TRỞ VỀ NĂM 1988

Editor: Thienyetkomanhme

Thần sắc Lý Tuấn Nghị phức tạp mà nhìn bằng hữu và mấy chị em Cao Lương, bọn họ vừa nói vừa cười, ở chung tựa hồ hết sức hòa hợp, trong nháy mắt trong lòng hắn có chút hụt hẫng, mình rời quê nhà hình như bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Cao Lương lập tức nhảy xuống khỏi xe Xuân Mai, bước nhanh đến trước mặt Lý Tuấn Nghị: "Anh Tuấn Nghị, anh trở về khi nào? Vừa đến nhà sao?"

Lý Tuấn Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ không che giấu được vui vẻ và kích động của cô, tức khắc cảm thấy dễ chịu hơn chút, ngón tay hắn giật giật, cố nén sự xúc động muốn vuốt đầu cô, nói: "Ừm, vừa đến nhà một lát, mọi người bận xong rồi?"

"Đúng vậy, mới vừa bán hàng xong. Anh ngồi xe lửa trở về sao?" Cao Lương hỏi.

"Đúng vậy. Xe lửa hơn 8 giờ sáng."

Uông Ngạn Quân đem xe ngừng ở bên người bạn: "Anh Nghị, đây là muốn đi đâu?"


Lý Tuấn Nghị rốt cuộc đem tầm mắt từ trên mặt Cao Lương chuyển qua bằng hữu: "Bà nói hôm nay mọi người muốn liên hoan, tôi đi nhìn xem mọi người đã trở lại chưa."

Tam Béo kích động mà nhào tới: "Anh Nghị, có phải anh biết em muốn đi làm, cho nên cố ý trở về phải không? Huynh đệ làm em quá cảm động!"

Lý Tuấn Nghị nhìn Tam Béo cười: "Tam Béo rốt cuộc đi làm sao? Chúc mừng, khi nào đi?"

Khóe miệng Tam Béo kéo xuống: "Ngày mai liền đi rồi. Lần này anh Nghị trở về được mấy ngày?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh cũng không biết, xem hiệu suất làm việc đi, phỏng chừng được nghỉ ngơi mấy ngày."

Cao Lương nghe nói hắn được nghỉ mấy ngày, tức khắc lúm đồng tiền như hoa, rốt cuộc không phải vừa về liền đi rồi. Khỉ Ốm hỏi: "Anh Chu đâu? Đã trở lại sao?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Lần này hắn cũng trở lại."


Cao Lương vội vàng nói: "Vậy cũng gọi anh Chu tới đi, vừa lúc cùng nhau tụ họp, trưa hôm nay anh Dương làm bếp trưởng, mọi người kiểm nghiệm một chút xem anh ấy học tập thế nào."

Lý Tuấn Nghị nói: "Được, lát nữa anh đi gọi nó."

Uông Ngạn Quân chủ động nói: "Để em đi, anh Nghị vừa mới trở về, nghỉ ngơi một chút đi."

Lý Tuấn Nghị mỉm cười gật gật đầu: "Được." Bằng hữu đúng là tri kỷ.

Uông Ngạn Quân quay xe lại, lao nhanh đi. Mọi người còn lại đều xuống xe, cùng Lý Tuấn Nghị trở về nhà, Khỉ Ốm cùng Tam Béo đều quan tâm hỏi tình hình gần đây của Lý Tuấn Nghị, Cao Lương liền an tĩnh mà nhìn hắn cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, thấy hắn an toàn mà về đến nhà, miễn bàn bao nhiêu an tâm.

Lý Tuấn Nghị nói: "Đúng rồi, vừa rồi anh gặp Lưu Bưu, hắn hiện tại là chuyện như thế nào?"


Khỉ Ốm cướp giải thích: "Haiz, là có chuyện như vậy, lúc trước A Bưu cùng bọn Hắc Tử kia sống mái với nhau, A Bưu bị đâm, vừa vặn em Lương cùng Xuân Mai gặp cứu, em Lương muội trả tiền thuốc men. A Bưu còn không đủ tiền trả, em Lương liền cho A Bưu giải pháp, để hắn đi chợ nam bày quán."

Lý Tuấn Nghị nghe xong, nhìn Cao Lương: "Nguyên lai là như vậy, như thế nào không nghe e, nhắc tới quá?"

Cao Lương ngượng ngùng mà cười cười: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, liền không nói với anh."

Lý Tuấn Nghị nâng lông mày, không phải chuyện quan trọng, cái lý do này hắn thích, bất quá hắn quay đầu phải nói chuyện lại với cô, về sau chuyện lớn nhỏ phát sinh tốt nhất đều phải nói cho mình.

Khi nói chuyện, bọn họ đã tới nhà, Lưu Bưu thấy bọn họ trở về, cũng ra khỏi Lý gia. Cao Lương mở cửa, Khỉ Ốm chỉ huy mọi người làm trợ thủ cho hắn, mọi người đều bắt đầu bận việc, rửa rau, lột , xoát nồi, động thủ chuẩn bị cơm trưa.
Cao Lương xem người giúp đỡ đều đủ, liền không nhúng tay, hôm nay toàn quyền giao cho Khỉ Ốm đi, cô nói: "Mọi người bận rộn, em đi nấu nước thịt vịt." Cô vừa nói vừa vào phòng bếp.

Tam Béo nhanh gọi cô lại: "Còn thịt vịt làm gì? Anh đã mua nửa con vịt."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị một cái: "Em tính buổi tối làm vịt chương trà. Vừa lúc anh Tuấn Nghị cùng Phán Phán đều ở nhà, bọn họ đều chưa được ăn."

Cao San cùng Cao Cường vừa nghe nói sẽ làm vịt chương trà, đều hưng phấn: "Thật tốt quá, lại có vịt chương trà vịt, chị cả, chúng em tới giúp chị!"

Cao Lương xua tay nói: "Hôm nay không cần chuẩn bị nhiều nguyên liệu, đều dùng những đồ từ trước, các em đi giúp anh Dương đi, chị tự làm."

"Vịt chương trà là gì? Ăn ngon không?" Lý Tuấn Nghị tò mò mà đi theo vào phòng bếp.
Cao Lương nói: "Cũng khá ngon, nhưng thời gian làm quá dài, đến buổi tối mới có thể ăn. Giữa trưa nếm thử tay nghề anh Dương trước đi."

Lý Tuấn Nghị sờ sờ cằm nói: "Em nói như vậy lại càng làm anh thêm muốn ăn, đồ ăn tốn nhiều công phu càng ngon."

Cao Lương nhấp miệng vui vẻ: "Anh đừng khen vội, chờ ăn rồi nói, vạn nhất không hợp khẩu vị của anh thì sao."

Lý Tuấn Nghị nói: "Sao có thể? Món em làm sao có thể không ngon, lúc ở Quảng Đông không có ngày nào anh không ngĩ tới."

Mọi người đều ở bên ngoài bận việc, trong phòng bếp chỉ có hai người bọn họ cùng Khỉ Ốm, Khỉ Ốm hắc hắc cười, đè thấp thanh âm trêu đùa: "Mỗi ngày anh Nghị nhớ đồ ăn, hay là nhớ người làm?"

Lý Tuấn Nghị giơ tay đập vào cái ót của Khỉ Ốm một cái: "Cút đi! Ở đó mà miệng lưỡi trơn tru!"

Mặt Cao Lương ửng hồng, làm bộ không nghe thấy. Lý Tuấn Nghị che giấu mà nói: "Đồ ăn Quảng Đông đặc biệt thanh đạm, thật sự, bọn họ hận không thể không ăn muối, miệng đều nhạt tếch—— dù sao chính là ăn rất không quen."
Cao Lương gật gật đầu: "Bên kia cùng có khẩu vị xác thật rất khác chỗ chúng ta. Đúng rồi, về sau anh còn đi xe đường dài không?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Còn chạy hai lượt nữa."

Cao Lương ngẩng đầu nhìn hắn mặt, lại nhìn trên người: "Trên đường an toàn chứ ạ? Em nghe nói trên đường rất nhiều xe gặp thổ phỉ, anh có gặp phải hay không?"

Lý Tuấn Nghị kinh ngạc mà nhìn cô: "Sao em biết được? Là có, nhưng vận khí anh tốt, chưa từng gặp phải."

Cao Lương nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi. Về sau ra bên ngoài vẫn phải cẩn thận một chút, nếu gặp phải ngàn vạn lần đừng làm căng với bọn cường đạo đó, tiền tài đều là vật ngoài thân, thân thể mới là tiền vốn cách mạng."

Lý Tuấn Nghị nhìn thần sắc lo lắng của Cao Lương, cười nói: "Anh biết. Về sau anh không đi xe thể nữa, anh cùng Văn Võ chuẩn bị tiếp nhận một nhà xưởng, nếu không đã không trở về chuẩn bị tiền."
Cao Lương kinh ngạc mà nói: "Thật sự? Là nhà xưởng gì ạ?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Một xưởng may quần áo."

"Nhưng các anh cũng không hiểu cách sản xuất quần áo phải không?" Đời trước, lúc Cao Lương đi Thâm Quyến, nơi làm đầu tiên chính là xưởng may, cô thậm chí còn làm tới vị trí chủ quản, đối với quá trình sản xuất quần áo khá rất quen thuộc.

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Là không hiểu, bọn anh đang học. Cơ hội này rất tốt, tất cả máy móc trong xưởng đều đầy đủ hết, thậm chí tới khách hàng cũng có sẵn, bọn anh xem như nhặt được tiện nghi, nếu tự mình mở xưởng, thì phải tiêu phí rất nhiều tinh lực cùng tâm huyết."

Cao Lương cảm thấy cơ hội xác thật thực tốt: "Vậy vì sao ông chủ cũ lại không làm nữa?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Do bài bạc thua hết, thiếu ngân hàng một đống nợ, ngân hàng chuẩn bị đem nhà xưởng bán đấu giá. Bọn anh quen một người bạn nên có tin tức bên trong, nói nếu có tiền có thể tiếp nhận nhà xưởng trước khi bán đấu giá, giá cả cũng tương đối ưu đãi."
Cao Lương nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là không phải kẻ lừa đảo chứ? "Ban anh đáng tin cậy không ạ? Không phải gạt người chứ?"

Lý Tuấn Nghị cười: "Ha ha, lúc anh nghe thấy tin tức này cũng phản ứng giống em. Bất quá thật đúng là không phải, người này là chiến hữu của ba anh, hiện tại hắn chuyển nghề làm trưởng phòng ngân hàng, tin tức tuyệt đối đáng tin cậy."

Cao Lương vừa nghe yên tâm: "Vậy là tốt rồi. Bất quá cần bao nhiêu tiền ạ?"

Lý Tuấn Nghị chớp mắt một chút : "Không thể nói, bí mật thương nghiệp."

Cao Lương biết, khẳng định không phải mấy vạn đồng tiền có thể đủ, bất quá cô có điểm không tin Lý Tuấn Nghị có thể có nhiều tiền như vậy, rốt cuộc tuổi quá trẻ, tự mình đi ngân hàng vay tiền khẳng định không vay được, hắn cùng Chu Văn Võ chưa chắc gom đủ, nhưng gia cảnh cùng quan hệ nhà bọn họ cách biệt một trời một vựa với mình. "Nếu có kỳ ngộ tốt như vậy, vậy chúc anh may mắn!" Cao Lương cười nói.
Lý Tuấn Nghị đột nhiên hỏi: "Cao Lương, em có muốn đi Quảng Đông không? Bên kia kinh tế phát triển hơn chỗ chúng ta xác thật không chỉ một ít, hơn nữa anh cảm thấy em còn trẻ tuổi hẳn là nên đi ra bên ngoài nhìn xem."

Cao Lương sửng sốt, sau đó hơi lắc đầu: "Em tạm thời không đi được, phải chờ các em tốt nghiệp."

Lý Tuấn Nghị sửng sốt, hơi gật đầu: "Cũng đúng, em còn có người nhà phải chiếu cố. Nước sôi rồi, còn đun nữa không?"

Cao Lương phục hồi tinh thần lại, vộiđứng dậy: "Em đi bắt vịt."

Cao Lương đi ra ngoài. Lý Tuấn Nghị nhìn Khỉ Ốm đang xắt rau, nói: "Khỉ Ốm, trong nhà phát sinh chuyện lớn như vậy, mấy đứa cư nhiên không nói cho anh, Lưu Bưu tới bao lâu rồi?"

"Cũng không có bao lâu đi, khoảng nửa tháng." Khỉ Ốm gãi quai hàm, có chút vô tội mà nói, "Anh Nghị cũng đã lâu anh chưa viết thư cho bọn em, thật trọng sắc khinh bạn mà."
Lý Tuấn Nghị mở to hai mắt trừng hắn một cái. Khỉ Ốm hì hì cười: "Yên tâm đi anh Nghị, thật sự không có việc gì, em giúp anh giám sát mà, tên nhóc A Bưu kia không gây được sóng gió gì đâu, lại nói em Lương đối với hắn cũng hoàn toàn không có tâm tư gì."

Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy cậu biết tâm tư của A Bưu?"

Khỉ Ốm sửng sốt, cái này hắn không nghĩ tới, bất quá Khỉ Ốm rất thông minh, đầu óc hắn vừa chuyển, lập tức phản ứng lại: "Em Lương ưu tú như vậy, vừa xinh đẹp vừa có khả năng, còn rất thiện lương, có mắt có mấy người không thích chứ? Cho nên loại sự tình này anh ngăn chặn không được, chỉ có thể hạ thủ từ chỗ em Lương."

Lý Tuấn Nghị cười như không cười mà nói: "Vậy còn cậu?"

Khỉ Ốm sợ tới mức thiếu chút nữa cắt vào ngón tay: "Anh Nghị đừng làm em sợ, vợ bạn không thể động, điều này em vẫn hiểu. Em không làm chuyện có lỗi với huynh đệ, anh ngàn vạn phải tin tưởng em."
Lý Tuấn Nghị cười, nâng lên cánh tay khoác vai Khỉ Ốm: "Cảm ơn, tôi tin cậu! Cậu có muốn đi Quảng Đông với tôi không?"

Khỉ Ốm nghĩ nghĩ: "Đi tới trong xưởng kia giúp anh làm việc sao?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Đúng vậy."

Khỉ Ốm liếm liếm môi: "Nhưng hiện tại em tương đối thích nấu ăn, hơn nữa em thật sự muốn mở tiệm cơm."

Lý Tuấn Nghị lại lần nữa gật đầu: "Cũng tốt, trước cậu học với Cao Lương đi, đến lúc đó tôi giúp cậu mở tiệm cơm, giúp tôi nhìn chằm chằm Lưu Bưu kia còn có mấy tên nhóc vớ vẫn khác."

Khỉ Ốm buông dao, chắp tay: "Cảm ơn anh Nghị, nhất định không làm nhục sứ mệnh!"

Cao Lương ở bên ngoài làm vịt thịt, tiến vào múc nước, thấy bọn họ anh em tốt mà vừa nói vừa cười: "Các anh nói cái gì vậy?"

Lý Tuấn Nghị đột nhiên quay đầu lại, thấy Cao Lương, trên mặt thần sắc biến đổi, cười ha ha che giấu: "Ha ha, chuyện đàn ông."
Cao Lương nhấp miệng vui vẻ, trước nay chưa thấy Lý Tuấn Nghị hoảng loạn như vậy, không biết nói cái gì . Khỉ Ốm buông tay: "Hia người nhanh đi ra ngoài nói chuyện, tôi phải xào rau, Tam Béo, nhanh vào giúp tôi nhóm lửa!"

Tam Béo ở bên ngoài trả lời: "Tới đây!" Sau đó nhanh như chớp chạy vào.

Lý Tuấn Nghị giúp Cao Lương bưng một thùng nước sôi nóng bỏng ra phòng bếp, giúp Cao Lương vặt lông vịt, sau đó hai người ngồi xổm trên mặt đất cùng nhau rút lông vịt. Bà Vương thấy hai đứa nhỏ nói chuyện, tức khắc cười mị mắt.

Lưu Bưu đi tới: "Cần hỗ trợ gì không?"

Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Không cần."

Cao Lương cũng cười nói: "Tôi bên này không cần, cậu hỏi anh Dương bên kia một chút đi."

Lý Tuấn Nghị nghe thấy Cao Lương nói, khóe miệng nhịn không được kéo lên. Lưu Bưu yên lặng mà nhìn bọn họ một cái, xoay người vào trong phòng bếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi