TRÁNH XA NAM THẦN CỐ CHẤP

Hạ Thanh Từ đứng tại chỗ đẩy cửa một cái, đứng yên một hồi, không có điện thoại hay bất cứ thứ gì, tay còn lại vẫn cầm tờ giấy vừa được in.

Khí nóng của máy móc phà vào mặt Hạ Thanh Từ, cậu phải chấp nhận sự thật này, há miệng ra, dường như hít được cả một hơi mực, thấp giọng hô lên hai tiếng.

"Có... có ai ở bên ngoài không? Có ai ở bên ngoài không?"

Hạ Thanh Từ cũng không biết là ai làm, cậu nhớ tới cô gái đến gọi mình lúc thi, lúc đó cô gái kia bảo cậu qua lấy đáp án, khả năng là có người nghe được mà dàn dựng nên.

Cậu chưa bao giờ đắc tội với bất cứ ai, nguyên nhân rất có thể là vì Tạ Bệnh Miễn.

Hạ Thanh Từ ấn mạnh vào cánh cửa sắt đã bị rỉ sét, đầu ngón tay trắng bệch, hô lên hai tiếng.

"Có ai không......?"

Mặc dù đã biết trước đáp án nhưng trong lòng vẫn là có chút thất vọng, nhận ra sự thật sẽ không có ai tới mở cửa cho mình. Đây là tòa nhà lớp học cũ, ban đầu cũng đã rất ít người đến phòng in ấn.

Hiện tại chỉ có thể hy vọng có người như cậu đến lấy đáp án in sẵn, sau đó mới có thể mở cửa.

Cậu nhìn bầu trời qua ô cửa sổ nhỏ, sắc trời đang dần tối đi, xung quanh vô cùng yên tĩnh, máy vẫn đang phun ra bài thi, hoàn cảnh im ắng, cộng với bóng tối, cậu dựa vào cửa, tìm một chỗ ở trong góc có thể nhìn thấy ánh sáng mà ôm gối ngồi xuống.

Không khí rất ngột ngạt, cậu cảm thấy tức ngực khó thở, nhìn máy bên cạnh ngược lại là có nút bấm nhưng cậu không muốn máy dừng.

Nếu máy ngừng lại, thực sự chỉ còn mình cậu là bị bỏ lại.

*

"Lớp trưởng đâu?" Tạ Bệnh Miễn trở lại phòng học, mọi người gần như đã tan gần hết, không thấy bóng dáng của Hạ Thanh Từ.

Diệp Kỳ: "Vừa thi xong là cậu ấy mất dạng. Tôi cũng không biết cậu ấy đã đi đâu. Có thể là đã về nhà."

"Không thể về." Tạ Bệnh Miễn thấy cặp sách vẫn còn ở đó, nếu để lại may ra Hạ Thanh Từ đã học thuộc lòng hết đống sách giáo khoa, hắn xoay người rời khỏi phòng học: "Tôi lên văn phòng xem thử."

"Này, nhị ca..." Diệp Kỳ đứng tại chỗ hô lớn một tiếng, nhìn Nhị ca rời đi cũng tự hỏi anh mình ngày nào cũng bám theo như thế, liệu lớp trưởng có thấy phiền không.

Dù sao, hôm nay cậu cũng hỏi nhiều thêm hai câu, lớp trưởng dường như đã không mấy cao hứng.

Tạ Bệnh Miễn lại tình cờ gặp Kỷ Nguyện trên đường, nơi nào cũng có dấu răng của cậu ta. Kỷ Nguyện đến văn phòng để giao đồ.

"Nhị ca, anh đến văn phòng làm gì, tìm vợ sao?"

"Cẩn thận cái miệng." Tạ Bệnh Miễn liếc hắn một cái, kéo khóe môi: "Sau này đừng ở trước mặt cậu ấy gọi loạn."

"Tôi cũng đã gọi qua rồi." Kỷ Nguyện cười nói: "Lúc trước cậu ấy đi kiểm tra camera giám sát, tôi nói cậu là bạn trai cậu ấy, lúc đó nhìn rất khó chịu."

"Nói không liên quan gì đến cậu."

Tạ Bệnh Miễn: "..."

Thằng nhóc này thật đáng ăn đòn, Tạ Bệnh Miễn lại vỗ lên gáy Kỷ Nguyện, hỏi: "Sau khi tan học, có để ý lớp trưởng đi đâu không?"

"Tôi làm sao biết, cậu hỏi Diệp Kỳ đi." Kỷ Nguyện cười nói: "Hôm nay Diệp Kỳ còn muốn đi theo người ta vào nhà vệ sinh, vậy mà không tức giận... Tính tình lại rất tốt."

Ai nói không giận, đại khái là ghi thù trong lòng, Tạ Bệnh Miễn nghĩ như vậy, cùng Kỷ Nguyện đến văn phòng, hai người tách ra, một lát sau Kỷ Nguyện giao đồ xong liền đi ra.

"Nhị ca, tôi đi trước, cần giúp đỡ liền nhắn cho tôi." Kỷ Nguyện nói xong đã đi.

Tạ Bệnh Miễn đáp một tiếng, tự mình đi tìm người. Hắn tìm không thấy ai, lão Trương cũng không có, giáo viên bộ môn của bọn hắn cũng không có ở văn phòng, hắn hỏi các giáo viên lớp khác đều nói là không biết.

Không biết là đã đi đâu.

Tạ Bệnh Miễn đợi trong văn phòng một lúc rồi quay lại lớp học. Hầu hết mọi người trong lớp đã về rồi, vẫn còn thưa thớt một ít mọt sách ở lại thu dọn đồ đạc, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đang đợi hắn.

"Lớp trưởng vẫn chưa về?"

Diệp Kỳ lắc đầu, Mạnh Phi Du ở bên cạnh nói: "Có lẽ đã về nhà rồi, Nhị ca, nếu không thì cậu nhắn tin hỏi thử đi."

"Cậu ấy không mang theo sách." Tạ Bệnh Miễn trả lời, nhưng vẫn gửi tin nhắn.

Trong số những người liên lạc của hắn chỉ có một người thường xuyên gửi tin nhắn, bên kia hầu như không trả lời, hắn gửi mười tin thì Hạ Thanh Từ hiếm khi mới trả lời một tin.

Gửi một tin, nhưng cũng không nhận được phản hồi.

"Cậu không cần lo cho cậu ấy như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì đâu." Mạnh Phi Du an ủi Nhị ca: "Mà lớp trưởng cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không chịu thiệt."

"Chúng ta ở đây chờ một chút xem."

"Mà xảy ra chuyện có khi lại tốt." Mạnh Phi Du không khỏi nói: "Muộn một chút chúng ta đi tìm, nếu như Nhị ca giúp lớp trưởng, có lẽ cậu ấy sẽ cảm kích Nhị ca."

"Không nên làm như vậy." Tạ Bệnh Miễn trong giọng nói mang ý cười: "Cậu ấy có thể lại càng ghét tôi hơn."

"Tôi đến quầy hàng tạp hóa bên kia xem thử, hai người các cậu hỏi thăm một chút, có tin tức gì thì gọi cho tôi."

Tạ Bệnh Miễn một mình xuống lầu, đến quầy hàng bên tòa nhà bỏ hoang kia, lớp sơn lộn xộn trên tường gần như biến mất.

Hai con mèo con trong góc nhìn thấy hắn liền kêu meo meo, trốn đi, tựa hồ cũng không chào đón hắn cho lắm, một bên đuôi của chúng đã xù lông lên cả mảng.

Tạ Bệnh Miễn cười chế nhạo, hình bóng Hạ Thanh Từ hiện lên trong đầu hắn. Mỗi lần đến gần, Hạ Thanh Từ đều làm như vậy, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh nhưng thực tế nếu có đuôi, phỏng chừng đã dựng lông hết cả lên.

Xù lông cũng chẳng được bao lâu, hắn chọc một cái, nó lại mềm nhũn rủ xuống. Vì sợ hắn nên cũng không dám tức giận.

Nghĩ đến đây, Tạ Bệnh Miễn liền cảm thấy vui vẻ hơn một chút, điện thoại vang lên, hắn cụp mi liếc nhìn, ánh mắt dần dần ngưng đọng.

Tiểu K: Vừa rồi Vu Uyển đã gửi cho tôi một bài đăng, nó vẫn là bài trước đó... Nó lại xuất hiện gần đây, vừa rồi có một câu trả lời mới, cậu xem thử nó có liên quan gì đến lớp trưởng không.

Phía dưới là ảnh chụp Diệp Kỳ gửi tới.

Cô vợ hờ của Nhị ca: Không cần phải giội sơn, đã có người tặng cậu ta một món quà lớn, tôi hy vọng cậu ta sẽ không chết bên trong.

*

Ngoài trời tối om, máy in trong phòng đã ngừng hoạt động, không một tia sáng lọt vào. Hạ Thanh Từ ngồi bên cửa, gần như là cuộn tròn.

Hạ Thanh Từ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, không đến nỗi phải thở dốc, nhưng là ngột ngạt không chịu nổi, giống như không khí theo ánh sáng mà từng chút bị hút dần đi.

Đầu ngón tay nắm lấy ống tay áo, cậu cái gì cũng không làm được, còn không thể về nhà, nếu ở chỗ này qua đêm, nói không chừng sẽ không có tinh thần để thi ngày mai.

Nếu cậu không về nhà, ba cậu nhất định sẽ lo lắng, có lẽ sẽ gọi giáo viên đến trường tìm cậu.

Hạ Thanh Từ nhớ kiếp trước ba mình gặp tai nạn trên đường đến trường, cậu hết sức phản đối việc để ba đến trường, hơn nữa cậu còn sợ hãi.

Ký ức kiếp trước hiện lên trong đầu, cậu có chút mê muội, rất nhiều ký ức trộn lẫn vào nhau, kiếp trước cũng bị nhốt lại như thế này.

Thời gian bị nhốt so với bây giờ còn xa hơn, những gương mặt lướt qua trong đầu cậu, sau lưng toát cả một tầng mồ hôi lạnh, sắc môi cũng dần tái nhợt.

Bên tai truyền đến tiếng ong ong, đầu ngón tay hơi dùng sức, trong hoàn cảnh yên tĩnh mà áp lực, mỗi phút mỗi giây dòng chảy thời gian đều trở nên dài đến dị thường.

Chỉ một đêm thôi, cố gắng chịu đựng.

Trong lòng Hạ Thanh Từ nghĩ như vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người tới giúp mình, trông cậy vào Trần Tinh? Phỏng chừng Trần Tinh lại thêm cho mình cái ổ khóa.

Các bạn trong lớp chắc tưởng cậu đã về nhà, không ai biết cậu ở đây.

Hạ Thanh Từ không mang theo điện thoại nên cũng không liên lạc được với ai, dù có mang theo cậu cũng không biết liên hệ ai để giúp đỡ.

Có thể là Thẩm Ý, nhưng Thẩm Ý không học cùng trường với cậu.

Hạ Thanh Từ dựa nửa đầu vào cửa, cả người như hòa vào bóng tối, im lặng co ro trong một góc, bên tai im ắng giống như có một điểm đen chậm rãi mở rộng trong lòng cậu, nhấn chìm toàn bộ cơ thể, ngấu nghiến cả thể xác.

Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt Hạ Thanh Từ trở nên mơ hồ, sắc trời đã hoàn toàn tối, khi nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa, cậu còn chưa kịp phản ứng.

Đầu ngón tay cuộn lại khẽ nhúc nhích, bên tai có tiếng gió, không khí bị bóp chặt cũng theo đó tản mát ra, một luồng gió mang theo hơi thở bạc hà ập vào mặt.

Giọng nói phá vỡ sự im lặng, Hạ Thanh Từ từ từ ngẩng đầu lên.

"Lớp trưởng—"

Ánh đèn nhàn nhạt buông xuống, Hạ Thanh Từ ngay ngắn ngồi ở trong góc, sắc mặt so với bình thường kém đi rất nhiều, đuôi tóc đen hơi rủ xuống, lộ ra đầu ngón tay trắng bệch, đồng phục học sinh cũng theo sống lưng cong lên, ôm đầu gối rút người lại, khi thấy hắn ánh mắt ấy có chút mê man.

Tạ Bệnh Miễn đứng tại chỗ, cảm giác như có cái gì đâm vào tim, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, lúc này lại dịu đi rất nhiều.

"Đứng dậy trước đi, đứng lên được không, có cần tôi ôm cậu không?"

Hắn vừa mở miệng liền như muốn ăn đòn, Hạ Thanh Từ chậm rãi ý thức được, tránh khỏi Tạ Bệnh Miễn, một mình đứng lên, dựa vào tường, hai chân có chút tê dại.

Ngột ngạt cùng bóng đêm tiêu tan, bởi vì người trước mặt quá ồn ào, nắm lấy cổ tay cậu nhìn tới nhìn lui, hỏi cậu có sao không.

"Tiểu lớp trưởng, cậu tới đây khi nào, tới đây làm gì?"

"Ai kêu cậu tới đây, cậu còn nhớ bộ dáng như thế nào không?"

"Có chỗ nào không thoải mái không, sắc mặt không tốt như vậy, đau bụng hay sao? Buổi trưa có thật sự ăn cơm không?"

"Cẩn thận bậc thang."

Cổ tay Hạ Thanh Từ bị giữ chặt, nhất thời không có sức thoát ra, cảm giác ngột ngạt lan tràn trong lồng ngực đã được giải tỏa, chỉ còn lại giọng nói của Tạ Bệnh Miễn và khí tức bạc hà quanh người.

"Tránh xa tôi ra, tôi sẽ không sao." Nói xong lời này, cảm xúc trong lòng vẫn còn đọng lại, thanh âm có chút lạnh lùng.

"Là lỗi của tôi." Tạ Bệnh Miễn rất đơn giản thừa nhận sai lầm của mình: "Lần sau tôi sẽ ở cùng phòng thi với cậu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu trong suốt kỳ thi."

Hạ Thanh Từ nghe thấy những lời này nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Đợi kiếp sau."

Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đi theo sau có chút xấu hổ, Hạ Thanh Từ thấy hai người họ liền tránh khỏi Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn cũng không cố chấp giữ chặt cậu, thấy cậu chống cự liền buông ra.

"Tiểu lớp trưởng, đừng tức giận, là lỗi của tôi, cậu ăn cơm chưa? Lát nữa để Diệp Kỳ dẫn cậu đi ăn." Tạ Bệnh Miễn muốn xoa đầu Hạ Thanh Từ, đầu ngón tay dừng lại, không dám làm.

Diệp Kỳ cũng thuận theo: "Đúng vậy lớp trưởng, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, cũng là do tôi, tan học tôi nên đi theo cậu."

"Cho dù cậu muốn đi ăn hay về nhà, Mạnh Phi Du và tôi sẽ đưa cậu về."

Hạ Thanh Từ vốn muốn bác bỏ Diệp Kỳ, nhưng khi nghe câu sau, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu cảm thấy không khỏe nên cũng không nghĩ nhiều.

"Tôi về nhà, không cần các cậu tiễn."

"Làm sao không cần chúng tôi, lớp trưởng cậu yên tâm, chuyện này giao cho bọn tôi. Kỷ Nguyện mà tra ra được, ngày mai trực tiếp báo cáo với trường học."

"Hai người bọn tôi đưa cậu về. Vừa vặn còn chưa có biết nhà lớp trưởng, lớp trưởng hẳn là không để ý chúng tôi tới làm khách ha."

Hạ Thanh Từ nói "Để ý", cậu đi một lúc và nhận thấy Tạ Bệnh Miễn không đi theo họ.

Diễn đàn trường, vài phút trước.

Diễn đàn được chia thành nhiều phần, và diễn đàn ẩn danh chỉ là một trong số đó. Người được chú ý nhiều nhất trong toàn trường không phải là hội học sinh, mà là một người dùng tên X, trông giống như một tài khoản giả.

Nhiều người theo dõi X có biệt danh là "Thank" và "Tạ Bệnh Miễn", 90% trong số đó là người hâm mộ của Tạ Bệnh Miễn.

Danh sách của X trống rỗng, không có gì, nhưng dấu vết đầu tiên trong lịch sử lại là bài đăng đang đứng top 1 của diễn đàn.

Chỉ vài phút trước, X giả mạo này đã đăng một bài tên thật và để chế độ công khai.

X: Các bạn nên cầu nguyện rằng cậu ấy không sao, nếu có sao thì tôi đảm bảo không ai trong số các bạn có thể trốn thoát.

Và X có đặc quyền của quản trị viên, vì vậy hắn đã trực tiếp công bố thông tin tên thật của toàn bộ diễn đàn ẩn danh.

Tất cả các bài thảo luận về Thank đã bị xóa, kể cả bài hôm trước, bài cuối cùng là trả lời bài ở trên.

Cô vợ hờ của Nhị ca: Không cần phải giội sơn, đã có người tặng cậu ta một món quà lớn, tôi hy vọng cậu ta sẽ không chết bên trong.

Mười phút trước.

Tiểu K trả lời Cô vợ hờ của Nhị ca: Tôi không biết liệu cậu ấy có chết hay không, nhưng dù sao cậu chết là cái chắc.

1

_____

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi