"Thúc, thím, không nghĩ tới ta cùng Phó Hâm thực có duyên phận, ta còn tưởng rằng chính mình một người đi Trường An nhập ngũ, dọc theo đường đi còn không chán chết hay sao? May mắn ngày đó ở nhà ga, ta đi mua vé trước, lúc này mới gặp gỡ hắn! Lúc trước, thời điểm đến trường, ta đã nghĩ muốn thân cận Phó Hâm, nhưng là khi đó hai ta thành tích giống nhau, Phó Hâm lúc nào cũng không nói chuyện, thành tích học tập còn tốt như vậy, ta cũng không dám đi. Không nghĩ tới hiện tại, vẫn là hai huynh đệ ta đồng thời nhập ngũ! Ha ha ha ha!Ta hôm nay là đến đưa vé xe lửa, chiến hữu của cha ta làm việc ở ga, có đưa cho ta hai vé giường nằm. Ta nhanh chóng hướng Phó Hâm đưa tới, miễn cho hắn lại phải đi xếp hàng mua! Đến ngày đó, hai chúng ta trực tiếp từ cổng ưu tiên đi vào liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
Lý Thiên Tứ là một tiểu tử có tính cách thực hào sảng, dáng người cao lớn, cùng Phó Hâm không phân cao thấp. Thích nói thích cười, người Phó gia nhìn thấy như vậy, cứ như là quen biết đã lâu, đều cảm thấy vui vẻ. Phó Đại Dũng trực tiếp lấy ra tiền, vội tới trả tiền vé xe cho hắn. Vương Thục Mai càng là thích hài tử như vậy, tha thiết giữ hắn ở lại ăn cơm. Lý Thiên Tứ cũng không khách khí, ngược lại là cùng Phó Hâm tinh tế nói lại một ít cấm kỵ cùng yêu cầu của đồ vật được mang theo.
"Cha ta nói, trong bộ đội, cái gì cũng đều phát xuống. Quần áo không nên mang theo nhiều, nếu muốn mang thì có thể mang thêm chút đồ ăn là được. Tuy nói đồ ăn trong bộ đội không tồi, nhưng cũng muốn thêm chút quà để bữa ăn ngon hơn chứ phải không? Mang nhiều, mang ít tiền cũng được! Bất quá chúng ta còn có tiền trợ cấp, ta nghe ta cha nói, binh chủng loại này của chúng ta, không cần làm cái gì quá vất vả, dù sao chúng ta cũng học qua trung học rồi còn gì!".
Lý Thiên Tứ nói cũng thực nhiều, quả thực là Phó Sâm thứ hai. Hơn nữa hắn còn hơn ở chỗ sẽ quan sát sắc mặt mà nói chuyện, vừa vào cửa, nhìn đến tình trạng của Phó gia. Chỉ biết đây không phải là gia đình khó khăn, tuy rằng không quá giàu có, nhưng cũng không phải không có cơm ăn.
Lúc ăn cơm, gà hun khói cùng thịt dê trên bàn thiếu chút nữa khiến Lý Thiên Tứ đem đầu lưỡi nuốt luôn vào! Đây cũng là ăn quá ngon đi!
Buổi sáng hơn bảy giờ Lý Thiên Tứ đã tới rồi, Vương gia nhà ngoại công Phó Hâm nhà hơi xa cũng đến lúc chín giờ, còn đến sớm nhất chính là nhà Phó Thành cùng Quế Lan tẩu tử, nhà gần đều sang từ mờ sáng để hỗ trợ. Trong nhà nhiều nữ nhân, một hồi nên thu thập đều đã thu thập. Mấy cái bàn cũng đã sắp xếp đầy món ăn lên trên.
Thời điểm Phó Bình Phục tới, áng chừng khoảng hơn mười giờ sáng. Hắn mượn xe đạp của sư phụ, cưỡi trở về. Hắn biết Phó Hâm muốn đi tham gia quân ngũ, cao hứng vô cùng. Phó Sâm thấy hắn về chạy lên đón.
"Tiểu thúc, ngươi sao giờ mới đến? Hôm qua ta bảo cha ta là ngươi sẽ về sớm một chút!".
Phó Bình Phục năm nay hai mươi hai tuổi, so với Phó Hâm lớn hơn bốn tuổi. Từ nhỏ liền thường mang hai chất tử nhà đại ca đi chơi. Phó Sâm, Phó Hâm luôn luôn cùng tiểu thúc quan hệ rất tốt. Lúc nói chuyện cũng không quá chú ý, Vương Thục Mai thấy vậy, gõ vào đầu của hắn một cái.
"Như thế nào nói chuyện với tiểu thúc ngươi như vậy?".
"Đại tẩu! Không có việc gì, ta cũng đã quen rồi. Ngươi tiểu tử này, ta ngày hôm qua bảo ngươi ở lại, ngươi không nghe. Hôm nay liền đến chê ta. Sáng sớm ta đã đi nhà sư phụ một chuyến, mượn xe đạp, chính là nhà hắn còn chưa mở cửa, ta phải leo tường vào, ta vội chân không chạm đất mới kịp về giờ này đấy."
Phó Bình Phục một bên vừa nói chuyện, một bên vừa phủi phủi đất trên người. Hàn huyên vài câu cùng đại tẩu, xong liền cùng bọn Phó Hâm đi vào nhà nói chuyện. Mà Phó Đại Ny, sắp ăn cơm mới lững thững đến muộn, chỉ có mỗi nàng mang theo hai khuê nữ, Cát Lệ cùng Cát Hân( chính là hai bé gái Lệ Lệ và Phân Phân - Quang Vũ). Cát Hồng Quân không có tới, nói là trong nhà còn vội việc nhà nông. Hừ!
Cát Lệ năm nay mười tuổi, lớn hơn Cát Phân ba tuổi, chính là nhìn vóc người liền giống đứa trẻ bảy, tám tuổi. Đều gầy đến da bọc xương. Cát Phân cũng không khá hơn chút nào, gầy teo tiểu tiểu.
Vương Thục Mai nhìn thấy, liền tiến lên đem hai hài tử ôm chặt một phen, hiếm lạ vô cùng.
"Lệ lệ, Phân Phân, cữu mụ có kẹo đường này, các ngươi cầm lấy ăn rồi đi theo ca ca tỷ tỷ chơi nhé."
Đuổi hai hài tử đi tìm bọn Phó Diễm, Vương Thục Mai mới ngẩng đầu, nhìn về phía cô em chồng. Thời điểm Phó Đại Ny còn ở nhà, tuy rằng không mập, nhưng là khí sắc thực tốt, mười dặm tám thôn đều khen là cô nương xinh đẹp, bây giờ mới lập gia đình có vài năm, nhìn lại càng là một năm không bằng một năm. Hiện nói nàng bốn mươi tuổi cũng có người tín, nhưng là đại cô bọn hắn năm nay mới chỉ có ba mươi hai!
"Tẩu tử! Còn có việc gì không? Để ta đến làm."
Phó Đại Ny là người luôn luôn chăm chỉ, chịu khó.
"Ngươi không cần làm gì, đều chờ các ngươi. Không có gì cần làm cả, hôm nay tới liền thoải mái một ngày đi, đừng nghĩ làm việc gì nữa. Đợi cơm nước xong, đừng đi vội, ca ngươi còn có chuyện muốn nói."
Vương Thục Mai vuốt nhẹ tay cô em chồng, da tay vàng như nến, trên mặt nhìn thì trông hoàn hảo, nhưng là hình như có một tầng phấn dầy. Phó Đại Ny miệng thì đáp ứng, trên tay vẫn là không ngừng lại, giúp đỡ Vương Thục Mai đi bưng thức ăn, đẩy Vương Thục Mai tới bên cạnh nói chuyện, tiếp khách.
Hôm nay quả thực là Phó Diễm khóc không ra nước mắt, bởi vì có Bì đại nương cùng cữu mụ Lý Hương Vân ở đây, hai người một cái so một cái càng là khoa trương.
"Lúc ấy Tiểu Hỏa nói với ta, Tiểu Quân có một kiếp nạn, Phó Thành nhà ta còn không tin, đến ngày đó, hắn nhìn đứa bé kia té xuống bờ sông, nếu là Tiểu Quân đi xuống, cái này khẳng định là mất mạng!".
Bì đại nương nước miếng tung bay, một bên còn lôi kéo tay Phó Diễm mà vuốt vuốt.
"Không phải sao! Tiểu Hỏa nói ta có một kiếp, ta cũng là không tin, cuối cùng ngay cả ta... Nói nhưng chuẩn!".
Lý Hương Vân cũng không cam lòng yếu thế, thao thao bất tuyệt đem Phó Diễm đều nói sắp thành tiên! Phó Diễm chỉ có thể duy trì mỉm cười ngượng ngập. Thật giống biểu tượng của thế vận hội Ô-lym-pic.
Nghe hai người này liên tục thổi phồng, những người khác đều nửa tin nửa ngờ. Nhưng nhìn biểu tình, nói đến thật như vậy, ai cũng đều nóng lòng muốn Phó Diễm tính thử cho chính mình. Nhưng là còn có chút do dự. Chính là tâm động không bằng hành động, ha ha. Mọi người đang do dự, khiến cho Lý Thiên Tứ nhanh nhảu, tranh thủ cơ hội đoạt trước.
"Muội muội tốt, ngươi thử tính trước cho Thiên ca một quẻ đi. Ta xem quẻ tư nhé!".
( Có hai hình thức xem quẻ: một là xem đại vận cả nhà cà dòng họ nội ngoại, cái này mang tính chất chung chung sẽ không chi tiết được. Hai là xem quẻ tư hay còn gọi là quẻ cá nhân, xem hết tình duyên vận hạn của một cá nhân - Quang Vũ).
Nói xong liền từ trong túi móc ra một khối tiền, vỗ vào trên bàn. Lý Thiên Tứ là hài tử mỗi ngày thường đi theo nãi nãi mình khắp các chùa miếu, phi thường hiểu cái đạo lý này. Phó Diễm còn chưa mở miệng, đã bị buông xuống một khối tiền. Thấy tiền liền có nhân quả, nhưng là Phó Diễm trực tiếp cự tuyệt.
"Ngươi không cần tính, ngươi là người có phúc, không có tai nạn gì. Biết hài lòng với những gì đang có là sẽ sống thoải mái đến già."
Phó Diễm chỉ điểm vài câu, từ trong túi xuất ra một cái bình an phù.
"Nếu Thiên ca đã đưa tiền, hai ta liền có nhân quả, ta chưa tính quẻ cho ngươi, miếng bình an phù này liền cho ngươi, ngươi chú ý mang bên người phòng thân, có thể giúp ngươi chắn một lần tai kiếp."
Nói xong đem bình an phù đưa cho Lý Thiên Tứ, Lý Thiên Tứ vui rạo rực cầm lấy cất đi. Nghĩ tới lúc về nhà sẽ lập tức khoe cùng nãi nãi. Phó Diễm nhìn một vòng, tiểu thúc cùng cô cô còn có Quế Lan thím cũng đều muốn tính, nhưng là hôm nay là không được.
Phó Diễm nhìn về phía tiểu thúc, chọn người sốt ruột nhất mà tính thử!
"Ta một tháng chỉ xem ba quẻ, hôm nay chỉ còn có thể tính một quẻ nữa. Ta xem tiểu thúc hôm nay cùng ta hữu duyên, liền xem cho hắn đi. Cơm nước xong ta sẽ tới tính cho tiểu thúc."
Phó Diễm vừa nói xong, trên mặt Phó Đại Ny cùng Quế Lan thím đều có điểm mất mát.
"Ta đây sẽ chờ!".
Thần tình Phó Bình Phục thật sự vui mừng. Chất nữ thế nhưng thành bán tiên, không biết sự tình chính mình cùng Mạt Lỵ có thể thành hay không! Phó Bình Phục chà xát tay, chờ mong không thôi!.
"Cô! Ngươi cùng Quế Lan thím trước cứ xếp hàng, đầu tháng ta lại xem quẻ cho các ngươi."
Bên này nói xong, bên kia Vương Thục Mai liền kêu.
"Mau tới dùng cơm!".
Vương Thục Mai cùng Phó Miểu đã dọn bàn xong. Mọi người cùng nhau an vị, Phó Đại Dũng đứng lên, lấy ra rượu Việt Quất cùng rượu nho ngày đó mới nhưỡng xong.
"Đến! Hôm nay ta thật cao hứng, cả nhà đều nếm thử rượu trái cây của Thục Mai nhưỡng xem! Đến! Làm một ly!".
Cả nhà đều bưng chén lên, là vì Phó Hâm mà cao hứng! Vương Thục Mai lệ nóng doanh tròng, rốt cục thì con mình có thể mở ra khát vọng. Bọn Phó Diễm cũng sôi nổi hướng đại ca mời rượu, đem hắn uống đến gần say. Nhưng là hai mắt vẫn lấp lánh, tỏa sáng rạng rỡ lên! Một bữa cơm mà cả chủ và khách đều tẫn hoan.
Bình thường mọi người tới nhà dùng cơm đều là hướng người mời đưa lễ vật này nọ, nhưng là Phó Đại Dũng biết, mọi người gia cảnh đều thực bình thường, không muốn làm ai khó xử, kiên quyết không thu lễ, nói chỉ cần có mặt đã là lễ vật lớn nhất cho Phó Đại Dũng hắn rồi.
Phó Bình Phục nghe vậy, đứng lên đưa ra một cái phiếu mua xe đạp.
"Đại ca! Trong tay ta cũng không có gì đáng giá muốn đưa cho Tiểu Kim, vừa vặn mấy ngày hôm trước, trong xưởng chúng ta so đấu tay nghề, ta đoạt hạng nhất, phần thưởng chính là cái phiếu này."
Phó Bình Phục không đợi hắn trả lời, trực tiếp đem phiếu đưa Phó Diễm.
"Nếu chất nữ cùng ta hôm nay có duyên, ta liền lấy cái này làm lễ vật xem quẻ đi. Một cái đồ vật mà được một công đôi chuyện, mọi người xem ta có khôn khéo hay không? haha".
Nói xong còn khẽ nháy mắt, cả nhà đều bị hắn chọc cho cười ầm lên. Vừa mới bắt đầu Phó Đại Dũng là không muốn, định nói là chờ thời điểm Bình Phục hắn kết hôn, lấy cái này ra, thêm vào làm sính lễ, ắt hẳn có nhiều mặt mũi. Nhưng là Phó Bình Phục nói như vậy, Phó Đại Dũng liền nhận. Cùng lắm thì sinh lễ về sau liền để đại ca hắn đến đặt mua thêm. Không thể không nói, Phó Đại Dũng trực tiếp đem Phó Lão Xuyên xem nhẹ triệt để. Hôm nay cũng không có mời Phó Lão Xuyên, không quản là Phó Bình Phục hay là Phó Đại Ny, đều không có ai nhắc tới hắn.
Phó Diễm nhớ lại bộ dạng cha mình ngày đó cùng tiểu hài tử giống nhau, nhất thời phì cười. Nàng biết hắn thích nhất là xe đạp, lần trước tại cung tiêu xã, cha liền đứng nhìn chằm chằm xe đạp một hồi thật lâu. Vẫn nghĩ thầm rằng nhất định phải tìm thêm nhiều phương pháp kiếm tiền rồi mua cho hắn một cái mới được, không ngờ hôm nay đã có phiếu luôn!.
Sau khi cơm nước xong, Phó Bình Phục liền dùng ánh mắt chờ mong nhìn tiểu chất nữ, thầm nghĩ lúc nào mới tính cho ta a??
Phó Diễm cảm thấy mình rất nhanh sẽ bị chính ánh mắt tiểu thúc làm mù, nam nhân khi động tình thật muốn mệnh mà!.
Vì thế người một nhà cùng động thủ đem bàn ăn cơm đều thu thập sạch sẽ, Phó Diễm ngồi xuống, lại lấy ra ba đồng tiền Ngũ Đế ngày đó xem bói giúp Bạch Mặc Thần. Sở dĩ trịnh trọng như vậy là bởi vì nàng biết, hôn sự của tiểu thúc nói không chừng sẽ sớm muốn định ra!.