà hơn thế nữa điều điện năm nay lão đưa ra hấp dẫn hơn năm trước rất nhiều.

"Nếu Cổ lão đại chưa chơi đủ, tôi có thể chờ thêm hai ngày nữa." Vệ Vưu bổ sung, bởi lão cảm thấy Cổ Thần Hoán đặc biệt sủng ái vị tình nhân này, "Còn nếu ngài chán ngấy rồi thì đêm nay tặng cậu ta cho tôi đi, ha ha, đồ tốt sẽ khiến lòng người ngứa ngáy, mong là Cổ lão bản hiểu được lời này." Nghĩ tới dáng vẻ của Thời Thiên, Vệ Vưu liền nhịn không được cảm thấy hưng phấn.

"Nói xong chưa?" Cổ Thần Hoán cười nhạt, hắn phun ra một làn khói thuốc, chậm rãi hỏi.

Vệ Vưu sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu, "Nói xong rồi, không biết ý Cổ lão đại ra sao... A!!" Lời còn chưa nói hết, Vệ Vưu đã trắng bệch cả mặt, hét ầm lên.

Cổ Thần Hoán nhấn mạnh đầu điếu thuốc lên vai Vệ Vưu.

Tàn thuốc nóng rực đỏ hồng, rất dễ dàng đốt cháy lớp áo sơ mi mỏng của Vệ Vưu, cái nóng ập vào da lão, Vệ Vưu có thể ngửi thấy mùi cháy khét khó chịu tỏa ra.

Cảm giác đau đớn khiến trán Vệ Vưu tuôn mồ hôi lạnh, lão cố nén tiếng kêu đau, đồng thời cũng ý thức được yêu cầu lần này của mình đã chạm tới đường biên ngang của Cổ Thần Hoán.

"Có lẽ Vệ lão bản hiểu lầm rồi." Cổ Thần Hoán chợt cười, thong thả nói, nhưng hàn khí dưới đáy mắt hắn đậm đến nỗi khiến Vệ Vưu rùng mình, Cổ Thần Hoán không lấy điếu thuốc ra mà nhấn mạnh đầu lọc vào vai Vệ Vưu xoay xoay mấy vòng, giống như muốn dùng điếu thuốc đâm thủng vai Vệ Vưu, "Người con trai kia không phải là tình nhân của tôi, em ấy là bầu trời* của tôi, chưa nói tới việc tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám chạm vào em ấy, mà kể cả những kẻ ôm tâm tư xấu xa với em ấy tôi đều sẽ... "

(Thiên trong Thời Thiên 时天giống với chữ Thiên trong bầu trời 天堂)

"Tôi hiểu tôi hiểu... " Vệ Vưu cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười, luôn mồm nói, "Hiểu lầm... đây chỉ là hiểu lầm ấy mà, Cổ lão đại đại nhân rộng lượng, coi như ban nãy Vệ Vưu tôi vừa thả cái rắm đi, ha ha ha, tôi sẽ bồi tội với ngài."

Cổ Thần Hoán lấy điếu thuốc đã tắt hẳn ra, đưa tay phủi tàn thuốc trên vai Vệ Vưu, sau đó vỗ vỗ vai lão, khẩu phật tâm xà nói, "Biết vậy là được rồi, Vệ lão bản hình như không khỏe, cần tôi sai thủ hạ đưa ngài đến nghỉ tạm ở khách sạn không?"

Vệ Vưu hiểu ý Cổ Thần Hoán đang bảo lão cút đi, liền vội vàng đáp, "Vâng... vâng, tôi đúng là không thoải mái, đành phải về sớm rồi, mong Cổ lão bản thay tôi chuyển lời chào đến các vị trong phòng." Nói xong, Vệ Vưu cung kính cúi chào Cổ Thần Hoán, rồi quay rời rời khỏi.

Vệ Vưu vừa chuyển hướng đã nhìn thấy Thời Thiên, lão sững sờ, sau đó trợn mắt trừng Thời Thiên, khi đi ngang qua bên cạnh cậu, lão bỏ lại một câu, "Mày sớm muộn gì cũng là của tao."

Thời Thiên bước vào nhà vệ sinh, Cổ Thần Hoán đang đứng cạnh bồn rửa tay, thần sắc bình tĩnh giống như chưa từng có gì xảy ra trước đó.

Vừa nhìn thấy Thời Thiên xuất hiện, sắc mặt băng lạnh của Cổ Thần Hoán vèo một cái biến thành ấm áp.

"Sao em lại ra đây?"

Thời Thiên ăn ngay nói thật, "Không thích chỗ kia."

Cổ Thần Hoán ôm eo Thời Thiên, đùa giỡn, "Là bởi vì tôi không có ở đó chứ gì." Cổ Thần Hoán hôn một cái lên trán Thời Thiên, thấp giọng nói, "Tôi đi đâu cũng muốn mang em theo cùng, nếu không thích em cứ nói, lần sau tôi sẽ không bắt em đi nữa."

Thời Thiên không nói gì, cậu đẩy Cổ Thần Hoán ra đi đến cạnh bồn rửa tay, vừa nãy nghe trộm được đối thoại giữa Cổ Thần Hoán và Vệ Vưu khiến cậu bị dọa đến chảy mồ hôi đầy người.

Bởi cậu suýt chút nữa tưởng rằng, Cổ Thần Hoán sẽ thực sự tặng cậu cho người khác.

Nếu không phải lúc trước nghe thấy Cổ Thần Hoán đã từng tặng tình nhân cho người khác, có lẽ Thời Thiên sẽ không nghĩ rằng hắn làm ra loại chuyện như vậy, nhưng tiền lệ trước đó khiến cậu có chút sợ hãi, dù sao Cổ Thần Hoán vẫn luôn muốn nhổ sạch gai nhọn của cậu.

Hắn từng ép cậu dập đầu với Dư Thặng, còn có cái gì hắn sẽ không làm?

Một khắc kia, những suy nghĩ này khiến Thời Thiên căng thẳng không thôi, nhưng sau khi nghe những lời Cổ Thần Hoán nói, trái tim đang run sợ trong nháy mắt ổn định trở lại.

Cổ Thần Hoán ôm lấy Thời Thiên từ phía sau, tựa cằm lên hõm vai Thời Thiên, hơi thở nóng hổi phun ra một cách mập mờ, "Thời Thiên, em thật xinh đẹp, tôi muốn giết sạch những kẻ dám tơ tưởng đến em, sau đó giấu em đi thật kĩ, chỉ tôi mới có thể thưởng thức ngắm nhìn."

Thời Thiên để cho Cổ Thần Hoán ôm, có tình ngó lơ nửa câu sau của hắn, "Ý anh là trông tôi như phụ nữ?"

"Em xinh đẹp hơn họ nhiều." Cổ Thần Hoán khó lòng nhẫn nại, bàn tay luồn vào áo Thời Thiên vuốt ve lồng ngực cậu, tay còn lại xoa xoa eo Thời Thiên, "Hình như em mất tập trung, đang suy nghĩ gì vậy?" Nói tới nói lui, động tác đôi tay Cổ Thần Hoán vẫn không ngừng lại.

"Đang nghĩ sao anh có thể làm ra loại chuyện tặng tình nhân cho người khác."

"Thì ra là cái này." Cổ Thần Hoán cười, "Chẳng trách vừa rồi dáng vẻ em như đang mang tâm sự nặng nề. Sao vậy? Cảm thấy tôi không phải là người?"

"Không." Thời Thiên lạnh lùng nói, "Anh có quyền có thế, ai dám chỉ trích đây?"

Cổ Thần Hoán nở nụ cười, "Nếu tôi không đem đầu đuôi câu chuyện nói cho em, chắc em vẫn sẽ nghĩ tôi là kẻ không bằng cầm thú."

Thời Thiên không nói gì, tức là ngầm thừa nhận.

Cổ Thần Hoán quay người Thời Thiên lại để cậu đối mặt với mình, hai tay vẫn ôm eo cậu, "Thời Thiên, tôi bao dưỡng cậu ta chỉ vì một lí do duy nhất, cậu ta có ngoại hình rất giống em, ngay cả cách nói chuyện cũng giống em đến mấy phần, khiến tôi không nhịn được chú ý đến cậu ta, nhưng bởi vì suy cho cùng đó vẫn không phải là em cho nên tôi đối với cậu ta không có tình cảm, chỉ cho cậu ta ở bên cạnh tán gẫu hoặc ăn uống cùng."

Nhìn sắc mặt Thời Thiên, Cổ Thần Hoán nhẹ nhàng nói tiếp, "Tôi tặng cậu ta cho người khác là vì cậu ta dám lừa gạt tôi. Tôi không bao giờ keo kiệt với người bên cạnh mình, cho nên lúc cậu ta nói dối cha mẹ mắc bệnh nặng, em trai nghiện ngập phải vay mượn lãi suất cao, tôi đã không chút do dự đưa tiền cho cậu ta, thực ra nếu mục đích chỉ đơn giản là tiền, tôi sẽ cho cậu ta ngay, nhưng cậu ta vì tiền mà mà lợi dụng sự sủng ái của tôi, đến khi tôi chán ghét, cậu ta liền thay đổi thái độ bắt đầu câu dẫn tôi. Vậy nên lúc Vệ Vưu ngỏ ý muốn cậu ta, tôi liền không do dự tặng cho lão, thực ra cậu ta nên đội ơn Vệ Vưu, nếu không phải vì được lão yêu thích, tôi đã sớm lấy mạng cậu ta rồi."

"Vậy bây giờ anh ta ra sao rồi?" Thời Thiên tránh né ánh mắt Cổ Thần Hoán, giống như thuận miệng hỏi.

Cổ Thần Hoán nhíu mày, "Cái này tôi không rõ lắm, Vệ Vưu nói chơi xong sẽ thưởng cho thuộc hạ, tôi nghĩ cho dù sống sót, cũng là sống không bằng chết." Nói xong, Cổ Thần Hoán ôm eo Thời Thiên, bế cậu ngồi lên bồn rửa tay.

"Không nói những thứ này nữa." Cổ Thần Hoán tháo thắt lưng của Thời Thiên, giọng nói ám muội, "Nhân dịp này tôi sẽ hầu hạ em thật tốt."

Ý thức được Cổ Thần Hoắn sắp làm gì mình, sắc mặt Thời Thiên bối rối vô cùng, cậu gấp gáp nói, "Nhưng... sẽ có người vào đây."

"Chúng ta đang ở dưới lòng đất, có vào cũng chỉ là những người trong căn phòng kia thôi, em yên tâm, bọn họ không phải là chính nhân quân tử gì, cho dù có thấy cũng là tập mãi thành quen, hơn nữa không ai trong số mấy người đó dám quấy rối đâu." Nói xong, Cổ Thần Hoán cúi đầu xuống.

"Ưm... Cổ... " Thời Thiên túm tóc Cổ Thần Hoán, đôi mắt khép hờ, cậu ngửa cổ nhìn chiếc đèn chùm tinh xảo trên trần nhà, thân thể khẽ run rẩy theo động tác phun ra nuốt vào của Cổ Thần Hoán.

Tiếng hô hấp ẩm ướt nặng nề của Thời Thiên lọt vào tai Cổ Thần Hoán như tiếng nỉ non mê hoặc lòng người, đồng thời cảm nhận được vật nóng rực tràn đầy tinh thần trong miệng khiến Cổ Thần Hoán hưng phấn không thôi, động tác càng ra sức.

Mọi người tan tiệc là lúc hơn mười một giờ, Cổ Thần Hoán đưa Thời Thiên về biệt thự, đơn giản tắm sơ qua rồi không kịp chờ đợi đè Thời Thiên xuống giường.

Mấy ngày nay nếu không phải lo nghĩ cho vết thương trên đầu Thời Thiên, Cổ Thần Hoán căn bản sẽ không nhẫn nhịn như vậy.

Động tác của Cổ Thần Hoán vừa có kĩ xảo vừa dịu dàng, không biết từ khi nào, trò gian của hắn ở trên giường bắt đầu thay đổi, từ đơn điệu đến tà ác, giống như thân thể Thời Thiên chính là thí nghiệm giúp hắn học tập kĩ xảo khi làm tình.

Thần sắc ngọt ngào của Thời Thiên trong lúc bị khoái cảm tra tấn luôn khiến Cổ Thần Hoán hưng phấn, động tác trong lúc vô tình trở nên thô bạo, giống như hắn muốn thông qua điên cuồng cướp đoạt thân thể để thể hiện khát khao chiếm hữu cậu về mặt tâm lí.

"Anh... " Thời Thiên mồ hôi đầm đìa, cơ thể kịch liệt lay động dưới thân Cổ Thần Hóan, giọng nói run run, "Có phải anh... uống lộn thuốc rồi không... Ưm... Dừng... "

Cơ thể cao lớn cường tráng tản ra khí tức nam tính nồng đậm, làn da màu đồng cổ gợi cảm phủ một tầng mồ hôi óng ánh nằm đè lên thân hình thon dài da dẻ trắng nõn, hình ảnh vừa dâm mỹ vừa kích thích cực kì.

Ngày hôm sau Cổ Thần Hoán rời giường từ rất sớm.

Những người tối qua muốn ở lại K thị thêm mấy ngày, cho nên sắp tới Cổ Thần Hoán bận rộn thương nghị cùng bọn họ, mà mấy ngày kế tiếp, có không ít chuyện quan trọng cần bàn bạc với bọn họ, ví dụ như việc đối phó với Nghiêm Ngũ.

"Đêm nay tôi có lẽ không thể đến đây được." Cổ Thần Hoán hôn lên mi mắt Thời Thiên, nhẹ giọng nói, "Nhớ nghỉ ngơi thật tốt, tôi phải đi rồi."

Cổ Thần Hoán vừa rời khỏi, Thời Thiên mở mắt, cậu chống tay vào tường đỡ cái eo nhức mỏi ngồi dậy, sau đó rút di động ra gọi một cuộc điện thoại.

______

Ờm thì... dạo này tuôi khẩu nghiệp với mấy đứa chuyển ver hơi nhèo, quên đi chùa tích đức nọ kia nên tuôi lập nick dự phòng, nếu nick này bị report hoặc quá một tháng không thấy tuôi cập nhật thông tin gì thì mọi người qua nick mới nhé *hô hô hô*

@_LustLeviathan_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi