TRÁNH XA NAM THẦN CỐ CHẤP

Biệt thự nhà họ Thẩm.

Thẩm Du Hàm hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy khóe môi Thẩm Ý nhếch lên từ đằng xa, mỉm cười hỏi người quản gia bên cạnh:

"Nó đang nói chuyện với ai? Gần đây có kết bạn gì không?"

Quản gia thành thật trả lời: "Mấy ngày nay thiếu gia đều như vậy, trước đây cậu ấy rất ít động đến điện thoại, hơn nữa cũng bắt đầu từ gần một tuần trước."

"Có lẽ đã có bạn mới ở trường."

Thẩm Du Hàm khịt mũi, cầm ly rượu, hai ba bước đi tới trước mặt Thẩm Ý: "Học kỳ sau tao sẽ chuyển trường, bạn mới của mày chắc cũng học ở Tam Trung... Tao sẽ gặp khi có thời gian."

Nói xong, Thẩm Ý ngước lên đôi mắt đen kịt giống như hai cái hố sâu không đáy.

Trong mắt Thẩm Du Hàm hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Ông nội bảo tao chiếu cố mày thật tốt, tao phải điều tra cho rõ... Cũng không phải là không cho mày kết bạn, mày gấp cái gì?"

"Hơn nữa, nó với Tạ Bệnh Miễn hình như có quan hệ không bình thường." Giọng điệu của Thẩm Du Hàm rất nhẹ, nhưng dưới nụ cười lại ẩn chứa nét u ám: "Tao càng phải đến xem thử."

"Xem người nào có thể làm hai đứa em mình quan tâm đến thế... rốt cuộc là ai đây?"

*

Sau khi thầy Trương gửi biểu mẫu tới, Hạ Thanh Từ đã hỏi lại liệu chỗ ở có thể điều chỉnh hay không.

Lão Trương: Em tự xem mà làm, ai nguyện ý muốn đổi thì để họ tự bàn bạc, chỉ cần không phải nam ở với nữ là được.

Sau khi nhận được tin nhắn này Hạ Thanh Từ liền sửa lại danh sách. Cậu vẫn đang nghĩ nên đổi như thế nào thì Tạ Bệnh Miễn đã gửi tin nhắn tới.

X: Lớp trưởng, cậu làm gì vậy? Không phải là đổi ký túc xá đấy chứ?

Hạ Thanh Từ:...

Đầu ngón tay Hạ Thanh Từ hơi dừng lại, nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Tạ Bệnh Miễn.

X: Vừa rồi tôi hỏi xin danh sách phòng ký túc của lão Trương, thầy gửi cho tôi, tôi gửi cho cả lớp rồi.

Hạ Thanh Từ siết chặt điện thoại, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Có thể một số bạn học trong lớp sẽ sẵn sàng đổi chỗ, cậu ôm lấy hy vọng đó và nhấp vào nhóm lớp.

Tạ Bệnh Miễn thường không bao giờ nói chuyện trong nhóm, đây chính là lần đầu tiên.

X: Chia sẻ danh sách ký túc xá thực nghiệm xã hội

X: Tôi thấy sắp xếp của Lão Trương rất tốt, các cậu có phản đối gì không?

Trong nhóm ban đầu rất sôi nổi, nhưng khi Tạ Bệnh Miễn rời đi nó đã lập tức yên tĩnh. Một lúc sau, không biết ai đã gửi "không có" và sau đó toàn là không có.

Trong đống đó Hạ Thanh Từ nhìn lướt qua còn thấy được cả ảnh đại diện của Đường Viễn.

Phi Phi không bay (Mạnh Phi Du): Nghe theo Nhị ca

Xa xa có xa hay không (Đường Viễn): Nghe theo Nhị ca

Cô gái xinh đẹp nhất trong vũ trụ (Vu Uyển): Nghe theo Nhị ca

Trong đoạn tin nhắn này, đột nhiên xuất hiện một cái ảnh đại diện màu vàng phá vỡ đội hình phía sau.

SS: thầy Trương nói rằng các cậu có thể thay đổi phòng ký túc xá, nếu ai muốn đổi thì nêu lí do với tôi và tôi sẽ đổi lại phòng cho.

Hạ Thanh Từ gửi xong, phía dưới không còn ai lên tiếng, ngay sau đó một hình đại diện khác hiện lên.

X: Nghe lớp trưởng.

Phi Phi không bay: Chúng tôi nghe lớp trưởng, nhưng tôi rất hài lòng với danh sách ký túc xá

Tiểu K: +1

Xa xa có xa hay không: +1

Hầu như tất cả những người bên dưới đều +1 và không ai đưa ra bất kỳ bất mãn hay nghi ngờ nào đối với danh sách ký túc xá. Bình thường không thể nào như vậy.

Tất cả là do Tạ Bệnh Miễn.

Tạ Bệnh Miễn gửi cho cậu một vài tin nhắn nữa nhưng Hạ Thanh Từ không trả lời, cậu cứ nhìn chằm chằm vào hộp thư. Có hai nữ sinh đến tìm cậu để nói chuyện riêng về việc đổi ký túc xá, nhưng không có nam sinh nào cả.

X: Lớp trưởng, cậu đang giận à?

X: Ở cùng phòng với tôi, tôi không ăn thịt cậu đâu.

X: Cậu đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu

Hạ Thanh Từ cau mày cảm thấy hơi khó chịu, cậu trực tiếp tắt điện thoại, đặt đồng hồ báo thức và nằm xuống giường, không ôm hy vọng gì về buổi thực nghiệm xã hội.

May mắn thay, cậu chỉ sống ở đó có một ngày và thời gian cũng không quá dài.

Hôm sau Hạ Thanh Từ đi học bằng xe buýt, lo lắng về việc đụng phải Trần Tinh nên cậu đã cố ý dậy sớm hơn 20 phút. Theo tính cách của cậu ta, sáng hôm sau nhất định sẽ đến tìm cậu.

Hạ Thanh Từ đến trường sớm hơn thường lệ nên ngồi học từ vựng. Quả thực cậu đã đoán đúng, Trần Tinh đến tìm cậu trước khi giờ học bắt đầu.

"Lớp trưởng, Trần Tinh gọi cậu."

Hạ Thanh Từ nhìn ra cửa sổ, Trần Tinh đang đợi ở bên ngoài. Trên tay cậu ta còn cầm thứ gì đó, có lẽ là ba cậu bảo cậu ta mang đến?

Nghĩ như vậy, cậu đặt sách xuống và bước ra hành lang, Trần Tinh đang cầm chìa khóa mà cậu để quên ở sô pha.

Kỳ thực, Hạ Thanh Từ có cầm chìa khóa hay không cũng không quan trọng. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ quên cầm, bố cậu đi làm sớm và cũng về sớm hơn cậu nên chẳng có ảnh hưởng gì. Sáng nay Hạ Thanh Từ vội đi nên quên mang theo.

"Chú bảo tôi đưa cho cậu." Trần Tinh không chỉ đưa chìa khóa mà còn đưa cả trứng và sữa: "Còn mấy thứ này, buổi sáng cậu không cầm nên chú bảo tôi mang cho cậu."

Trần Tinh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ Thanh Từ: "Sáng sớm cậu không muốn gặp tôi, trốn tôi nên vội vàng đi trước có đúng không?"

"Ừ." Hạ Thanh Từ thừa nhận, cầm lấy đồ: "Nếu không phải cậu tìm tôi, tôi sẽ không đi sớm như vậy."

Trần Tinh nghe thế sắc mặt tối sầm lại: "Coi như tôi tìm cậu là chuyện hiếm có, nếu không phải cậu bị thủng lốp xe, tôi dậy sớm rồi còn..."

Đang nói chuyện liền phát hiện có gì đó không đúng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Thanh Từ khiến Trần Tinh càng nói càng tức hơn. Trực tiếp nhét đồ vào người cậu, lạnh lùng nói: "Đừng tự luyến, tôi sẽ không bao giờ đến tìm cậu nữa đâu".

Điều đó thực sự tuyệt vời.

Hạ Thanh Từ nhìn Trần Tinh xoay người sải bước đi, ánh mắt cậu chậm rãi nhìn về người đang đứng ở cửa sau. Tạ Bệnh Miễn đã đứng đó được một lúc, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Cậu thu tầm mắt lại xoay người trở lại lớp học, Tạ Bệnh Miễn đi theo phía sau.

"Lớp trưởng, sao cậu còn nói chuyện với cậu ta?" Tạ Bệnh Miễn hỏi: "Lần trước cậu ta nói cậu như thế, cậu không để ý sao?"

"Tôi không quản." Hạ Thanh Từ cầm đồ của mình chậm rãi nói: "Có một số người giống như kẹo mạch nha vậy, cậu có làm cách nào cũng không thoát được."

Vừa nói vừa liếc Tạ Bệnh Miễn, ý tứ rất rõ ràng.

Tạ Bệnh Miễn nhướng mày, tỏ vẻ vô tội: "Lớp trưởng, cậu đang nói tôi sao? Tôi và cậu ta khác nhau."

"Tôi sẽ không nói mấy lời quá đáng đó với cậu, cũng sẽ không tức giận với cậu. Nếu như cậu giận, tôi nhất định sẽ dỗ."

Khi nói lời này Hạ Thanh Từ đã về lại chỗ ngồi và những người bên cạnh cũng nghe thấy rõ. Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ quay đầu lại nhìn họ, rồi cũng nhanh chóng đá mắt sang chỗ khác.

"Tiểu lớp trưởng, lốp xe cậu bị hỏng rồi. Cậu đến trường bằng cách nào? Đi xe buýt?"

"Xe buýt." Hạ Thanh Từ đi phát mẫu đơn buổi thực nghiệm xã hội, sau đó về chỗ sờ vào học bàn, sờ được cả bữa sáng.

Cũng như hôm trước, bánh bao và sữa. Bất quá sữa đậu nành đã được thay bằng sữa bò, là một loại đồ ngọt.

Tạ Bệnh Miễn thì vừa mới vào cùng cậu nên Hạ Thanh Từ nhìn Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du ở bàn trên, cả hai đều đang bận rộn với việc của mình.

Cậu cũng không hỏi, nhìn bữa sáng trên tay mà ba cậu gửi đến, cũng không thể đặt lại trên bục, cuối cùng cậu đặt lên bàn Tạ Bệnh Miễn.

"Tiểu lớp trưởng, cậu đưa tôi làm cái gì?"

Hạ Thanh Từ: "Trả cậu."

"Không phải của tôi." Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi vào quả trứng trên tay Hạ Thanh Từ: "Nếu cậu muốn cho tôi thì cậu cầm cái này đi, tôi muốn của cậu."

Hạ Thanh Từ không đồng ý, bánh bao hấp và sữa được để trên bàn của Tạ Bệnh Miễn, cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Lần sau tôi sẽ vứt."

Cậu không thích kiểu khoa trương tặng đồ như này, đối với cậu chính là gây phiền.

"Lớp trưởng, đừng nói với tôi, đi nói với cái người cho cậu ấy." Tạ Bệnh Miễn cười cười, nhưng trong mắt lại không vui tí nào.

Hạ Thanh Từ quay sang nhìn hắn, không nói gì. Cậu lấy sách giáo khoa ra, hai ngày nữa sẽ có kiểm tra, kiểm tra xong chính là thực nghiệm xã hội.

Tan học, mọi người gần như đã rời đi, Tạ Bệnh Miễn từ trên sân thượng quan sát, liếc mắt đã có thể phát hiện bóng dáng Hạ Thanh Từ hòa trong dòng người.

Những người khác đều là nhóm ba, nhóm hai. Chỉ có Hạ Thanh Từ là lẻ loi một mình giữa đám người, luôn mang theo một chiếc cặp màu trắng đã được giặt sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh cao lớn và cậu cũng nhanh chóng biến mất trong biển người.

"Nhị ca, cậu đừng tức giận." Mạnh Phi Du suy nghĩ một chút: "Lớp trưởng nhất thời không tiếp thu được cũng là chuyện bình thường, trước giờ cậu ấy chưa gặp qua chuyện này."

Tạ Bệnh Miễn nghĩ thầm hắn cũng hy vọng cậu chưa từng gặp phải. Hắn luôn nhớ tới nét mặt Hạ Thanh Từ chăm chú nhìn tờ ghi chú buổi trưa hôm nọ, biểu cảm của cậu lúc đó rất khác với bình thường.

"Tôi cũng nghĩ thế." Diệp Kỳ suy nghĩ rồi nói: "Nhị ca, lớp trưởng nhất định cho rằng cậu đang là hứng thú nhất thời. Kỳ thật không chỉ có lớp trưởng mà bọn tôi cũng vậy." Tính cách Nhị ca là thế, nhất thời không dễ thay đổi.

"Cậu có nhận thấy muốn đến gần lớp trưởng thực sự rất khó khăn. Lớp trưởng thuộc loại kia. Nói thế nào nhỉ..."

"Trước đây cũng có nữ sinh thích cậu ấy, mà là lớp trưởng quá trầm mặc. Ngoại trừ học tập, cậu ấy căn bản không có hoạt động nào bên ngoài khác. Có lẽ là do gia đình quá nghiêm khắc. Hình như gia đình cậu ấy cũng không quá tốt. Đó là một gia đình đơn thân...... "

"Cậu tìm hiểu kỹ về lớp trưởng chưa? Hiện tại cậu thích chính là ngoại hình, hợp khẩu vị của cậu nên muốn trêu chọc cậu ấy. Thứ tình cảm này không... không phải là thực sự thích."

Diệp Kỳ: "Hãy nghĩ về lý do tại sao lớp trưởng đối với Thẩm Ý lại như biến thành một người khác. Bởi vì cậu ấy nghĩ rằng Thẩm Ý là đồng loại, nghĩ rằng Thẩm Ý có thể hiểu được mình. Có lẽ lớp trưởng sẽ tránh né những người làm thân với cậu ấy. Đó là một cơ chế tự bảo vệ mình được hình thành bởi tính cách của lớp trưởng."

1

"Cậu chỉ nhìn thấy một mặt của lớp trưởng, khả năng lớn lớp trưởng còn rất nhiều mặt khác. Nhị ca, cậu trước tiên hãy thử tìm hiểu lớp trưởng đi. Trước hết, lớp trưởng là một người... Nếu như cậu muốn đi sâu vào trái tim của lớp trưởng, điều đầu tiên cần làm là tìm hiểu nội tâm của cậu ấy."

Mạnh Phi Du giơ ngón tay cái lên cho Diệp Kỳ, hạ giọng nói: "Sao cậu biết rõ như vậy, không lẽ cậu cũng yêu thầm lớp trưởng?"

Diệp Kỳ ném cho cậu ta một cái nhìn sắc lạnh.

"Đương nhiên, nếu cậu chỉ là đùa vui một chút thì cứ xem như tôi chưa nói gì cả. Dù sao lớp trưởng sợ cậu, cậu ép buộc lớp trưởng, cậu ấy cũng không hẳn sẽ mặc kệ cậu."

"Bất quá, lớp trưởng có thể cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu."

Diệp Kỳ nói thẳng: "Lần trước lớp trưởng bị nhốt trên sân thượng, cậu ấy đã nhốt lại người của lớp 2 trong lớp có đúng không? Và lần trước nữa, Tống Thiến nói cơm cậu ấy ăn không dành cho người. Nhìn bề ngoài thì lớp trưởng trông như không quan tâm, nhưng thành tích thể dục của Tống Thiến bị cậu ấy hủy bỏ, kỳ này đoán chừng cậu ta phải chạy đường dài 5.000 mét."

"Còn nữa, Tôn Bằng trước đây phá bàn của lớp trưởng. Nếu cậu không nhúng tay đẩy Tôn Bằng đi, có lẽ Tôn Bằng cũng bị lớp trưởng ghi tội. Đây là những gì Kỷ Nguyện nói với tôi và có người đã gửi thư nặc danh tố cho hội sinh viên... "

"Tôi không biết đó là ai, nhưng tôi nghĩ khả năng cao là lớp trưởng."

"Lớp trưởng có thể sẽ không tốt như cậu nghĩ. Cậu ấy thù rất dai." điều mà Diệp Kỳ muốn nói là: "Vốn dĩ lớp trưởng đã không có ấn tượng tốt về cậu, cho nên nếu cậu đắc tội với cậu ấy mà còn muốn theo đuổi—"

Mạnh Phi Du ngẩn ra, theo bản năng trả lời: "Có lẽ còn khó hơn lên trời."

_____

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi