TRÁNH XA NAM THẦN CỐ CHẤP

Diệp Kỳ theo lý thì cảm thấy Nhị ca của mình đáng đời, nhưng hắn cũng không có nỡ, trong lòng vẫn thiên vị Nhị ca, vì vậy không thể không lên tiếng nói giúp cho Nhị ca được.

"Ồ." Hạ Thanh Từ lạnh lùng trả lời, nước cũng không thèm uống nữa: "Sau đó thì sao?"

Với một câu đơn giản như vậy, Diệp Kỳ bối rối đến mức không biết phải nói cái gì. Hành vi của Nhị ca rõ ràng như vậy, lớp trưởng đại khái đã sớm biết, tại sao cậu ấy lại làm bộ không biết, kỳ thực là khéo léo cự tuyệt.

Sự im lặng tưởng chừng không có đáp án, nhưng thực ra nó chính là câu trả lời.

"Không còn." Diệp Kỳ cười: "Lớp trưởng, tôi chỉ muốn nói cho cậu chuyện này, dù sao... bất kể là ai, nhường nhịn một người nào đó, cũng không mấy dễ dàng."

Điều đó cho thấy Nhị ca rất để tâm, chưa kể đến việc tính khí Nhị ca hắn tệ đến vậy.

2

Diệp Kỳ cúi đầu, tâm tư cẩn thận, hắn chính là lớn lên cùng Tạ Bệnh Miễn. Bên ngoài chai nước lạnh đã nổi lên một tầng hơi nước, lòng bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo.

"Đừng chỉ vì có thành kiến ​​với cậu ấy mà chỉ nhìn thấy mặt xấu có chọn lọc."

Nếu là Thẩm Ý, lớp trưởng nhất định sẽ không như vậy, bất quá Thẩm Ý không thể làm được mấy chuyện kia như Nhị ca.

"Tôi đi xuống trước." Diệp Kỳ nói xong cũng không muốn ở lại thêm nữa, hắn còn có rất nhiều tờ rơi chưa giải quyết xong.

Hạ Thanh Từ nhìn người rời đi, chai nước trong tay cậu đã uống gần hết, nhìn chằm chằm cái chai một lúc, sau đó ném vào thùng rác.

Xấp tờ rơi còn ba phần tư, Hạ Thanh Từ phát thêm hai tiếng nữa, giải quyết được gần một nửa, còn hơn một tiếng thì có người tìm đến cậu.

Đó là Tạ Bệnh Miễn, không còn ai khác.

"Xong rồi?" Hạ Thanh Từ hỏi, cậu không tin Tạ Bệnh Miễn sẽ thành thật mà phát tờ rơi.

"Có người tình nguyện phát giúp tôi." Tạ Bệnh Miễn đưa tay về phía cậu, tùy ý nói: "Đưa cho tôi."

Tạ Bệnh Miễn ban đầu có chút miễn cưỡng vì phải tiếp xúc với khá nhiều người, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu thanh niên trước mặt với khuôn mặt mệt mỏi đỏ bừng, tầng này đông nên tương đối ngộp, tóc bên hai thái dương của Hạ Thanh Từ cũng đã ướt đẫm, cơn giận trong lòng nhất thời tiêu tan.

Chỉ có tên ngốc này mới thật thà như vậy, cậu ấy thật sự coi đây là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, thật sự phát từng cái một.

"Mình tôi làm được." Hạ Thanh Từ nói, không hề có ý nhường nhịn.

"Một mình phát đến tối?" Tạ Bệnh Miễn tức giận cười: "Tôi ở bên cạnh, cậu sợ tôi phát không xong?"

"Phát sớm, xong sớm."

Hạ Thanh Từ với Tạ Bệnh Miễn đứng yên một lúc, nhưng rồi cậu cũng thỏa hiệp, không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây vì những chuyện vặt vãnh này.

Nếu Tạ Bệnh Miễn muốn phát, đưa hắn phát là được.

Rất nhiều tờ rơi đều về tay Tạ Bệnh Miễn, hắn đội mũ bóng chày, vành mũ che nửa khuôn mặt, nói với cậu: "Cậu phát xong thì ở đây đợi đi, tôi xuống tầng sáu."

"Đừng có chạy lung tung." Tạ Bệnh Miễn nói như vậy, bấm thang máy đi xuống.

Hạ Thanh Từ chưa hề trả lời, tại sao cậu lại nghe lời Tạ Bệnh Miễn? Trong tay Hạ Thanh Từ chỉ còn lại một vài tờ rơi, lần này cậu phát xong rất nhanh, trực tiếp đi thẳng xuống cầu thang bộ.

Vốn định đi về luôn, nhưng khi tới ngã rẽ ngay lầu sáu Hạ Thanh Từ thoáng thấy bóng người quen thuộc, bước chân dừng lại.

Tương đối mà nói, người ở lầu sáu ít hơn lầu bảy, đây là khu ăn uống, hiện tại sắp đến giờ ăn, người đến cũng khá nhiều.

Trong đám đông có một bóng người hết sức rõ ràng, khí chất cũng rất dễ nhận ra, Tạ Bệnh Miễn đội mũ, trên tay cầm xấp tờ rơi, lộ rõ vẻ không hề kiên nhẫn, hắn đè nén cảm xúc mà phát từng tờ một.

Tạ Bệnh Miễn thậm chí không hề mở miệng, có người đi qua thấy hắn đẹp trai sẽ chủ động xin tờ rơi của hắn.

Cô bé bên cạnh đỏ mặt, đi đến chỗ Tạ Bệnh Miễn để lấy một tờ, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Tạ Bệnh Miễn nhướng mày, không nói gì, chán nản lấy thêm hai tờ nữa đưa cho cô gái: "Bạn nhỏ, lấy thêm hai tờ cho ba mẹ em đi."

Vừa nói, hắn vừa nhét thêm, lười biếng nói: "Không phiền thì lấy thêm hai tờ nữa cho anh chị của em luôn."

Hạ Thanh Từ từ xa quan sát, cậu nhíu mày, rõ ràng là không tán thành hành vi táo tợn này của Tạ Bệnh Miễn.

Ỷ vào gương mặt ưa nhìn của mình mà lười biếng.

Cô bé đối diện ngơ ngác nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh trai."

Sau đó, nhìn thấy Hạ Thanh Từ, cô bé thì thầm: "Anh ơi, có một anh phía sau luôn nhìn anh nãy giờ."

Tạ Bệnh Miễn cầm tờ rơi quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thanh Từ bên cạnh cầu thang, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

"Sao cậu lại đến đây?"

Hắn đứng lên: "Tiểu lớp trưởng, cậu phát xong chưa?"

"Xong rồi." Hạ Thanh Từ nói.

Vừa nói, Hạ Thanh Từ vừa nhìn tờ rơi trong tay cô gái nhỏ, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Đó là cô bé tình nguyện muốn." Tạ Bệnh Miễn giải thích và nói với cậu: "Vậy cậu ở đây đợi tôi, tôi phát cho xong phần còn lại."

Hạ Thanh Từ muốn trực tiếp rời đi, nhưng vì có cậu ở đây thì người nào đó mới thành thật hơn rất nhiều, hắn ta phát từng tờ một, mặc dù không kiên nhẫn gì mấy.

Vì thế Hạ Thanh Từ đứng cách Tạ Bệnh Miễn không xa cho đến khi Tạ Bệnh Miễn phát xong tất cả.

"Lớp trưởng, tại sao cậu lại phát từng tờ một." Tạ Bệnh Miễn đi theo Hạ Thanh Từ vào thang máy, chán nản hỏi.

Hắn biết rằng Hạ Thanh Từ rất nghiêm túc trong mọi việc, nhưng chuyện như vậy lại quá khắt khe, thực sự không cần thiết.

Hạ Thanh Từ nhìn những con số nhảy trong thang máy, và hỏi hắn: "Cậu không đọc nội dung bên trên sao?"

"Có." Tạ Bệnh Miễn tự nhiên nhớ lỊ, hắn nghĩ tới cái gì, liền suy tư.

Không có câu trả lời, Hạ Thanh Từ cũng không nói gì nữa. Nội dung của tờ rơi là quyên góp sách cho các trường tiểu học, các trường tiểu học ngoại thành luôn là những trường tiểu học nghèo được hỗ trợ là chủ yếu, thêm một người xem tờ rơi thì có thể quyên góp được thêm một cuốn sách.

Hạ Thanh Từ nói với Tạ Bệnh Miễn phỏng chừng hắn cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa của việc có thêm một cuốn sách.

"Tiểu lớp trưởng, cậu là muốn quyên góp nhiều thêm một chút sách sao?"

"Ting" một tiếng cửa thang máy mở ra, bọn họ đến tầng một, đám người Vu Uyển đều đang đứng đợi, thấy bọn họ đi ra liền nói: "Bọn tôi đang định lên lầu tìm các cậu đây."

Hạ Thanh Từ không trả lời mấy người kia, chỉ đáp lại Vu Uyển: "Hiện tại có thể về."

Mạnh Phi Du có chút ủ rủ, đề nghị: "Chúng ta bắt taxi về đi. Cả buổi chiều tôi đều mệt chết đi được, đi bộ về sẽ phế cả cặp chân này."

Diệp Kỳ không có phản đối, hỏi Hạ Thanh Từ: "Lớp trưởng, cậu cảm thấy thế nào?"

"Các cậu có thể bắt xe." Hạ Thanh Từ không có ý định đi theo: "Chúng ta tập trung ở sảnh khách sạn, quay về sẽ điểm danh."

Nếu cậu đi bộ cũng sẽ không tốn nhiều thời gian, trong thời gian quy định có thể về kịp.

Tạ Bệnh Miễn nói: "Tôi cùng lớp trưởng đi bộ trở về, ba người các cậu đi taxi đi."

"Được." Diệp Kỳ đồng ý: "Vậy bọn tôi đi trước đây, hai người các cậu mau chóng về đi."

Quay về vẫn là đường cũ, Hạ Thanh Từ đi phía trước, Tạ Bệnh Miễn đi theo sau, có lẽ Tạ Bệnh Miễn ở trường học luôn đi theo như vậy, hiện tại cậu cũng lười nói.

Hạ Thanh Từ nói không cho Tạ Bệnh Miễn đi theo, Tạ Bệnh Miễn không nhất định sẽ nghe cậu, nói ra cũng phí lời.

Hoàng hôn đổ bóng nơi cuối chân trời, hai bóng người kéo dài trên đường, Hạ Thanh Từ vốn dĩ không nói nhiều, đặc biệt là với Tạ Bệnh Miễn, nếu Tạ Bệnh Miễn không nói, giữa hai người chính là khoảng lặng.

Hai người trở lại sảnh khách sạn, cả sảnh gần như là chật kín người, sau khi Hạ Thanh Từ điểm danh xong thì liền giải tán, 7 giờ 40 sáng hôm sau sẽ tiếp tục tập trung.

Sau khi tan ra, Hạ Thanh Từ đọc tin nhắn, nhóm Thẩm Ý phát tờ rơi trên con phố bên cạnh trung tâm mua sắm của họ. Lúc phát xong cậu không để ý, giờ chắc Thẩm Ý cũng đã về rồi.

Hạ Thanh Từ gửi lại một tin nhắn khác, nói với Thẩm Ý rằng cậu đã về, bọn họ cách nhau không xa, buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm.

Gửi tin nhắn hồi lâu cũng không nhận được hồi âm, có lẽ Thẩm Ý bận nên không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

*

Trong căn phòng trên tầng hai, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ gọi đồ ăn ngoài, họ lười ra ngoài ăn nên sau khi chọn món liền đưa điện thoại cho Tạ Bệnh Miễn.

"Nhị ca, cậu ăn cái gì?"

Tạ Bệnh Miễn đứng trong hành lang, nơi hắn có thể nhìn thấy đại sảnh ở tầng một, hắn tùy tiện nói: "Giống tiểu Kỳ là được."

Hai người họ có sở thích giống nhau.

Dựa vào cửa sổ trên hành lang, có thể nhìn thấy sảnh tầng 1. Một bóng người quen thuộc đang đứng trong sảnh. Cậu nhóc đứng đó một mình, mân mê điện thoại một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu mới chịu quay người đi về phía nhà ăn.

Không biết trò chuyện cùng ai, dù sao cũng không phải hắn.

Hắn bấm vào màn hình điện thoại và nhớ lại những gì vào buổi chiều, Hạ Thanh Từ phát tờ rơi giữa đám đông, cậu ấy thường ít nói, và ngay cả khi làm việc cậu ấy cũng rất nghiêm túc và chăm chỉ.

Chỉ vì một vài cuốn sách. Tạ Bệnh Miễn nhấp vào danh bạ trên điện thoại và gọi đi.

Xa xa trong một khu biệt thự trên đường vành đai số 2, Tạ Viễn Thần vừa kết thúc công việc thì có một cuộc điện thoại gọi đến. Nhạc chuông được cài đặc biệt là tên em trai khốn nạn của anh.

Cặp kính gọng vàng trên sống mũi phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, anh nhéo sống mũi rồi kết nối điện thoại với giọng nói nhẹ nhàng, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

"Làm sao vậy, tháng này cũng không muốn về nhà?"

Một giọng nói lười biếng quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến: "Không phải chuyện này, có chuyện cần anh giúp."

Tạ Viễn Thần hơi ngạc nhiên, dừng một chút rồi hỏi: "Làm sao? Ban nhạc có vấn đề gì à?"

"Ban nhạc vẫn ổn." Giọng của em trai vẫn lạnh nhạt như mọi khi: "Mua giúp em vài cuốn sách đi."

"Sách gì?" Tạ Viễn Thần vừa nghe điện thoại vừa đi lên lầu, em trai hắn rất ít khi nhờ hắn giúp đỡ, đây là lần đầu tiên.

"Sách cho học sinh tiểu học, mấy loại sách cho người chậm phát triển, chẳng hạn như văn học, hay mấy câu chuyện cổ tích." Tạ Bệnh Miễn nói những gì mà hắn có thể nghĩ ra: "Mua mấy trăm cuốn gửi đến trường tiểu học Hy Vọng ở ngoại ô thành phố, không đủ... ngàn cuốn đi, đừng mua giống nhau, gửi nặc danh."

"Tốt nhất là đưa đến vào ngày mai."

Tạ Viễn Thần: "..."

Anh dừng bước lên cầu thang, yêu cầu quái gở này, lại thêm cái tính vô kỷ luật của em trai, làm sao có thể tùy hứng tặng sách cho trường tiểu học được.

"Em để ý hiệu trưởng trường đó à?"

Ngoài điều này ra, anh không thể nghĩ ra được điều gì khác.

"Anh nói xem?" Bên kia giọng nói mang theo ý cười: "Nhớ giấu tên, tháng này em không về nhà, cúp đây."

Nói xong "Cạch——", trực tiếp cúp điện thoại.

Tạ Viễn Thần nhìn vào màn hình điện thoại và cảm thấy đau đầu, giải thích thế nào với mẹ lại là một vấn đề khác, khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nói như vậy, cũng không thể không giúp em trai của mình được.

Hạ Thanh Từ một mình ăn xong trong nhà ăn, cậu mua một chai nước lạnh và đi lên lầu với thẻ phòng trong túi. Sau khi lên đến tầng hai, có một bóng người đứng ở cửa phòng thứ hai ở cuối hành lang.

Cậu giả vờ không để ý, đi tới mở cửa, sau đó đem cửa khép lại, người bên ngoài không hề nói gì, bóng người trong hành lang vẫn đứng bên ngoài từ nãy đến giờ.

Động tác đóng cửa dừng lại, Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn, có chút khó hiểu hỏi: "Cậu có muốn vào hay không?"

Tạ Bệnh Miễn dựa vào tường, hai mắt thâm trầm nhìn cậu, bình thản nói: "Không phải cậu nói tôi cút ra ngoài ngủ sao."

_____

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi