"Hảo! Ngưu Thúy Hoa, nguyên lai là ngươi, cái đồ tiện nhân này, đây là đã ăn trộm quen nhà ta rồi lại đến trộm tiếp phải không?". Vương Thục Mai vừa túm tóc Ngưu Thúy Hoa vừa hô to.
Nói đến Ngưu Thúy Hoa cũng không thể coi là người ngoài, nói cách khác đây cũng là người của Phó gia.
Cha của Phó Đại Dũng tên gọi là Phó Lão Xuyên, cưới con gái địa chủ Thẩm gia là Tố Chi, chính là mẹ đẻ của Phó Đại Dũng. Sinh tổng cộng được ba con trai và một nữ nhi, lão đại chính là Phó Đại Dũng, lão nhị Phó Đại Tráng tham gia quân ngũ, lão tam Phó Bình làm phục dịch tại xưởng gia cụ trong thị trấn, tương đương với công nhân. Bây giờ lão tam còn chưa thành hôn, bình thường sẽ ngủ tại kí túc xá, còn một nữ nhi là Phó Đại Ny gả chồng ở tận Lân thôn, Cát gia trang.
Bình thường, huynh muội vài năm nay chỉ lén lút liên hệ, cũng không chủ động về đến thôn An Bình, có việc quan trọng mới báo cho nhau. Nguyên nhân chính là do Ngưu Thúy Hoa.
Nguyên thân Tố Chi hạ táng chưa được ba ngày, Phó Lão Xuyên đã cùng Ngưu Thúy Hoa lăn lộn trên giường bị con trai bắt gặp. Ngưu Thúy Hoa xuất thân từ Ngưu gia thôn, gả cho Lý Hoành Tín ở thôn An Bình, vốn cũng là gia đình giàu có, ai biết Lý Hoành Tín lên núi đốn củi bị sói cắn, trở về không bao lâu thì mất. Vì thế Ngưu Thúy Hoa liền thành quả phụ, còn có một nhi tử kéo chân sau.
Vương Thục Mai đến bây giờ nhớ tới vẫn buồn bực không thôi, cha chồng Phó Lão Xuyên bình thường nói chuyện hòa khí, nhìn không có tính tình gì, cũng miễn cưỡng coi là tử tế. Không nghĩ tới là người có thể làm ra chuyện như vậy, mẹ chồng thi cốt chưa lạnh liền đã kéo nữ nhân khác lên giường.
Sau này, Ngưu Thúy Hoa thu thập hành trang tiến vào nhà Phó Lão Xuyên, thời điêm ấy vẫn chưa đến cúng thất tuần của mẹ chồng bà. Cái tin tức bùng nổ này ở trong thôn là lớn nhất trong hai năm qua. Trà dư tửu hậu, nhà nhà cứ rảnh rỗi lại lôi ra làm nhàn thoại. Suy cho cùng cũng là Ngưu Thúy Hoa tuổi còn trẻ, lớn lên cũng khá tốt, xung quanh vài người chưa lấy vợ cùng góa vợ đều vừa ý nàng, cuối cùng thế nhưng lại theo Phó Lão Xuyên mà còn là bắt gian tại trận.
Nhưng trải qua miệng lưỡi phân tích của thôn dân, sau Vương Thục Mai hữu ý, vô ý lộ ra, chân tướng mới dần sáng tỏ. Đơn giản là Phó Lão Xuyên là công nhân quặng mỏ phụ cận thị trấn, mỗi tháng có thể cố định nhận hai mươi mấy đồng tiền lương. Tối quan trọng là Phó Lão Xuyên hứa hẹn chờ 2-3 năm nữa lão về hưu thì sẽ cho con trai Ngưu Thúy Hoa thế vào vị trí đó.
Thù mới hận cũ gộp lại Vương Thục Mai xuống tay càng ác hơn. Liền một bên kéo tóc, một bên sai Phó Diễm đi kêu người, Phó Diễm nhanh chóng chạy đến cửa nhà đứng hô to: " Mọi người mau tới, có trộm có trộm!".
Phó Diễm hô làm kinh động lân cận hàng xóm, vài người còn cầm cả chày và cuốc chạy tới.
Đến sớm nhất chính là hàng xóm ngay cạnh nhà Phó Đại Dũng, vừa mới đi xa về thăm nhà Lý Hoành Nghĩa.
Bị Vương Thục Mai tóm tóc, tóm áo, sau khi sửng sốt một chút Ngưu Thúy Hoa không ngừng giãy dụa, ý đồ tránh thoát ma trảo của Vương Thục Mai. Chính là càng giãy dụa thì càng bị tóm chặt, càng bị đau.
"Thục Mai, ngươi hiểu lầm, ta là tới nhìn Tiểu Hỏa! Ngươi trước buông tay ra, chúng ta chậm rãi nói!".
Ngưu Thúy Hoa cuống cuồng năn nỉ nhưng Vương Thục Mai giống như không nghe thấy, không chỉ không buông tay còn kéo chặt hơn.
Lý Hoành Nghĩa theo Phó Diễm chạy vào, nhìn lên thì thấy chính là một màn này, tiểu tặc lại là phụ nữ, chính mình ra tay cũng không tốt liền nói:"Khụ khụ!... Tẩu tử, chúng ta trước đem nàng ta tới trong sân đi, như thế này thật không thể tưởng tượng nổi, ta đã sai lão nhị nhà ta đi tìm đội trưởng đến rồi ". Thấy rõ mặt tiểu tặc là Ngưu Thúy Hoa, Lý Hoành Nghĩa mặt vốn nghiêm túc lại càng đen, bởi chồng trước của Ngưu Thúy Hoa chính là anh họ của Lý Hoành Nghĩa.
"Đại huynh đệ mới về thăm nhà sao? Ta hiện không rảnh hàn huyên với ngươi, trước phải thu thập cái đồ tặc tử không biết xấu hổ này đã, tránh cho ta thả tay ra nàng chạy không nhận tội".
Vương Thục Mai một bên cùng Lý Hoành Nghĩa nói chuyện, một bên kéo Ngưu Thục Lan tóc tai bù xù, quần áo tả tơi kéo đến trong sân.
Đoàn người vừa chạy đến đứng đầy ngoài cửa, lúc này trong ngoài nhà đều vây kín người đến xem náo nhiệt. Dù sao sự kiện lão Phó năn nào thật sự quá xinh đẹp, không nhìn thấy liền mệt nên ai cũng chen chúc. Cứ như vậy hầu như nửa thôn An Bình đã tụ về nhà Phó Đại Dũng.
Đội trưởng Phó Thành lúc này cũng tới, đi về cùng hắn còn có Phó Đại Dũng và một đoàn người nữa. Phó Thành theo gia phả vẫn là bối phận nhỏ hơn, dựa theo lão Phó thân sinh thì phải gọi Phó Đại Dũng một tiếng đường thúc. Thấy đội trưởng và cha mình về, Phó Diễm thở phào nhẹ một hơi.
"Thím! Ngươi trước đem tóc của nàng buông ra, có tình huống gì chúng ta từ từ nói ". Phó Thành khuyên nhủ Vương Thục Mai buông tay.
Đội trưởng đã lên tiếng, hơn nữa lại còn nhiều thôn dân chứng kiến như vậy, không tin Ngưu Thúy Hoa dám trốn nên Vương Thục Mai buông tay.
"Thím! Đây là chuyện gì thế?". Lúc này Ngưu Thúy hoa cúi đầu không ngừng khóc nức nở, một bộ dáng của người bị hại, Phó Thành đành phải quay sang hỏi Vương Thục Mai.
"Mọi người đều nhìn đi đâu? Ta cũng không phải vô duyên vô cớ! Vừa rồi chúng ta mang Tiểu Hỏa lên trên trấn xem bệnh, vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngưu Thúy Hoa đang lục lọi trong phòng ta, đúng là đồ không biết xấu hổ, lúc này bị ta bắt gặp mới bắt nàng ta lại. Đội trưởng phân xử xem ta làm vậy với tiểu tặc trộm đồ có gì là quá đáng?". Vương Thục Mai vừa mới dùng sức túm Ngưu Thúy Hoa nên thở hổn hển, vừa thở vừa nói.
"Ngưu Thúy Hoa! Ngươi nói một chút xem, thừa dịp không ai ở nhà ngươi chạy đến nhà người ta là muốn làm gì?". Bao nhiêu ánh mắt ngoài sân đều đổ dồn trên người Ngưu Thúy Hoa.
Ngưu Thúy Hoa một bên nức nở, một bên ai oán:"Ta nghe nói Tiểu Hỏa không thoải mái, vội vàng chạy đến trong nhà nhìn xem. Ta đẩy cửa vào, đâu biết trong nhà không có người, nghĩ rằng ta cũng không phải người ngoài, liền lên nhà chính ngồi một chút, lại thấy trong phòng bừa bộn, ta nghĩ giúp con dâu thu dọn, không nghĩ tới nàng vừa về liền đi lên kéo tóc ta kêu ta là trộm, ngươi phân xử cho ta xem!".
Vừa nói vừa nhu nhược lau nước mắt. Phó Diễm vừa thấy tư thế và thái độ của nàng ta liền ngay lập tức nhận định đây là một đóa lão bạch liên hoa. Chính là già rồi còn điếm. Nhìn rất không hợp mắt.
"Ta phi! Ngươi tính là mẹ chồng ta cái gì? Ai là con dâu ngươi? Mẹ chồng ta đã mất sớm! Mẹ chồng ta sớm cho ta ở riêng, đây là nhà Vương Thục Mai ta! Của cải mẹ chồng ta lưu lại đều là tiện nghi ngươi, đến cái trâm cài tóc đều không được cầm, ngươi còn đến nhà ta làm phiền cái gì?". Vương Thục Mai nháy mắt nói xong lại cảm thấy nộ khí xung thiên, xắn tay định nhảy lên túm tóc tiếp.
Luôn mồm gọi chính mình là con dâu, lại còn thu thập phòng ở, thật đúng là không biết xấu hổ. Đều tự trách cha chồng mình cũng là đồ không biết xấu hổ nốt, rước cái tai họa về nhà. Phó Diễm nghe xong chậc lưỡi.
"Đại Dũng! Thục Mai chính là oan uổng ta. Ta thật sự là hảo tâm muốn giúp các ngươi thu thập phòng ở, ngươi không thể không biết lòng người tốt, ngươi để vợ ngươi oan uổng ta như vậy, cha ngươi trở lại ngươi như thế nào cho hắn công đạo? ".
Ngưu Thúy Hoa chuyển hướng về phía Phó Đại Dũng, trong lời nói mang lão cha Phó lên ý muốn áp chế ý tứ của Phó Đại Dũng.Có một loại người nói ta trộm dồ vật, ta trộm cái gì?Chứng cứ đâu?.
Muốn chứng cứ? Cái này dễ làm. Phó Diễm nhấp nhấp miệng. Sự tình nguyên chủ bị đẩy ngã nàng còn chưa nói tới đâu.
Vừa rồi mẹ nàng sức chiến đấu quá mạnh mẽ, hai người kéo nhau túi bụi, nàng không có cơ hội chen miệng vào, lúc này muốn tiến lên nói một câu. Nhưng mà vừa muốn mở miệng, nàng đột nhiên cảm thấy trước mắt có một mảnh ánh sáng hiện lên, giống như có chút không thích hợp. Hơn nữa ánh sáng càng hiện càng mênh mông làm Phó Diễm có chút luống cuống. Trong lòng đau khổ, ngàn vạn lần đừng có phải là di chứng, nàng không muốn bị mù.