TRÒ ĐÙA UYÊN ƯƠNG


Dịch Thừa Phong đã về nước hơn một tháng, không ngày nào là không u sầu ủ rũ, chỉ có hai ngày nay là thấy anh có chút tỉnh táo lạc quan, cả Trạch Dương này đâu đâu cũng lưu lại dấu chân của hai người họ, khó trách Dịch Thừa Phong lại sợ thế giới bên ngoài, tới hôm nay mới chịu cất bước ra khỏi nhà.
Hắn hiểu anh, hiểu được cái cảm giác mất đi người quan trọng nhất của anh là như thế nào, nhưng hắn lại không biết được trong suốt ba năm qua anh đã phải sống khổ sở ra sao, yêu nhiều thì đau nhiều, trân trọng mơ mộng bao nhiêu, thì khi đến lúc tỉnh mộng sẽ đau khổ bấy nhiêu.
Nhiều năm qua hắn vẫn không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho Dịch Thừa Phong, từ nhỏ đến lớn luôn là người thiệt thòi nhất, khó khăn lắm mới có một người ở bên cạnh, vậy mà ông trời còn nhẫn tâm chia cắt bọn họ kẻ âm người dương, đẩy anh một lần nữa vào vực sâu tối tăm lạnh lẽo.
Nghĩ tới, hắn lại không khỏi thở dài, âm thanh thở dài của hắn rất bé, người khác vốn không thể nghe thấy được, bỗng thấy trên vai nặng trịch, thì ra là Dịch Thừa Phong đang gác tay lên vai hắn.
"Cậu thở dài như vậy, là đang có tâm sự hay là có chuyện gì muốn nói với mình ?"
Lăng Thiên Phàm vẫn để anh gác tay, không nhìn anh chỉ nhàn nhạt nói : "Cả hai."
Câu trả lời của người nọ làm anh có phần hơi để tâm, đôi mắt lãnh đạm giấu nhẹm đi sự ngạc nhiên.


Tính cách của Lăng Thiên Phàm trước giờ vẫn luôn phóng túng có nghề, không lạnh lùng cũng không kêu ngạo, rất ít khi thấy hắn có tâm sự, biết Lăng Thiên Phàm không thích người khác hỏi nhiều về mình, nên anh cũng thôi, không nhiều chuyện.
"Vậy cậu muốn nói cái gì ?"
Người nọ lấy lại tinh thần quay qua nhìn anh.

"Người ta cũng đã đi lâu như vậy rồi, tại sao cậu vẫn cứ chấp niệm không buông ?"
Anh bỏ tay xuống khỏi vai hắn, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.

"Đã gọi là khắc cốt ghi tâm thì sao có thể nói quên là được, buông là buông được."
"Vậy còn Thiến Vy, từ ba năm trước cô ấy đã là vợ của cậu rồi, cậu không yêu, nhưng sao có thể trốn tránh cuộc hôn nhân này cả đời được ?"
"Sao đột nhiên cậu lại nhắc tới người đàn bà đó ? đối với mình người đàn bà đó chưa từng tồn tại, cuộc hôn nhân này cũng vậy, mình đều coi như chưa từng có." Dịch Thừa Phong nói một cách bất cần.
Lăng Thiên Phàm lắc đầu.

"Lời nói không có tác dụng, mình tin vào thời gian, cậu có từng nghe qua câu Lửa Gần Rơm Lâu Ngày Cũng Sẽ Cháy không ?"
Dịch Thừa Phong hiểu được ý của Lăng Thiên Phàm nên ngay sau đó liền nói :
"Mình không phải lửa, cô ta cũng chẳng phải rơm, sẽ không bao giờ cháy đâu."
"Cậu nói sớm như vậy, cẩn thận sau này sẽ có ngày tự vả đó."

"Mình cam kết danh dự với cậu, sẽ không có ngày đó đâu."
Người nọ thấy vậy lại lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn nghe từ chính miệng Dịch Thừa Phong nói ra một câu phũ phàng như vậy, suýt chút nữa hắn quên mất anh là ai rồi, anh của bây giờ, và của hơn chục năm về trước, chính là một trời một vực.
Xưa kia, hắn thấy anh rất giỏi chịu đựng, bị người ta ăn hiếp, sỉ nhục vẫn chỉ cười cho qua, còn bây giờ, một chút biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng chẳng thấy.

Phải chăng cái chết của Cố Tiểu Ngọc, đã vượt quá sức chịu đựng của anh rồi.
Bỏ đi, hiếm có dịp tâm tình của Dịch Thừa Phong trở nên tốt, hắn cũng không muốn nói thêm gì mất công lại làm anh không vui.
"Được rồi, tạm gác những chuyện này qua một bên đi, chúng ta tiếp tục đi dạo xả stress."
"Được !" Dịch Thừa Phong cười nhẹ.
...~○.•°☆°---------------------------------°☆°•.○~...
Màn đêm buông xuống thật nhanh, các ngôi sao lấp lánh phát sáng mờ ảo bên ngoài khung cửa sổ, đẹp tựa bức tranh lung linh, khoác lên đầy vẻ huyền bí, và vô vàn những bí ẩn, khiến người ta luôn muốn khám phá.


Đèn chùm trong phòng khách chiếu xuống sáng trưng mọi vật như ban ngày, Thiến Vy mặc váy ngủ Form dài kín đáo màu xanh biếc, thả tóc đang ngồi trên chiếc sofa đơn xem tạp chí.
Dịch Kính Đình ngồi ở ghế sofa đôi mở tivi xem thời sự, nói là sofa đôi nhưng thật ra có thể ngồi được cả ba người, nó và sofa đơn Thiến Vy đang ngồi được nối lại với nhau thành chữ L, đối diện cô còn có một sofa đôi nhỏ, bên phải còn ba chiếc sofa phụ, trên bàn có một đ ĩa trái cây và một bình hoa hồng rất đẹp mắt.
Không khí thoang thoảng một mùi rượu, lúc đầu thì nhàn nhạt yếu ớt nhưng sau đó vài giây liền ngút lên rất nồng, khiến Thiến Vy chịu không nổi phải đưa ngón tay lên mũi che.

Đối với những chuyện này, Dịch Kính Đình ngày nào cũng thấy nên không thèm lấy làm lạ, biết chắc chắn là cái tên nghiệt chủng kia lại ăn nhậu say mềm.
"Bỏ tôi ra ! tôi muốn uống tiếp, Lăng Thiên Phàm cậu mau đưa rượu cho tôi !"
Từ bên ngoài Thiến Vy đã nghe thấy âm thanh lè nhè của kẻ chết tình đang say rượu, giọng nói quen thuộc này ngày nào cô chẳng nghe, nên cũng biết chắc chắn là Dịch Thừa Phong lại uống rượu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi