TRÒ ĐÙA CỦA SỐ PHẬN

- Đúng là nhà này có rất nhiều người, không có cô cũng không sao. nhưng cô đã nhận chăm sóc cho chồng tôi thì có phải có chút ít trách nhiệm chứ? sao cô lại có thể ngang ngược như vậy được.

Tôi biết là bà đang cố gắng kiếm chuyện với tôi, đang cố gắng Muốn đuổi tôi ra khỏi căn nhà này. Bởi vì hơn ai hết bà ta muốn cái tài sản cho con gái mà ta chứ đâu có muốn để cho Phong. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không để cho bà ta được thỏa mãn, tôi nói với bà ấy.

- Dạ thưa bác, con tuy chưa về làm dâu nhà này nhưng con cảm nhận được trách nhiệm của con khi nói ra những lời nói này. Hôm nay con nói nếu có gì không phải thì mong bác cũng bỏ qua cho, vì thực sự là trước khi đến quán làm con cũng đã nấu cháo cho bác trai Ăn rồi. Với lại con cũng đã dặn dò cô giúp việc cẩn thận nếu như có chuyện gì thì nhất định Cô ấy sẽ gọi cho con. Nếu bác không tin thì bác có thể hỏi cô ấy...

Tôi nói nhiều như vậy là để mong những người trong gia đình này hiểu được vấn đề, đừng có nghĩ là tôi hiền mà muốn nói gì thì nói.

Mẹ thằng Hoàng nãy giờ nhìn tôi chắc lại muốn đổ dầu vào lửa nên bà ta bắt đầu xiên xỏ.

- tôi biết ngay mà. Đúng là cái loại vô học không được cái gì cả. Mẹ chồng nói chưa xong nó đã cãi xong rồi, như thế này mà lấy về làm dâu thì có ngày nó cho ăn cám hết...

- cháu tuy học không cao thật nhưng cũng không phải cái loại vô ân bạc nghĩa giống như ai đó. Những kẻ mà nhận được sự giúp đỡ của người khác không biết cảm ơn còn quay lưng thì chẳng khác gì loại ăn cháo đá bát đâu bác ạ..

- mày....Mày vừa mới nói cái gì hả con kia. Mày có tin tao tát cho mày mấy phát không.?

- bác không có quyền làm điều đó đâu bác ạ, bởi vì bác không phải là gì đối với cháu cả. Bác lấy tư cách gì mà đòi đánh cháu...

Cuộc cãi vã đã đẩy lên đến cao chào, tôi suy nghĩ là có khả năng lát nữa bằng này người sẽ lao vào đánh tôi mất. Nhưng đúng lúc đó thì Phong trở về, Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh có chút sắc tối.

Anh bước vào thì tất cả mọi người đều im lặng và cả tôi cũng như thế.

- ở đây đang có chuyện gì xảy ra vậy???

Bà mẹ kế của Phong thấy Phong hỏi như thế thì bắt đầu bù lu bù loa lên kể Lể.

- con xem lại cô bạn gái của con đi, bảo sao mà gia đình anh chị thông gia trước đây từ chối lấy nó về làm dâu. Bây giờ của người ta vứt đi rồi mà con còn định rước về à.

Sau câu nói đó là cái nhìn Sắc Lạnh của Phong dành cho bà ta.

- nếu như dì không hiểu chuyện gì xảy ra thì dì đừng có nói linh tinh. Cô ấy là sự lựa chọn của con, là người sống với con cả đời này chứ không phải sống với dì. Dì có thích cô ấy hay không đối với con không quan trọng...

- từ trước đến giờ cậu chưa từng coi tôi là người thân nên tôi nói gì cậu cũng không bao giờ nghe.

- vậy dì đã từng coi con là người thân chưa? Dì đã từng yêu thương con giống như một người mẹ yêu thương đứa con của mình chưa? Có chưa??.

Tôi nhìn thấy nét buồn sâu sắc ở trong mắt Phong, có lẽ anh ấy đang đau lòng lắm. Bởi vì ai không mong muốn có một người mẹ ở bên cạnh, chỉ có mẹ mới là người yêu thương con vô điều kiện. Còn những người khác thì họ chỉ biết nghĩ cho mình chứ có bao giờ họ nghĩ cho người khác đâu...

Tôi không muốn cho ba phong nghe thấy cuộc cãi vã này nên tôi nắm chặt lấy tay anh.

- chúng ta mau rời khỏi đây thôi anh, ba Chắc có lẽ đang muốn gặp anh đấy..

Cái nắm tay của tôi có lẽ giúp Phong bình tĩnh hơn rất nhiều, nên anh quay sang cố gắng mỉm cười với tôi.

- Vậy chúng ta lên thôi. Anh không muốn tiếp tục ở đây nữa.

Tôi với phong bước lên trên bờ cầu thang, lúc đó tôi có ngoái đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt giống như có muôn vàn viên đạn nhìn theo của bà mẹ kế kia. Những người còn lại cũng như thế chẳng khác gì. Còn thằng Hoàng nhìn tôi giống như muốn cảnh cáo tôi một cái gì đó. Nhưng thực sự những con người này tôi không muốn quan tâm, đối với tôi chưa từng nghĩ sẽ coi Họ là người thân bởi vì trong số họ chẳng có bất cứ một ai yêu thương tôi cả...

Tôi và Phong mở cửa bước vào thì thấy ánh mắt buồn bã của ba anh. Tôi nghĩ là ông ấy đã Thoáng nghe thấy một phần trong cuộc cãi vã ấy. Tôi thực sự không biết phải giải thích với ông ấy như thế nào, chỉ sợ ông ấy sẽ không chấp nhận tôi vì cho là tôi quá hỗn hào với vợ của ông ấy...

- có chuyện gì mà ồn áo ở dưới nhà vậy Hai đứa.

- Dạ thưa bà Không có gì đâu ạ chỉ là một chút xích mích nhỏ thôi.

- bây giờ ba đang bị như thế này nên tạm thời mọi chuyện con cứ nghe theo lời mẹ con đi có được không? Đừng để gia đình này trở nên xáo trộn.

- Vâng thưa ba.

Tôi biết câu trả lời này của Phong không giống như những gì mà anh đang nghĩ. Bởi vì người phụ nữ ấy thực chất không xứng đáng là mẹ của anh. Chẳng có người mẹ nào mà suốt ngày muốn hãm lại con mình cả, cũng chẳng có người mẹ nào mà lại không muốn để cho con mình được hưởng những thứ mà Lẽ ra nó phải được hưởng.

Tôi với Phong lại đi xuống dưới nhà, họ vẫn đang ngồi ở đó nói chuyện vui vẻ với nhau. Đây có lẽ là cái gia đình của riêng họ chứ tôi và Phong họ đâu có coi là gia đình của họ đâu.

Dù như vậy nhưng tôi mà Phong vẫn chào hỏi họ đàng hoàng trước khi ra ngoài, tôi và Phong có hẹn đi xem phim cùng nhau.

Mẹ kế của Phong thấy tôi định đi ra ngoài thì hỏi.

- cô đã sắp xếp hết xong mọi việc chưa Mà Đi?

Câu hỏi này của bà ta thực sự khiến tôi sôi máu, có lẽ Phong định nói gì đó nhưng tôi ngăn cản lại tôi trả lời bà ấy.

- Dạ thưa bác, con đến đây để phụ chăm sóc bác trai chứ không phải đến đây để làm giúp việc. Con làm tất cả là để giúp đỡ cho người yêu con chứ không phải là vì tiền nên Bác đừng có sai con giống như sai người giúp việc như thế.

- Cô đừng có cậy được thằng Phong bênh vực mà lên mặt...

À hóa ra bà ta chính là loại người chuyên kiếm chuyện như thế, bảo sao mà Phong không thể nào yêu thương bà ta...

Tôi cũng chẳng buồn cãi nhau với bà ta làm gì cho mệt, tôi nắm tay Phong kéo ra ngoài.

Hai đứa đang định lên xe rồi đi thì em gái của Phong chạy ra. Có lẽ nó cũng giống như mẹ nó định kiếm chuyện với hai đứa tôi thì phải.

- anh Phong, Anh đứng lại. Tại sao anh có thể đối xử với mẹ của chúng ta như thế.

- đối xử như thế là đối xử như thế nào?

Cô ta chỉ tay về phía tôi rồi nói.

- Anh thử nhìn lại thái độ của cô ta với mẹ đi, Xem cô ta có xứng đáng làm dâu của nhà này không???

Tôi không xứng không lẽ chồng của con nhỏ này xứng. Bám lấy người khác hết thời đại học rồi kiếm được công ăn việc làm tử tế lại quay lưng, không hề nghĩ đến lúc khó khăn ai là người giúp đỡ mình vậy thì kẻ nào mới là kẻ không xứng đáng có được hạnh phúc.

Nhưng mà thôi Dù sao đây cũng không phải là chuyện của tôi nên tôi cũng không tham gia vào. Tôi đã định như thế rồi nhưng thằng Hoàng không biết đã ra từ lúc nào nó nói với vợ nó.

- Vợ đừng có tức giận, chấp chi kẻ vô học.

Tôi thực sự muốn khẩu nghiệp, thực sự rất muốn lấy cái dép cao gót mà phang thẳng vào mặt nó. Vô học mà nó ăn bám tôi suốt mấy năm trời, vô học mà tôi rút tiền ra để nó đóng học để nó chữa bệnh cho mẹ nó. Suy cho cùng thì tôi đúng là ngu thật....

Phong phản ứng nhanh hơn tôi, anh vung tay mạnh về phía trước đấm thẳng vào mặt thằng Hoàng. Khóe môi nó rớm chút máu và người nó thì nằm sõng soài xuống dưới đất.

Vợ nó vội vàng đỡ nó đứng dậy rồi la hét um sùm.

- Anh làm cái gì vậy? Tại sao anh lại hành hung chồng em???

Lúc này thì tất cả mọi người ở trong nhà chạy ra, nhìn thấy Thằng Hoàng bị đánh như vậy thì ai cũng sửng sốt. Đặc biệt là bố mẹ thằng Hoàng, họ lao về phía Phong mà trì triết.

- Tại sao cậu lại đánh con trai tôi? Con trai tôi và cậu có thù oán gì? Sao cậu lại đối xử với nó như thế? Nó là em rể của cậu mà...

Phong đưa ánh mắt lạnh lùng về phía mấy người đó.

- là em rể thì nên biết thân biết phận, biết những gì cần nói và những gì không cần nói. Ai động vào người con gái của tôi thì đừng có trách..

Chưa bao giờ thấy Phong đáng sợ đến như vậy, chưa bao giờ thấy anh dùng cái thái độ này đối xử với người khác. Thực sự ánh mắt này của anh khiến cho tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi...

Bà mẹ kế của Phong như đang rất tức giận vì ông dám động vào con rể quý của bà ấy.

- con đừng có quá đáng, không nên vì người xa lạ mà làm xáo trộn cả gia đình này....

- đối với dì thì Mai là người xa lạ, nhưng đối với con cô ấy là cả mạng sống. Vậy nên bây giờ con cũng nói luôn sau này bất cứ một ai mà làm khó dễ Mai thì cũng như làm khó dễ con. Con nhất định sẽ không bỏ qua đâu..

Nói xong những lời đó thì Phong nắm tay tôi kéo lên xe, tôi không thể nào tiếp nhận nổi những điều vừa xảy ra. Phong lại chở tôi đến bờ sông lúc trước, tôi cứ thế Im lặng mà chẳng dám nói với Phong lời nào..

Phong quay mặt ra bờ sông nói vu vơ.

- sợ anh tới như vậy??

- Em xin lỗi... Chỉ là em không quen thôi.

- Thực sự thì anh đã muốn bảo vệ cho em từ rất lâu rồi. Nhưng khi đó cơ hội không dành cho anh.

- .......

- Trên đời này có hai người phụ nữ đối với anh là quan trọng nhất. Một là mẹ hai là em, mẹ đã không còn nên em là người duy nhất mà anh bảo vệ. Cho dù là bất cứ ai hay vì bất cứ lý do gì, anh cũng nhất định không để người khác tổn thương em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi