TRÁNH XA NAM THẦN CỐ CHẤP

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Tạ Bệnh Miễn lại thầm nghĩ trong lòng: "Cậu là của ông", nhưng hắn đương nhiên làm sao dám nói.

Nếu làm như vậy Hạ Thanh Từ phỏng chừng sẽ tát hắn một cái rồi bảo hắn cút.

Hạ Thanh Từ thực sự có chút kinh ngạc, đánh giá Tạ Bệnh Miễn từ trên xuống dưới, nhưng lại không muốn nhận.

"Lớp trưởng, nếu cậu không muốn thì tôi sẽ để nó ở đầu giường rồi ngắm mỗi ngày, thế cũng không tồi." Tạ Bệnh Miễn nói: "Như vậy ngày nào thức dậy tôi đều có thể nhìn thấy cậu."

Hạ Thanh Từ: "..."

Hạ Thanh Từ đã đánh giá thấp độ dày khuôn mặt của Tạ Bệnh Miễn, nhìn vào mắt hắn rồi nhìn xuống hình nhân nhỏ trong tay của hắn, thật giống một phiên bản thu nhỏ của cậu.

Đem hình nhân nhỏ này đặt bên đầu giường của Tạ Bệnh Miễn cũng giống như việc đem cậu đặt lên đó vậy. Trong lòng Hạ Thanh Từ có chút không vui nên đành cầm lấy chiếc hộp.

"Tuế Tuế, bên quán của cậu có nghe thấy tôi hát không?"

Hạ Thanh Từ: "Không."

Thực sự có thể nghe thấy tiếng vang ong ong từ loa, lúc yên tĩnh thật sự rất ồn.

"Hôm nay tôi cũng có hát một bài, bình thường đều là Trình Nguyệt hát chính. Bài hôm nay tôi hát là do chính tôi viết, cậu hẳn là đã thấy qua ở lớp rồi."

Hạ Thanh Từ nghĩ tới mấy tờ giấy nhàu nát trên bàn của Tạ Bệnh Miễn và cũng không nói gì. Con hẻm bên này rất sâu, chưa kịp bước ra thì đã nghe thấy tiếng xì xào từ xa.

"Cậu có chắc là ở đây không?"

"Chắc chắn mà, lần trước tôi gặp Thank ở đây, hình như đây là con đường duy nhất có thể đi nên nếu chúng ta đứng đây chờ, nhất định sẽ gặp được anh ấy."

"Nếu có thể gặp thì tôi muốn xin chữ ký, nhưng tôi nghe nói tính tình của Thank hình như không tốt. Mà thôi, tôi không quan tâm, dù có bị đánh tôi cũng phải xin."

Cô gái nói nhỏ: "Tôi thật sự rất thích anh ấy."

"Nhưng nếu không gặp Thank mà gặp Wild thì cũng được. Tôi cũng muốn xin chữ ký của Wild."

Cô gái kia có chút không nói nên lời: "Vậy rốt cuộc là cậu thích ai?"

Cổ tay Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn nắm nhẹ, cậu quay lại nhìn, Tạ Bệnh Miễn dùng đầu ngón tay ra hiệu im lặng, dẫn cậu quay đầu trở lại.

Đầu ngón tay khẽ động, nhìn Tạ Bệnh Miễn một cái, ý bảo cậu sẽ tự đi không cần hắn dắt.

Tạ Bệnh Miễn không có đáp lại, có lẽ là giả vờ không hiểu.

Họ đi chậm lại, thả nhẹ bước chân, Tạ Bệnh Miễn dắt Hạ Thanh Từ xuyên qua một con hẻm khác, ngõ ngoằn ngoèo, đều dài như nhau. Ban ngày thì bình thường nhưng đêm xuống thì cơ bản là không phân được cái nào là cái nào.

"Trước đây cũng có người thường xuyên tới." Tạ Bệnh Miễn buông Hạ Thanh Từ ra: "Bọn tôi cũng đã đổi chỗ mấy lần, nơi này là Giang Dã tìm, ngõ hẻm nhiều, không ngờ cũng bị bọn họ phát hiện."

Dù có là nơi bí mật cỡ nào mà không có người canh gác thì vẫn có thể đụng phải. May mắn là có mấy con hẻm đan xen ở giữa nên không dễ bị phát hiện ngay lập tức.

Hạ Thanh Từ chỉ đơn giản đánh giá: "Thật sự là không ngờ tới."

Studio của họ khá là bừa bộn, không mang tính thương mại như các công ty môi giới trên TV, hơn nữa nơi này cũng khá hẻo lánh, vào trong mới biết là nơi ở của mấy thanh niên, rất có không khí.

Cũng có thể hiểu được, dù sao đám Tạ Bệnh Miễn chủ yếu đều là học sinh, chơi nhạc chỉ là sở thích và họ dường như cũng không muốn nổi tiếng.

Điều này rất mâu thuẫn, nếu không nổi tiếng thì không có cách nào chứng tỏ được bản thân. Nếu bạn là người yêu thích âm nhạc thì chắc chắn bạn sẽ hy vọng bài hát của mình có thể được nhiều người yêu thích, ngưỡng mộ và đón nhận.

Hạ Thanh Từ nghĩ thế nhưng không có hỏi, yên lặng nghe Tạ Bệnh Miễn nói chuyện.

Trên tay vẫn còn cầm ly sữa mà Lộ Tiểu Lộ đưa cho lúc nảy, cũng đã sắp nguội nên cậu đành nhấp một ngụm, sữa Vượng Tử, rất ngọt.

Nhưng nó không tệ như trong tưởng tượng.

"Studio Giang Diệp tìm nghe nói lúc trước là phòng vẽ, mà Giang Dã với Lộ Tiểu Lộ lại ở gần đây, đi qua cũng rất tiện."

"Sữa có phải là nguội rồi không? Nguội thì đừng có uống. Cậu thấy cái nào được hơn, cái này hay cái lúc chiều tôi đưa cho cậu?"

Tạ Bệnh Miễn nhớ rõ là Hạ Thanh Từ có thói quen uống sữa, mỗi sáng sớm và trước khi đi ngủ đều uống, nhưng sữa cậu ấy uống là sữa nguyên chất.

"Cũng như nhau." Hạ Thanh Từ nói.

Đều rất ngọt.

Hai người đi ra một con hẻm khác, thông với con hẻm thì có người đang mở nhạc trên điện thoại, Hạ Thanh Từ không muốn nghe nhưng tiếng nhạc vẫn lọt thẳng vào tai và giọng hát cũng nghe rất quen.

Đúng, chính là người bên cạnh đang hát.

Tạ Bệnh Miễn cũng nghe thấy được, phát hiện Hạ Thanh Từ vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, tựa hồ là chê ồn ào, hắn không nhịn được mà hỏi:

"Tuế Tuế, cậu thấy thế nào?"

Hạ Thanh Từ là một người không có tế bào âm nhạc, cậu chỉ thường nghe những thể loại nhạc thuần túy như pop, nhạc thịnh hành bây giờ còn hiếm khi nghe nói chi là rock.

Vì đối phương hỏi tới nên Hạ Thanh Từ đành phải nghe thử mấy cậu, bài Tạ Bệnh Miễn hát có giai điệu chậm rãi, giai điệu khá nhẹ, không giống phong cách kim loại nặng mà bọn Giang Dã hát.

"Cũng được."

"Nếu cậu thấy cũng được thì chính là được." Tạ Bệnh Miễn cười nói: "Tôi cũng thấy được."

Hạ Thanh Từ liếc nhìn Tạ Bệnh Miễn, không muốn tranh cãi với hắn, cũng không biết vì sao Tạ Bệnh Miễn lại nhiều lời như vậy, suốt cả đoạn đường luôn nói không ngừng.

Ồn ào.

Cuối cùng cũng đến gần quán trà sữa, Hạ Thanh Từ nói: "Cậu có thể về."

"Hôm nay tôi định đến nhà Trình Nguyệt. Lớp trưởng, vừa vặn tiện đường, cậu có thể cho tôi quá giang được không?"

"Nhà cậu ấy cũng ở trên đường từ trường về nhà cậu, không xa lắm, xe của tôi đang để ở trường." Tạ Bệnh Miễn vừa nói vừa đi theo phía sau Hạ Thanh Từ, cậu đi đến đâu hắn theo đến đó, như một đuôi.

"Để Trình Nguyệt đưa cậu về."

"Tôi đã đến tận đây rồi, Tuế Tuế. Trình Nguyệt còn đi gặp bạn gái, một lát nữa mới về. Tôi đến nhà cậu ấy để lấy lại bản điền lời."

"Cậu chở tôi một đoạn là được." Tạ Bệnh Miễn nói thêm.

Xe của Hạ Thanh Từ có yên sau nên cậu thuận miệng nói: "Tôi không biết chở."

Đúng là Hạ Thanh Từ chưa từng chở ai nhưng nhất định vẫn sẽ biết chở.

"Ồ." Tạ Bệnh Miễn thờ ơ nói: "Tôi có thể chở cậu."

"Tuế Tuế, chỉ một đoạn thôi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu, nếu cậu không chở thì tôi chỉ có thể tự mình đi bộ."

Quả thực là cố tình kiếm chuyện, rõ ràng là có thể đi taxi.

Hạ Thanh Từ không nói nên lời trước sự quấn lấy của Tạ Bệnh Miễn, đẩy xe ra ngoài, cảm thấy hai tai đều ong hết cả lên, đi được một đoạn thì phát hiện phía sau đã không còn ai bám theo.

"Có đi hay không?"

Chỉ một câu nói, Tạ Bệnh Miễn khựng lại tại chỗ có chút kinh ngạc, con ngươi đen nhánh rất nhanh đã đổ đầy ý cười.

"Tuế Tuế, đợi tôi."

Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Từ chở một người khác, nhưng con súc sinh phía sau tựa hồ vẫn còn rất ngạc nhiên, khi lái xe qua ngã tư đối phương còn đặt rất nhiều câu hỏi.

"Tuế Tuế, mỗi ngày về nhà cậu phải mất bao lâu?"

"Tuế Tuế, sao trên người cậu lại có mùi thơm?"

"Tuế Tuế, cậu muốn quăng ngã tôi sao?"

"Tuế Tuế, tôi ôm chỗ nào thì được? Có thể ôm cậu được không?"

Hạ Thanh Từ tình cờ đi ngang qua một ngã tư, đèn đường chuyển sang màu đỏ vì thế phanh gấp khiến tiếng của con súc sinh đằng sau đột ngột im bặt, sau đó trên eo cậu lại nhiều thêm hai cánh tay.

Lưng va phải thứ gì đó, có người ôm chặt lấy cậu không buông.

"Tuế Tuế, cậu thơm quá."

Đối phương ôm chặt lấy cậu, Hạ Thanh Từ sắc mặt tối sầm, muốn giãy giụa khỏi Tạ Bệnh Miễn, vừa đụng vào mu bàn tay của hắn, hắn liền nắm lấy bàn tay của Hạ Thanh Từ, siết thêm chút lực.

"Buông ra, cậu có thể bám vào yên sau." Hạ Thanh Từ lạnh giọng nói: "Nếu cậu thấy đồng phục dễ ngửi thì cậu có thể mua thêm vài bộ ở trường."

"Không phải đồng phục dễ ngửi." Tạ Bệnh Miễn chậm rãi buông tay, khi buông còn không quên nắm lại tay của Hạ Thanh Từ, nhưng rất nhanh cũng liền thả ra ngay trước khi Hạ Thanh Từ kịp tức giận..

"Là cậu thơm." Tạ Bệnh Miễn nói.

Gần đó cũng có không ít người đi đường đang chờ đèn xanh, một số người chú ý tới bên này. Họ thấy chàng trai cao lớn phía sau đang ôm lấy chàng trai thấp bé phía trước, tư thế có chút lúng túng nhưng lại không muốn buông tay, lôi kéo đến mức buồn cười.

Hạ Thanh Từ: "Nếu còn nhiều lời thì tự đi bộ mà về."

Đèn đỏ chuyển sang vàng rồi nhanh chóng sang xanh, con súc sinh phía sau trở nên yên tĩnh. Gió muộn thổi vào mặt, điện thoại di động trong túi của Hạ Thanh Từ vang lên, có người gọi đến.

"Tuế Tuế, điện thoại của cậu reo." Tạ Bệnh Miễn tùy ý hỏi: "Có cần tôi nhận giúp cậu không?"

Hạ Thanh Từ dừng xe bên đường, lấy ra xem, là ba cậu gọi. Cậu gọi lại và nói cho ba nghe tình hình, ba nói cậu về tiện đường thì ghé mua khăn giấy.

Lúc đang nói chuyện điện thoại thì Tạ Bệnh Miễn ở bên cạnh nghe, nói chuyện xong thì nhìn điện thoại một chút, thấy mấy chấm đỏ chưa đọc.

"Tuế Tuế, hôm qua cậu với bạn đã đi đâu chơi?"

Tuy rằng Kỷ Nguyện đã nói cho hắn biết hết, Hạ Thanh Từ ở với Thẩm Ý cũng không bao lâu thì Thẩm Du Hàm đã tới đón, Hạ Thanh Từ cũng nhanh chóng về nhà.

Thế nhưng hắn vẫn là không nhịn được muốn hỏi Hạ Thanh Từ, muốn nghe Hạ Thanh Từ nói cho hắn biết.

Ham muốn kiểm soát vốn đã bị đè nén trong lòng thỉnh thoảng vẫn hay trỗi dậy, khiến hắn không kiềm chế được mong muốn tìm hiểu cuộc sống của Hạ Thanh Từ.

Giọng điệu hắn hỏi nghe có vẻ như chỉ là vô tình.

Câu này cũng không có gì, một lúc sau Hạ Thanh Từ mới trả lời: "Không đi đâu."

Nói như không nói, Tạ Bệnh Miễn ngồi ở yên sau có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên trước mặt, lông mày lạnh lùng thanh tú vẫn luôn nhìn về phía trước, lâu lâu lại liếc về sau một cái, có lẽ là lo rằng hắn sẽ hành động như một con súc sinh.

Ít nhất là vẫn nguyện ý trả lời câu hỏi của hắn.

Khóe miệng Tạ Bệnh Miễn hơi cong lên: "Sau này ra ngoài chơi có thể gọi cho tôi, tôi biết gần trường có rất nhiều địa điểm vui chơi."

"Ồ." Hạ Thanh Từ không thích ra ngoài chơi nên đành đáp cho có lệ.

"Học kỳ sau cậu có còn làm thêm không?" Tạ Bệnh Miễn nói: "Lúc đó học nặng, nếu còn đi làm sợ sẽ không có thời gian."

Sau đó nhớ ra gì đó, Tạ Bệnh Miễn liền hỏi: "Tuế Tuế, học kỳ tới cậu có muốn sống ở ký túc xá không?"

Học kỳ 2 lớp 11 có thể ở trọ trong trường, việc ở này là tự nguyện nhưng hầu hết mọi người đều sẽ chọn ở lại thay vì về nhà, vì kì sau bọn họ bắt đầu có tiết tự học buổi tối, về nhà nữa thì sẽ rất phiền.

Hạ Thanh Từ muốn trọ lại trường, cũng chợt nhớ tới học kỳ 2 lớp 11 Tạ Bệnh Miễn đã ra nước ngoài

Chẳng bao lâu nữa là đã đến học kỳ 2 nên cậu trả lời: "Tôi không biết, còn chưa chắc lắm".

"Nhà cậu không xa, nhưng ở trường hẵn là tiện hơn... Học kỳ sau tốt nhất đừng đi làm nữa, ngày nào cũng vất vả như vậy. Nếu cần tiền có thể dạy thêm cho tôi, tôi có thể trả lương cho cậu, không phải đơn giản hơn sao."

Dễ thì dễ, nhưng cậu sẽ mắc nợ Tạ Bệnh Miễn.

Hạ Thanh Từ dừng một chút, hỏi: "Học kỳ sau không phải cậu ra nước ngoài à?"

Nghe được câu hỏi của đối phương mắt Tạ Bệnh Miễn khẽ động, mẹ hắn thực sự luôn muốn đưa hắn ra nước ngoài học tại một học viện âm nhạc nào đó, chuyện này chỉ có vài người biết được, hắn cũng chưa từng nói với Hạ Thanh Từ.

Nhưng hắn cũng chưa bao giờ có ý định xuất ngoại nên chỉ cười và nói: "Ai nói với cậu? Tôi chưa nói bao giờ."

"Ra nước ngoài làm gì? Ở lại đây chẳng phải rất tốt hay sao?"

Còn có thể ngắm người mình thích.

Hạ Thanh Từ nghe được lời này có chút khựng lại, cảm thấy hơi kỳ quái, trong đầu hiện lên một ít ý nghĩ nhưng lại không tài nào nắm bắt được, cũng không muốn nghĩ sâu xa.

Có lẽ là do cuộc đời này đã thay đổi, hiệu ứng cánh bướm khiến Tạ Bệnh Miễn thay đổi suy nghĩ mà thôi.

Nửa quãng đường sau Tạ Bệnh Miễn mở một bản nhạc, bên này là vùng hẻo lánh ít người, âm thanh không lớn nhưng Hạ Thanh Từ vẫn có thể nghe rất rõ, Tạ Bệnh Miễn không ồn ào nữa, mở bài hát của chính.

Âm thanh trầm ấm nhẹ nhàng kèm với giai điệu du dương, có thể thấy Tạ Bệnh Miễn khi hát quả thực rất nghiêm túc chứ không phải thái độ thờ ơ và phóng túng thường ngày.

"Mỗi khi nhìn vào mắt em, bóng tối trong anh sẽ dần biến mất. Trước đây anh chưa bao giờ tin vào sự đồng cảm giữa các tâm hồn... Giờ đây, anh đã hiểu rằng anh sẽ vì em mà mang nhớ thương. Trái tim của chúng ta sẽ hòa chung nhịp đập, em là sự chân thành duy nhất của anh trong cuộc đời này...một tia chân thành trong thế giới tro tàn hoang vắng."

Sau khi hát xong một bài, cuối cùng cũng đã đến nơi. Tạ Bệnh Miễn cầm đồ của mình, bước hai bước rồi quay lại vẫy tay với Hạ Thanh Từ cùng đôi mắt đen mang theo ý cười.

"Tuế Tuế, ngày mai gặp."

_____

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi