TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Đàm Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạch Khê thì chần chờ trong một thoáng, không lập tức trả lời ngay, mà ngược lại hỏi cô một câu, “Con có biết được hoàn cảnh từ nhỏ của cha nuôi con hay không?”

Mạch Khê hơi hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới cụp hàng mi dài xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Hắn lớn lên trong bầy sói…”

“Không sai. Cha nuôi của con lớn lên trong bầy sói tám năm. Trước đó, thế giới xung quanh cậu ta tiếp xúc chỉ là bản năng hoang dã của loài động vật. Mà sau tám tuổi, người thân cận gần gũi nhất với cậu ta, cũng là một người phụ nữ, mẹ của con, Bạc Tuyết. Từ năm tám tuổi đến năm mười lăm tuổi, chỉ có Bạc Tuyết bầu bạn bên cạnh cậu ta. Là Bạc Tuyết dạy cho cha nuôi con cách mở miệng nói chuyện. Là Bạc Tuyết dạy cho cha nuôi con hiểu được cách sử dụng bộ đồ ăn. Nếu không có Bạc Tuyết, cha nuôi con căn bản sẽ không học được văn minh của nhân loại. Bởi vậy, trong lòng cha nuôi con, Bạc Tuyết có một vị trí hết sức quan trọng, và cũng rất đặc thù. Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, cậu ta vẫn có dã tính ngay từ nhỏ, cách thức chiếm hữu cùng tàn bạo học được trong bầy sói đã thấm vào máu, không có cách nào sửa đổi. Trong thế giới của sói, coi trọng bao nhiêu thì càng sợ hãi mất đi bất nhiêu. Ta nghĩ con cũng có thể nhìn thấy trong tivi, chuyện sói mẹ vì muốn bảo vệ sói con, ngược lại đã nuốt sói con vào trong bụng?” Đàm Đồng không nóng lòng nói ra đáp án, chỉ dẫn từng chút một, từng chút một.

Mạch Khê theo bản năng gật đầu. Điều này không đơn giản chỉ có trên loài sói, mà rất nhiều loài động vật có bản tính trời sinh vô cùng cực đoan này, dùng phương pháp khá tàn nhẫn để bảo vệ điều quan trọng nhất của nó.

“Cha nuôi của con chính là như vậy, quá mức để ý tới Bạc Tuyết, nhưng lại dùng phương pháp vô cùng cực đoan để biểu đạt. Có lẽ, trong thế giới của chúng ta đó là hành động rất tàn nhẫn. Nhưng trong thế giới của cậu ta, đó là điều hết sức bình thường. Ta nhớ rõ Bạc Tuyết đã từng nói với ta, tình cảm của Lôi Dận rất mãnh liệt, rất mạnh mẽ, ngay cả trong cách chiếm hữu cùng xâm lược. Thậm chí còn nảy sinh ra sự ghen tị đối với Huyết Xà! Sau đó, Lôi Dận đưa Bạc Tuyết đi, tuy rằng ta lại nghe nói Bạc Tuyết mất tích, nhưng là ta biết, Bạc Tuyết hẳn là đã hiểu một điều. Một điều mà bản thân ta cũng đã hiểu ra ngay từ khi cậu ta xuất hiện trước mặt ta lần nữa. Đó là đáp án chính xác nhất…”

Giọng nói Đàm Đồng khàn khàn, có lẽ bởi vì tuổi tác, cũng có lẽ là bởi vì bệnh tình. “Ta nghĩ Bạc Tuyết yêu cha nuôi của con, nhưng là, khi một người phụ nữ càng yêu một người đàn ông thì sẽ muốn được càng nhiều. Đáng tiếc, tình yêu là điều mà cả hai bên đều tình nguyện mới là đủ đầy, mới là hạnh phúc. Nếu không phải là tình yêu, như vậy cả hai đều lâm vào bi kịch.”

“Chẳng phải là tình yêu?” Mạch Khê kinh ngạc mở miệng, “Ý của người là... cha nuôi của con không yêu mẹ con sao?...”

Đàm Đồng gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh bình thản.

Mạch Khê không thể tin, lắc đầu, “Không có khả năng này…Cha nuôi, hắn…hắn…không phải là rất yêu mẹ của con sao? Tuy rằng hành động của hắn có chút cực đoan…nhưng là…nhưng là đó chẳng phải một cách thể hiện tình yêu sao?”

“Là yêu, nhưng không phải là tình yêu.” Đàm Đồng như là hơi mệt mỏi, động thân thể một chút. Cho dù không sinh bệnh nặng, thì tuổi già cũng khiến những động tác của ông không nhanh nhẹn được như khi còn trung niên. Ông khẽ thở dài một hơi. “Nói chính xác hơn, tình cảm của cha nuôi con chính là tình thân, không phải là tình yêu. Bạc Tuyết đối với cậu ta là một người quan trọng, nhưng đó không phải là vợ, mà giống một người mẹ. Cậu ta học được rất nhiều điều từ Bạc Tuyết để tiếp xúc với thế giới loài người. Tiện đà, theo thời gian trưởng thành, cảm xúc ỷ lại, dựa vào đã hình thành và không ai có thể thay thế được Bạc Tuyết. Sau đó, với cá tính hoang dã bẩm sinh của loài sói, lại trở nên chiếm hữu cực đoan hơn, giống như con sói đang đánh dấu lãnh địa của mình, không cho phép xâm phạm bởi bất cứ thứ gì, bất cứ lý do nào. Vậy nên, loại tình cảm đó hoàn toàn không phải là tình yêu.”

“Làm sao có thể? Nếu như…nếu như cha nuôi con đối với mẹ con thực sự không tồn tại tình yêu, như vậy…hắn cũng sẽ không phát sinh quan hệ đó với mẹ con…mà phải là kính trọng mới đúng.” Mạch Khê cố gắng nói ra cảm giác trong lòng của bản thân mình. Đối với lời nói của Đàm Đồng, cô không biết bản thân mình nên chấp nhận, cảm thấy hoang đường hay vẫn là... vui vẻ…Cô, thực sự rất rất mâu thuẫn.

“Chớ quên, chuyện đó cũng chỉ là một cách thể hiện, đó là bản năng trời sinh của động vật. Trong thế giới của Lôi Dận không hề tồn tại khái niệm luân lý cùng đạo đức, đương nhiên cũng sẽ không tồn tại bao nhiêu cố kị đối với chuyên này. Nguyên nhân vì như thế, cậu ta càng ngày càng ỷ lại với Bạc Tuyết. Bạc Tuyết cũng sẽ dễ dàng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đó. Phụ nữ mà, trời sinh rất nhạy cảm, Bạc Tuyết cũng sẽ cho rằng đây là biểu hiện của tình yêu. Đáng tiếc, Bạc Tuyết đã quên một điều, tình yêu đối với Lôi Dận mà nói là hoàn toàn xa lạ. Cậu ta, trong thời điểm ấy chỉ mới học được cách thế nào là ỷ lại với người thân mà thôi. Tuy nói rằng Lôi Dận đã mười lăm tuổi, và tuy rằng cậu ta cũng rất thông minh, nhưng là trong thế giới tình cảm, Lôi Dận chỉ như một đứa trẻ, mà sự tồn tại của Bạc Tuyết là điểm tựa, để cậu ta dần dần, từ từ học được tình cảm trong thế giới loài người. Ỷ lại cùng tình thân, hai tình cảm đó đan xen vào nhau, mâu thuẫn như vậy, tất nhiên sẽ khiến một đứa trẻ là Lôi Dận cảm thấy hoang mang. Dù sao, trưởng thành trong tình cảm đối với Lôi Dận là cần một quá trình rất dài. Cậu ta không thể tiếp xúc với một tình cảm phức tạp ngay từ lúc đầu được. Tình cảm trong Lôi Dận hết sức dị dạng, không phân rõ cái gì gọi là tình thân, cái gì gọi là tình yêu.” Đàm Đồng nhẹ nhàng nói rõ, hơi thở dồn dập một chút, “Bạc Tuyết đã hiểu được điều này, cho nên mới tuyệt vọng…Điều cô ấy muốn rất đơn giản…nhưng với Lôi Dận, đó không phải là tình yêu. Cô ấy càng không muốn nhìn thấy, một ngày nào đó, Lôi Dận thật sự hiểu được tình yêu, cùng với người con gái của mình bước vào lễ đường. Vậy nên Bạc Tuyết muốn trốn tránh. Mà hành động này trong mắt Lôi Dận lại chính là phản bội. Sự phản bội này cùng với tình cảm rối loạn trong cậu ta, khiến mâu thuẫn ngày càng trở nên nghiêm trọng.”

Mạch Khê dần dần hiểu rõ hơn, cắn cắn môi, “Nếu mẹ của con không có chạy trốn, thì như vậy... cả hai người thật sự không thể ở bên cạnh nhau sao?”

“Có thể ở bên cạnh nhau, chẳng qua, cha nuôi của con sẽ phải cưới Bạc Tuyết.” Đàm Đồng thở dài một hơi, vô lực nói, “Ta nhớ rõ một lần Bạc Tuyết say, đã nói như thế này. Cô ấy bảo rằng, ‘Tình cảm của đàn ông mấy người sao lại phức tạp đến như vậy? Nhất là Tiểu Dận, rõ ràng nói muốn tôi ở lại bên cạnh, nhưng là đối với từ ‘vợ’ thì cứ trưng ra vẻ ngu ngốc như vậy’. Ta nghĩ, lúc đó cô ấy cũng đã đề cập chuyện này đối với Lôi Dận, một cuộc sống dài lâu. Nhưng Lôi Dận làm sao có thể hiểu được cái gì gọi là hôn nhân? Vậy nên, Bạc Tuyết mới có thể như vậy.”

Mạch Khê lẳng lặng ngồi yên. Nhìn người được cho là cha mình, nhìn dáng vẻ già nua bệnh tật của ông. Là cha ruột của cô. Người cô đã mong rất nhiều năm qua. Ông đã nói rất rõ ràng, rất trực tiếp, có thể dễ dàng nhìn thấu tình cảm của Lôi Dận.

Như vậy... người đàn ông ngoài cửa kia thì thế nào? Hơn hai mươi tuổi, hắn đã học xong…cái gì gọi là yêu?

“Mạch Khê…kỳ thực, cha nuôi của con rất đáng thương. Một người đàn ông chưa bao giờ hiểu được yêu vẫn luôn nỗ lực muốn yêu. Cậu ta, cho tới bây giờ vẫn không biết hạnh phúc là gì. Người đàn ông như vậy, lại phải thông qua những phương thức cực đoan để chiếm giữ vì quá sợ mất đi. Như vậy, không đủ để khiến người ta phải đau lòng sao?” Ánh mắt Đàm Đồng rời về phía cửa ra vào, “Kỳ thực, ta hẳn là nên hận cậu ta. Nếu không phải là Lôi Dận, vận mệnh của Bạc Tuyết cũng sẽ không trở nên như thế này. Nhưng là, khi ta nhìn thấy cậu ta, bởi vì vợ con ta khẩn cầu mà buông tha ta, ta mới hiểu được, cậu ta chỉ là một đứa trẻ, là một đứa trẻ khao khát, muốn được yêu…”

Sự yên tĩnh chảy trôi trong bầu không khí, pha lẫn bên trong là một điều gì đó nặng nề không tên. Theo bản năng, Mạch Khê nhìn về phía cửa ra vào phòng bệnh. Mặc dù cách một lớp cửa dày không thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia, nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên rõ ràng dáng vẻ của hắn. Trong ấn tượng của Mạch Khê, hắn luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn tàn nhẫn, sẽ không bao giờ thỏa hiệp, cũng sẽ không bao giờ nói một câu dễ nghe. Thậm chí, cả một nụ cười đơn giản nhất cũng chỉ là một điều hiếm hoi. Hắn là như vậy, cao cao tại thượng, quyền lực, lạnh lùng, tàn bạo…Thế nhưng, giờ khắc này lại khiến trái tim cô co rút từng đợt đau đớn.

Con người được sinh ra trong thế giới này đều nên vui vẻ. Cá tính cực đoan trong con người của hắn, như thế nào lại không thể có một nguyên nhân được đây?

“Mạch Khê…ta thực may mắn…cậu ta đã nuôi dưỡng con. Cậu ta là một người đàn ông có năng lực. Lúc còn ở bên Huyết Xà ta đã nhìn ra điều này, cũng đã nghĩ đến một ngày cậu ta sẽ lập nên một đế chế, một trời đất của riêng mình. Nhưng mà, con biết không, người đàn ông mạnh mẽ đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng có lúc yếu ớt như một đứa trẻ, nhất là Lôi Dận! Ta thật cảm ơn cậu ta đã thỏa mãn yêu cầu của ta…để ta…rốt cuộc cũng có thể quỳ gối trước mộ Bạc Tuyết, tặng cho cô ấy một bó cúc trắng. Dĩ nhiên, hết thảy không phải bởi vì con, cậu ta nhất định không để bất cứ ai xuất hiện trước mặt Bạc Tuyết.” Đàm Đồng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê, run rẩy.

Mạch Khê không thể bật ra bất cứ câu nói gì. Như đang chìm trong một giấc mộng, nhất là khi cô nghe xong những lời của Đàm Đồng, tình cảm phức tạp trong đáy lòng kia lại không rõ ràng, cắn xé ngay trong lồng ngực của cô. Trước đây, Mạch Khê chưa bao giờ nghĩ tới một kết cục như thế này…cô cho rằng bản thân mình sẽ được nghe một câu chuyện đã được dự đoán trước, như cô đã nghĩ…nhưng là…

“Mạch Khê…thật xin lỗi, để cho con nhìn thấy một người cha như thế này…Ba nghĩ, ba cũng đã không được sống thêm bao nhiêu ngày nữa…Bây giờ gặp được con, ba thực cảm tạ ông trời.” Đột nhiên, Đàm Đồng ho từng cơn dồn dập, cảm xúc kích động hẳn lên.

Mạch Khê hoảng hốt, lập tức vỗ nhẹ lên lưng ông, có thể cảm nhận được cơ thể ông toàn là xương xẩu, gầy gò, ốm yếu. Sống mũi cô nghẹn lại, khóe mắt cay xè…

“Sẽ không, nhất định sẽ không…Bây giờ y học phát triển đến như vậy…”

Đàm Đồng cười khổ, khó khăn kéo bàn tay nhỏ của cô qua, vỗ nhẹ một chút. “Nha đầu ngốc ơi, bệnh của ba thế nào, trong lòng ba hiểu, cũng rất rõ ràng con đường phía trước của mình. Nhưng mà, ngay bây giờ có nhắm mắt ba cũng yên tâm. Các anh trai, chị của con đều có thể chăm sóc con được, còn có cha nuôi của con nữa. Ba có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cậu ta thật để ý đến con, vị trí của con trong lòng cậu ta vô cùng quan trọng, là rất lớn. Có nhiều người như vậy có thể thay thế ba cùng mẹ con – những người chưa yêu thương con được giây phút nào…ba thực sự rất hạnh phúc…”

Nước mắt rốt cuộc cũng che kín tất cả. Mạch Khê run run, không thể nói ra được bất cứ điều gì.

Đàm Đồng nhìn cô, đôi mắt cũng ửng đỏ, nhìn khuôn mặt tương tự với cô gái đã xuất hiện bao lần trong mơ, ngón tay khẽ run, “Mạch Khê…con…con có thể gọi ba một tiếng được không con?…Như vậy, ba chết cũng cam lòng…”

Mạch Khê nhịn không được nữa. Lồng ngực rất đau, đau đến mức cô không thể hít thở nổi, nước mắt chảy dọc xuống, thấm ướt đôi môi. Cô mấp máy, rốt cuộc đè nén không được bi thương trong đáy lòng, rốt cuộc cũng gọi ra một tiếng…

“Ba…”

“Ngoan, bé ngoan.” Nước mắt Đàm Đồng cũng chảy, ông liên tục gật đầu.

Như là một đứa trẻ lạc đường rất lâu, cuối cùng cũng đã về tới nhà. Ngay sau đó, Mạch Khê như bé lại, chui vào lòng Đàm Đồng, khóc nức nở, liên tục gọi, “Ba, ba...”

“Con ngoan…” Đàm Đồng đáp lại, nước mắt chảy mãi, chảy mãi…

Bạc Tuyết, Bạc Tuyết, rốt cuộc anh cũng đã không phụ thỉnh cầu của em, trước khi chết cũng đã tìm được con gái em, Mạch Khê…Như vậy, anh chết cũng nhắm được mắt, cũng không áy náy gì nữa…

Đau lòng vỗ về Mạch Khê đang cực kỳ tủi thân khóc òa trong lòng, Đàm Đồng cũng an tâm. Kỳ thực ông nói dối, nhưng lời nói dối này, như Lôi Dận nói qua, là thiện ý, là bí mật mà cả đời đều cần phải che giấu.

Kể cho Mạch Khê nghe quá khứ, có một phần ông đã bóp méo, thì đó chính là thân phận thực sự của Mạch Khê. Chuyện chân thực là... lúc trước, ông thực trở thành người pha chế rượu của Bạc Tuyết, ở lại bên cạnh Huyết Xà. Mà mỗi lần Bạc Tuyết cảm thấy không vui đều chủ động tìm tới ông pha rượu uống. Vừa mới gặp lần thứ hai, người đã có gia đình như ông, lại nảy sinh tình yêu đối với Bạc Tuyết. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, mỗi khi cười như hoa lê trong ngày xuân, đẹp không sao tả xiết.

Ông yêu Bạc Tuyết, nhưng trách nhiệm đối với gia đình, ông đã cố nén tình cảm của bản thân mình, dè dặt, cẩn trọng duy trì mối quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ thầm muốn chôn sâu tình cảm này, chỉ dừng ở mức quen biết, bạn bè bình thường. Cho đến khi ông tận mắt chứng kiến Lôi Dận mười lăm tuổi cùng Bạc Tuyết xảy ra quan hệ…

Vậy nên, quan hệ phát sinh sau khi say rượu là giả. Bạc Tuyết mang thai con ông cũng là giả.

Nhưng là... Huyết Xà phát hiện chuyện Lôi Dận cùng Bạc Tuyết là thật. Huyết Xà phát điên ra lệnh cho thuộc hạ luân bạo Bạc Tuyết là thật, hơn nữa còn hạ lệnh cho sát thủ đuổi giết Lôi Dận.

Sau khi Lôi Dận biến mất, Huyết Xà liền đổi phương pháp tra tấn Bạc Tuyết, vẫn cưng chiều như ngày xưa, nhưng trước mặt thuộc hạ vẫn cường bạo Bạc Tuyết, còn mệnh lệnh cho thuộc hạ lần lượt thực hiện luân bạo…Mỗi lần qua đi, cô đều như chết một lần, trên cơ thể đều là dấu vết những tên đàn ông kia tùy ý lưu lại…

Rốt cuộc có một lần, Bạc Tuyết không chịu được muốn tự sát, được Đàm Đồng cứu. Ông đau lòng ôm lấy Bạc Tuyết, tùy ý để người phụ nữ này đánh mình, cuối cùng khóc òa trong lòng…Đàm Đồng mới biết được, khi đó Bạc Tuyết đã có thai, mà cha của đứa trẻ này có khả năng là một trong những kẻ đã luân bạo…Và thế là, Đàm Đồng đã quyết định làm một chuyện to gan lớn mật, ông muốn dẫn Bạc Tuyết đi, bất kể chuyện gì cũng phải mang Bạc Tuyết rời khỏi nơi này!

Khi đó, thật sự vô cùng đau khổ, giằng xé, đấu tranh. Thậm chí ông đã từ bỏ người vợ đồng cam cộng khổ, từ bỏ ba đứa con, mang theo Bạc Tuyết chạy trốn, sống một cuộc sống bình ổn.

Lúc ban đầu, đối với đứa trẻ trong bụng, Bạc Tuyết vô cùng mâu thuẫn. Nhưng là một mình phá thai lại phạm pháp, hơn nữa Bạc Tuyết khi ấy lại thiếu máu nghiêm trọng, không có cách nào xử lý được.

Quyết định sinh là điều hẳn nhiên. Kỳ thực, ngay từ lúc biết mình mang thai, thiên tính làm mẹ cũng đã trỗi dậy, dần dần bám rễ trong đáy lòng. Từ khi bụng dần dần lớn lên, Bạc Tuyết càng thêm chờ đợi ngày đứa trẻ được chào đời. Thậm chí trước đó, Bạc Tuyết cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Bạc Tuyết đã hy vọng đó là một bé gái, như vậy sẽ đặt tên là Mạch Khê. Tên này không có họ, mà ở dòng họ của Bạc Tuyết, hai chữ “Mạch Khê” này như là thể hiện vẻ đẹp kiều diễm của một công chúa, một mỹ nhân ngư. Bạc Tuyết hy vọng đứa trẻ này có thể có được cuộc sống hạnh phúc như một câu chuyện cổ tích.

Thời điểm ấy hẳn là lúc Đàm Đồng vui vẻ nhất. Ông chăm sóc Bạc Tuyết hết sức cẩn thận, không quan tâm tới lai lịch của đứa trẻ trong bụng Bạc Tuyết, giống như một người chồng mẫu mực, một người cha tương lai. Bạc Tuyết cảm động. Có một đêm, khi Đàm Đồng đương nhẹ nhàng vỗ về bụng cô, thì Bạc Tuyết dịu dàng kéo bàn tay ông lên, nhẹ nhàng đặt trên bầu ngực đầy đặn đó…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi