TRÁNH XA NAM THẦN CỐ CHẤP

Hạ Thanh Từ đặt kệ xuống và cất hết vào hộp, nghe Mạnh Phi Du nói, trên mặt không có biểu tình gì.

+

Cậu trầm mặc, cũng không có nhờ Tạ Bệnh Miễn cản giúp, nhưng nếu về sau mang lại nhiều phiền toái, cậu ngược lại hy vọng rằng Tạ Bệnh Miễn đừng có mà tới giúp.

Thế nhưng chuyện đã xảy ra, cậu vẫn nghĩ như vậy, thật quá đáng.

"Tôi không có yêu cầu cậu ấy tới." Hạ Thanh Từ đáp lại, nhìn Mạnh Phi Du bằng ánh mắt thờ ơ.

Trong đầu cậu hồi tưởng lại hình ảnh Tạ Bệnh Miễn lúc đó không chút do dự chặn lại cho mình, muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mạnh Phi Du nên cậu đành thôi.

"Cậu không có yêu cầu..." Mạnh Phi Du đặt kệ xuống "Ầm" một tiếng, bầu không khí lúc này cứng lại, Vu Uyển xếp sách xong, tiến vào giữa hai người.

"Bớt cãi nhau đi, cậu lo cho Nhị ca thì tới đó mà thăm." Vu Uyển tức giận nói: "Đừng có ở đây mà nổi khùng với lớp trưởng."

"Nhị ca, nếu hắn mà biết, chắc chắn sẽ đánh chết cậu."

Hai người không nói thêm nữa, Mạnh Phi Du vẫn nhăn mặt, làm xong việc thì trực tiếp rời đi, không nói lời nào với Hạ Thanh Từ.

"Lớp trưởng, kệ cậu ta đi." Vu Uyển an ủi: "Cậu ta chỉ là lo quá hóa cuồng."

"Nhị ca...vốn dĩ sức khỏe không được tốt." Vu Uyển do dự, nhưng sau khi nghĩ lại, cô nói: "Vì thế gia đình rất lo cho cậu ấy. Nghe đâu cái tên... là mẹ cậu ấy lên chùa cầu cho, nghĩa là tránh được tai họa, vượt qua bệnh tật."

Vì vậy mới có cái tên như thế.

"Về sau lớn lên cậu ấy mới khá hơn một chút, nhưng gia đình và mọi người xung quanh kỳ thực vẫn rất lo lắng."

Nhị ca bởi thế mới trở nên phản nghịch, càng không được làm gì thì cậu ta càng làm, gia đình thì ra sức chiều chuộng, chỉ cần không quá cực đoan họ sẽ không nói gì.

Động tác xếp sách của Hạ Thanh Từ hơi dừng lại, lông mi rũ xuống để che giấu cảm xúc trong mắt, "ừm" một tiếng và tiếp tục đem mấy cuốn sách còn lại xếp vào.

Sau đó, Vu Uyển liên miên trò chuyện với cậu thêm đôi chút, ngược lại là không giúp Tạ Bệnh Miễn nói chuyện, mà chỉ nói chuyện hàng ngày trong lớp, rồi họ thu dọn xong liền kết thúc.

Buổi chiều, thầy Trương đưa mọi người đến trường tiểu học Hy Vọng, sau khi tham quan một chuyến thì đã có thể ra về, xe buýt của trường đưa bọn họ trở lại thành phố, mỗi người đều tự về nhà của mình.

Về đến nhà các bạn trong lớp phải gửi tin nhắn vào nhóm, Hạ Thanh Từ thống kê, về đến nhà đã hơn tám giờ.

Thẩm Ý gửi tin nhắn, hỏi cậu đã về nhà chưa.

SS: Đã về.

Shen: Ngày mai cậu có đến quán trà sữa không?

Hạ Thanh Từ đương nhiên là đi, cậu trả lời tin nhắn, Thẩm Ý nói muốn qua đó tìm cậu, cậu đáp "Ừ", sau đó nhìn danh sách người liên lạc, không có tin tức gì khác.

Thế là tắt điện thoại.

*

Phòng bệnh VIP ở Khang Thành.

Tạ Bệnh Miễn vừa mới tỉnh lại không lâu, môi có chút tái nhợt, đầu quấn gạc, lông mi thật sâu nâng lên, nghe Mạnh Phi Du nói xong, ánh mắt tựa như đang cười, không chút lưu tình vỗ lên gáy cậu ta một cái thật kêu.

Diệp Kỳ có chút không nói nên lời: "Cậu có bị ngu không? Cậu cho rằng lớp trưởng giống cậu cái gì cũng biểu hiện ra mặt?"

Vốn dĩ lớp trưởng có thể thay đổi suy nghĩ về Nhị ca, nhưng bị Mạnh Phi Du quấy rầy, thật sự là đáng đánh.

Mạnh Phi Du bị đánh, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt ủy khuất: "Nhị ca, tôi là ăn ngay nói thật. Coi như lớp trưởng không biểu lộ ra ngoài thì cậu ấy cũng không thể không quan tâm đến cậu."

"Cậu xem, đã một ngày rồi, cậu ấy cũng không có đến thăm."

Chỉ còn một ngày chủ nhật, thứ hai phải đi học, Hạ Thanh Từ càng không thể đến đây mà không lên lớp.

"Cậu ấy nói là sẽ tới." Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn điện thoại, không có tin nhắn nào, đối phương càng không thể chủ động nhắn tin cho hắn.

"Lớp trưởng nói là sẽ cân nhắc." Diệp Kỳ bổ sung thêm.

Sẽ xem xét nhưng không nhất thiết là phải tới.

Diệp Kỳ: "Có rất nhiều người biết chuyện đều muốn tới thăm cậu, nhưng phần lớn đều bị ngăn lại, tôi cũng không cho bọn họ tới."

Nhưng một số người không thể ngăn được.

Mạnh Phi Du hiểu ý, hỏi: "Thẩm Du Hàm muốn tới?"

"Nhị ca, cậu xem..." Diệp Kỳ ngập ngừng nói: "Muốn cho nó tới không?"

"Kệ nó." Tạ Bệnh Miễn không có tâm tình, lại nhìn điện thoại, người ưu tiên trong danh bạ còn chưa gửi tin nhắn cho hắn.

Hắn cũng không gửi, chần chừ hai ngày, chính là muốn xem Hạ Thanh Từ có để ý mình không.

Hiện tại xem ra đã rõ, nếu hắn chủ động người nào đó có lẽ không nhất thiết sẽ đáp lại, nếu hắn không chủ động, đợi một cái liếc mắt của Hạ Thanh Từ có lẽ chính là nằm mơ giữa ban ngày.

Thứ bảy Hạ Thanh Từ vẫn như thường lệ đến quán trà sữa, cậu đến sớm, Thẩm Ý còn đến sớm hơn, vẫn ở trong góc, trước đây không mang thứ gì, nhưng lần này còn mang thêm một cuốn sách.

Vật lý lượng tử và vũ trụ vĩnh hằng.

Cậu nhìn qua, mua cho Thẩm Ý một cốc trà sữa với giá ưu đãi của nhân viên, là trà sữa trân châu ít đá mà Thẩm Ý thường thích uống, sau khi đặt xuống bàn cậu liền bận rộn với công việc của mình.

Thẩm Ý không làm phiền Hạ Thanh Từ, chỉ lặng lẽ ngồi đó đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhìn chằm chằm một lúc rồi tiếp tục đọc sách.

Nếu Hạ Thanh Từ không bận ở quầy lễ tân, Thẩm Ý sẽ đặt sách xuống nhìn cậu chằm chằm, như sợ cậu chạy đi mất, cho đến khi cậu quay lại quầy lễ tân mới yên tâm thu mắt lại.

Giống như trông nom một đứa trẻ, chỉ khi trở lại vị trí cũ bạn mới cảm thấy an tâm khi biết nó sẽ không chạy loạn.

Không giống người nào đó, ngồi một lúc lại gọi cậu một hồi, phiền phức, dính người, cần cậu phải bận tâm.

Hạ Thanh Từ nghĩ vậy, hôm nay đã là chủ nhật, ngày mai cậu phải đến lớp. Cậu phân vân một hồi, hôm trước Diệp Kỳ đã gửi địa chỉ bệnh viện cho cậu.

Gần đến giờ tan làm nên Hạ Thanh Từ đi gọi Thẩm Ý, đến giờ sẽ rời đi, hai người chia tay nhau ở cửa quán trà sữa.

Hạ Thanh Từ nhìn địa chỉ lần nữa, đối diện quán trà sữa có một người bán trái cây, nếu muốn vào nội thành thì phải đi bằng tàu điện ngầm.

Bên cạnh hàng trái cây là một cửa hàng hoa, người bán hoa đang bện hoa và sắp xếp hoa hồng, cô nhìn thấy một chàng trai đứng cách đó không xa, trông có vẻ là một sinh viên, rất đẹp trai.

"Bạn học sinh, cậu có muốn mua một bó hoa tặng bạn gái không? Hoa hồng vừa được giao hôm nay rất đẹp, có muốn không?"

Cô gái thắt bím vải lanh đang ôm một bó hoa hồng lớn, trên mặt nở nụ cười, những bông hồng đỏ mềm mại và thơm ngát trên nền giấy hoa đen, trông giống như một khóm cây nở rộ trong đêm tối ấm áp.

Hạ Thanh Từ liếc nhìn, thực ra cậu đang đi đến sạp hàng trái cây, lịch sự nói "Không" và đi vào hàng trái cây gần đó.

Hoa rất đắt nhưng trái cây lại tương đối rẻ.

Cô gái thắt bím nhìn Hạ Thanh Từ đi vào cửa hàng hoa quả, có chút không nói nên lời, cất hoa đi. Nhìn đẹp thế không ngờ lại keo kiệt!

Suy cho cùng, hàng trái cây bên cạnh trông rất bình thường, giống như mấy sạp rau ngoài chợ.

Hạ Thanh Từ không biết Tạ Bệnh Miễn thích ăn trái cây gì, từng thấy hắn ăn cam trong lớp, xem giá cam, cuối cùng mua táo và chuối.

Hạ Thanh Từ mua hai túi, người bán giảm cho cậu 20 xu và tặng một cây kẹo mút. Kẹo là loại trẻ con hay ăn, phía trên là hình một con thỏ, thỏ con đang cười, vẻ mặt như muốn ăn đòn.

Hạ Thanh Từ trả tiền, nhét kẹo vào túi và cầm trái cây đi ra ngoài.

Từ nơi cậu làm thêm đến bệnh viện cách một khoảng khá xa, phải đứng hơn chục trạm tàu điện ngầm. Hạ Thanh vào nội thành không nhiều, từ đường vành đai thứ tư đến đường vành đai thứ hai, cậu xách hai túi trái cây lên tàu điện ngầm, khi đến bệnh viện, lòng bàn tay có chút đỏ ửng.

Phòng bệnh ở tầng mười hai, Hạ Thanh Từ đi vào thang máy, đang suy nghĩ có nên gửi tin nhắn hay không, nhưng cuối cùng lại không có gửi, cậu cũng không thừa tay nào, hơn nữa cũng sắp đến rồi.

Khi chuẩn bị ra khỏi thang máy, tiếng chuông điện thoại vang lên, có lẽ là ba gọi.

Thế là cậu chuyển đồ hết sang một tay, lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên là ba.

"Tuế Tuế?"

Hạ Thanh Từ thấp giọng: "Ừm" một tiếng, lúc này cửa thang máy vừa mở, cậu xách trái cây đi ra ngoài.

"Du ca, tôi đã bảo cậu đừng tới. Nhìn cái thái độ của Tạ Bệnh Miễn mà xem, hắn nói chuyện với cậu như vậy..."

Bên ngoài có tiếng bước chân, Hạ Thanh Từ quét qua một góc đỏ tươi, hình như trùng khớp với chỗ trong trí nhớ của cậu, ánh mắt dừng lại, đầu óc trong chốc lát trì độn.

Dừng lại trong nháy máy, cậu và nam sinh trước mặt suýt chút va vào nhau.

Nam sinh có mái tóc dài, thân hình cao gầy, ít gì cũng phải một mét tám lăm. Cậu ta mặc quần dài màu đỏ, bên ngoài là áo khoác vest màu đen, khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan khiến người ta phải kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp không thể phân biệt là nam hay nữ, quần áo làm tăng thêm khí chất quyến rũ cho cậu ta.

Kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, đôi mắt mảnh khảnh hơi nhướng lên, giống như một cặp móc câu, chính là vô tình cùng chút u ám.

Tàn thuốc cơ hồ rơi xuống gáy Hạ Thanh Từ, đầu ngón tay cậu rút lại, như thể thuốc lá đang cháy trên đầu, trên da có chút đau rát, cậu vô thức rụt đầu lại.

Trái cây mang theo rơi xuống đất, đám nam sinh bước vào thang máy nhìn cậu, cậu cúi đầu xuống.

"Cậu ấy không phải lúc nào cũng nóng tính như vậy." Thẩm Du Hàm nói rất bình thản, ánh mắt rơi vào chàng trai trẻ thiếu chút đụng vào mình.

3

Đồng phục học sinh lam trắng, mái tóc đen che khuất một phần gương mặt, cậu ta cúi đầu nhặt hoa quả, dùng đầu ngón tay gầy gò trắng nõn nắm chặt mép túi, vẻ mặt lầm lì, không chút để ý có người xuất hiện.

Hắn ta nhìn thêm cái nữa rồi thu lại ánh mắt, trong lòng tự thêm cái mác "nghèo nàn", "ít nói". Khi cậu nhóc chuẩn bị bước ra khỏi cửa thang máy, hắn ta nhanh nhảu nắm lấy cổ tay cậu.

Hạ Thanh Từ đột ngột bị siết chặt cổ tay, đầu ngón tay căng thẳng, không hiểu vì sao nhìn người đối diện, sắc mặt cậu có chút tái nhợt:

"Bạn nhỏ, có phải cậu quên mang theo cái gì không?"

Thẩm Du Hàm vừa cười vừa nói, điếu thuốc lủng lẳng trên môi, hất cằm, có một quả táo lăn vào góc thang máy, vừa rơi xuống, nằm trơ trọi ở đó.

Mấy nam sinh sinh bên cạnh hai mắt nhìn nhau, đều không tiến tới, họ không biết tại sao Thẩm Du Hàm đột nhiên can thiệp vào việc không đâu.

Hạ Thanh Từ tránh khỏi tay Thẩm Du Hàm, cậu không nói gì, vẫn luôn rũ mắt, cầm theo túi trái cây đến nhặt quả táo trong góc, rồi bình tĩnh bước ra khỏi thang máy.

Lần này không có ai ngăn lại, cậu đi thẳng đến góc cầu thang, sau đó mới chậm rãi dừng lại, đứng đó ngơ ngác một hồi.

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cúi đầu nhìn cổ tay phía dưới áo đồng phục,đã xuất hiện một vòng tròn đỏ nhạt.

"Anh Du, anh quen người vừa rồi à?"

Cửa thang máy đóng lại, Thẩm Du Hàm nhìn đi chỗ khác, nam sinh bên cạnh hỏi.

"Không biết." Thẩm Du Hàm nói, với một nụ cười dịu dàng trên môi: "Chỉ có một người ở tầng này. Tạ Bệnh Miễn không cho ai đến thăm, lại cho một con quỷ nghèo kiết xác ghé qua."

Nụ cười trên môi vừa dịu dàng vừa cảm động, cộng với khuôn mặt ma quái, lời lẽ nói ra lại như một ác ma.

"Không phải cậu ta nói gần đây tìm được một bạn trai nhỏ... Có lẽ là thay đổi khẩu vị, thích chuột nhỏ trong khu ổ chuột."

_____

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi