TRỌNG SINH CHI KHÍ HẬU QUẬT KHỞI

Từ khi Giai Du Phu Nhân bắt đầu tiến cung, Tô Dư liền ngã bệnh, trong đoạn thời gian thỉnh an sáng sớm này nàng chưa từng xuất hiện, lần thị thiện đó cũng chính là lần đầu tiên nàng cùng Giai Du Phu Nhân gặp mặt. Ngày hôm đó đúng vào giờ thỉnh an nàng liền tiến điện, khiến cả Tiêu Phòng điện im lặng một hồi.

Tô Dư trước sau như 1 lặng im, không nói lời nào tiến lên hạ bái. Thần sắc của Giai Du Phu Nhân cũng nhàn nhạt, nhẹ nói một tiếng:" Khả."

Tô Dư liền đứng lên, đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

" Chúc mừng Tiệp Dư."_ Người vừa nói nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đều tràn đầy lãnh khí. Tô Dư chỉ cười 1 tiếng, quay đầu nhìn sang:" Đa tạ."

Đó là một trong số ít người hôm nay vẫn chưa đến Tễ Nhan cung của nàng chúc mừng, Sở Tu Viện. Mà nàng ta đương nhiên sẽ không tới chúc mừng, bởi vì chính Tô Dư đã hại đứa con của nàng ta -- ít nhất ở trong mắt nàng ta, là chính Tô Dư hại con của nàng ta.

" Ngay cả Tiệp Dư cũng có ngày tấn vị, bản cung thật không biết còn chuyện gì có thể xảy ra nữa."_ Sở Tu Viện lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén vạn phần. Tô Dư nhẹ thở dài một tiếng, bình tĩnh nhìn lại:" Thần thiếp biết rõ Tu Viện nương nương hận thần thiếp là vì cái gì, nhưng sự kiện kia, đến tột cùng là thế nào...còn chưa chắc đâu."

Sở Tu Viện dùng đôi mắt thanh lãnh nhìn nàng giây lát, cười khẽ một tiếng rồi không cùng nàng nhiều lời nữa.

Hôm đó thật bình thường, chỉ nhàn rỗi nói vài câu sau đó liền cáo lui. Ở ngoài Trường Thu cung, Tô Dư mới vừa bước lên bộ liễn, liền bị một âm thanh căm giận hét ngừng lại:"Tô Dư!"

Nàng dừng bước, quay đầu lại, từ trên bộ liễn bước xuống, khẽ chào:" Tu Viện nương nương an."

" Ngươi thật sự quá thủ đoạn."_ Sở Tu Viện nhìn nhạt nàng, mâu quang dày đặc lãnh khí mỉm cười _" Bị bệ hạ chán ghét như thế mà vẫn có thể tấn vị sao? Nếu ngươi cứ như vậy sống an phận ở Tễ Nhan cung, bản cung tuyệt không làm khó ngươi, nhưng ngày hôm nay chính là ngươi tự mình tìm phiền toái."

Tô Dư lẳng lặng nghe, tự định giá một hồi, chậm rãi nói:" Tu Viện nương nương, ngài phải biết lần này thần thiếp được tấn vị là do bệ hạ đối với chuyện năm đó còn có nghi vấn. Nương nương ngài có thể ghi hận, nhưng nếu thật sự không phải là do thần thiếp gây nên, nương nương ngài sẽ tính thế nào?"

Sở Tu Viện hơi ngưng lại, đến lúc hoàn hồn thì Tô Dư đã xoay người bước lên bộ liễn, vững vãng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta rồi bình tĩnh nói:" Tu Viện nương nương đừng quên, lúc chuyện này xảy ra, thần thiếp vẫn còn là Thái tử phi, là chính thê của bệ hạ, thần thiếp biết rõ đương gia chủ mẫu cần phải dung hạ cái gì, cho dù đến tận bây giờ thần thiếp cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sát hại hài tử của thiếp thất."

Chỉ trong tích tắc kia, Sở Tu Viện nhìn Tô Dư ngồi trên bộ liễn, cơ hồ sinh ra một loại ảo giác. Tựa hồ người trước mắt vẫn còn là Thái tử phi năm đó phong quang vô hạn, thiếp thất các nàng đều chỉ có thể cúi chào.

Thấy Sở Tu Viện nhất thời ngơ ngẩn, Tô Dư cũng lười tốn miệng lưỡi với nàng, lập tức phân phó hồi cung. Lúc bộ liễn được nâng lên, vừa ra khỏi cung mấy bước, Sở Tu Viện mới hồi thần lại, nhìn bóng lưng của Tô Dư mà hung hăng nghiến răng, sau đó cũng trở về cung của mình.

_______________________________________

Chuyện xảy ra ở buổi trưa hôm nay thực sự quá nhiều, khiến Tô Dư trở về cung mà mệt mỏi không thôi. Phân phó cung nhân chuẩn bị nước tắm, khiến khắp nơi đều mờ mịt nhiệt khí, trên mặt nước được rải một tầng cánh hoa. Tô Dư nhắm mắt lại, tự đánh giá từng sự kiện xảy ra hôm nay, thậm chí đánh giá từng câu nói trong đó. Việc tranh sủng.....là chuyện trước giờ nàng chưa từng nghĩ qua. Lúc còn là chính thê, nàng cảm thấy mình không nên tranh; còn lúc bị giáng xuống làm thiếp, nàng vì nhận hết chán ghét mà muốn tranh cũng tranh không được. Nhưng hôm nay....

Bỗng sau lưng truyền đến âm thanh của cung nhân ngoài cửa "Bệ hạ thánh an" khiến Tô Dư toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lại do suy nghĩ quá nhiều mà nhất thời không kịp hồi thần, đành cứng người ở trong ao không dám động đậy.

Hạ Lan Tử Hành vẫn còn đứng ở cửa, nhìn cô gái ở xa đang xoay lưng lại với mình. Thân thể chìm trong ao, chỉ có bả vai trắng noãn lộ ra ngoài, lẳng lặng không có nửa điểm động đậy, nàng là.....ngủ gật sao?

Hắn đột nhiên do dự có nên ra ngoài hay không.

Kỳ thật hắn vốn không có ý tới xem nàng tắm rửa, chỉ là thời điểm hắn đến Tễ Nhan cung trong lòng đều tràn đầy ý nghĩ nên nói với nàng cái gì cho thích hợp. Vì vậy khi nghe cung nga bẩm một tiếng "Tiệp Dư nương nương đang tắm", hắn cũng không để ý đáp một tiếng, sau đó như bị thần sử quỷ sai mà đi vào. Lúc đi đến cửa trông thấy nàng, hắn mới thật sự ý thức được cung nhân kia rốt cuộc đã bẩm cái gì.

Nhìn nàng thủy chung bất động, không phải đã ngủ quên thực đấy chứ? Nếu cảm lạnh thì sao?

Hạ Lan Tử Hành không tự chủ được mà bật cười, sau đó cất bước lặng lẽ đi tới. Ngồi xổm người xuống, tay vừa mới chạm vào vai nàng, nàng đột nhiên có phản ứng, toàn thân cứng lại, tiện đà xoay người lại đối mặt với hắn, thân thể vẫn chìm ở trong ao như cũ, được những cánh hoa trên mặt nước bao phủ vô cùng chặt chẽ, chỉ lộ bả vai ra ngoài.

Tô Dư cúi thấp đầu:" Bệ hạ thánh an."

Mặc dù đúng là có ý tranh sủng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nàng liền ý thức được -- khi đối mặt với người này, nàng đã quen lạnh lùng, sợ là nhất thời không đổi được. Bất quá như vậy cũng tốt, nếu đột nhiên thay đổi, đừng nói nàng không quen, mà ngay cả hắn cũng sinh nghi.

"Ngươi.."_ Tay hoàng đế trệ lại, nhẹ ho khan 1 tiếng _" Trẫm còn tưởng ngươi ngủ thiếp đi rồi."

Tô Dư không có trả lời, tròng mắt chỉ lẳng lặng nhìn hắn, toàn thân một cổ cảnh giác. Hoàng đế trong lòng thở dài, toại nguyện đứng lên:" Không làm phiền ngươi nữa, trẫm đi tẩm điện đợi ngươi."

" Cung tiễn bệ hạ."_ Khẩu khí Tô Dư vẫn như trước.

_______________________________________

Tẩm điện của nàng.....đồng dạng trong ký ức của hắn. Nói cách khác, là đồng dạng với thời điểm vài năm sau vào lúc hắn chết. Ngoại trừ có nhiều người hơn chút ít -- vốn là cung nhân do hắn mấy ngày trước an bài, thì cũng không có gì khác biệt.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, trong lòng có một cổ thê ý khó hiểu. Hắn không biết chuyện ở kiếp này đến tột cùng có thể thay đổi bao nhiêu, cũng không rõ hắn vài năm sau có đồng dạng với kiếp trước mà chết đi hay không, chỉ hy vọng....nếu hắn vẫn như vậy chết đi, lúc hắn đi đến tẩm điện này lần nữa, sẽ không phải nhìn thấy nàng lại tuyệt vọng tự sát, mang theo vô hạn oán hận với hắn chết.

Những bức tranh kia ở đâu nhỉ?

Bỗng hắn chợt nhớ tới những bức tranh đó, những bức tranh sau khi hắn chết đã đứng sau lưng nàng cùng nàng xem hết. Nhìn màu sắc, đó đều không phải là những bức tranh mới, chắc hẳn đã vẽ từ rất lâu.

Mắt của hắn dừng tại trên chiếc bàn bày giấy và bút mực, cất bước đi tới, có vài phần do dự mở ngăn kéo ra.

Tay run rẩy ngưng ở đó.

Ngăn kéo được thu dọn rất sạch sẽ, không có gì ngoài một xấp giấy đặt ở trong. Giấy được đặt theo kiểu lưng hướng lên trên, lờ mờ có thể thấy được một chút nét vẽ xuyên qua lớp giấy. Hắn lấy lại bình tĩnh rồi cầm lên, xem lần lượt từng bức một, nhìn từng bức họa vẽ bọn họ, cùng nhau chung đụng sự hòa thuận........

Mỗi lần lật một trang, tờ giấy kia tựa như một con dao nhỏ cứa qua lòng hắn. Nhiều ngày trước đây, hắn đều cảm thấy mình sao thật may mắn, có thể sống thêm lần nữa để đền bù cho nàng; nhưng cho đến hôm nay hắn mới nhận ra, mặc dù có cơ hội đền bù cho nàng, nhưng khi đối diện với những thời điểm đã qua này, trong lòng hắn vẫn không thoải mái hơn bao nhiêu so với lúc sau khi hắn chết chứng kiến những thứ này.

Ngược lại còn càng thêm tự trách, trách chính mình lúc trước đã sai quá nhiều, sai đến đáng sợ.

Tay của hắn dừng lại. Là bức tranh này....mồng 3 tháng 3 tiết thượng tị, hắn vì nàng mà phất cành liễu trong lễ Phất Hề...

" Bệ hạ..."_ Âm thanh mang theo vài phần kinh ý truyền đến, khiến cho hắn cũng có chút giật mình. Vừa hoảng loạn sửa lại vị trí của vài bức họa, vừa quay đầu nhìn sang, cười xấu hổ:" Tiệp Dư...."

Ánh mắt Tô Dư trầm xuống, thời điểm ánh mắt đó rơi vào những bức họa hắn đang cầm trong tay, rõ ràng càng thêm luống cuống. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ cho hắn chứng kiến những thứ đó -- thậm chí ngay cả chính nàng cũng không muốn nhìn nhiều, cho nên mới để chúng đơn độc nằm trong ngăn kéo như vậy, đến đụng cũng không muốn đụng.

Nhất thời cứ cầm cự như vậy, hai người đều cách nhau hơn 10 bước chân, ai cũng không nói lời nào.

Hoàng đế chần chừ trong chốc lát, nhìn thứ trong tay rồi lại nhìn nàng lạnh lùng đứng ngoài cửa điện, rõ ràng có chút cảm giác có tật giật mình. Dạo bước đi tới, suy nghĩ một chút rồi nói:"....Bức tranh của ngươi?"

Tô Dư không đáp, nhìn một xấp giấy thật dày trong tay hắn mà tim đập mạnh lên. Suy nghĩ càng ngày càng loạn, sau đó cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, im lặng không lên tiếng duỗi tay túm lấy một ít xấp giấy, quả thực có ý muốn đoạt đi.

"...."_ Hoàng đế bị phản ứng của nàng làm hồ đồ, trệ lại trong chốc lát rồi buông tay ra, để nàng tùy ý đem xấp tranh cầm về.

Thấy xấp tranh trở về trong tay mình, Tô Dư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiện đà kinh sợ việc mình làm lúc nãy, toàn thân run một cái.

" Bệ hạ thứ tội...."

Sau khi đoạt lại được xấp tranh thì nàng bỗng bình tĩnh nói một câu như vậy, hoàng đế cũng có chút thẩn thờ. Suy tư trong chốc lát mới nói:" Trẫm không phải có ý lấy đồ của ngươi...."

Chiết Chi ở sau lưng Tô Dư cũng có chút hồ đồ, sâu sắc cảm thấy chuyện hai người đang nói tựa hồ không cùng một chuyện nhưng lại thấy bất tiện chen miệng vào. Tô Dư cúi đầu đi vào điện, cẩn thận đem những bức tranh kia để lại chỉnh tề trong ngăn kéo, sau đó mới quay người lại cúi đầu nói:" Xin bệ hạ đừng để ý...."

" Ừ.....cũng không có việc gì."_ Hoàng đế đáp, đánh giá thế đứng của nàng. Nàng đang đứng ở trước bàn, một tay vẫn để ở sau lưng, tựa hồ là vô thức bảo vệ nó.

Là sợ hắn sẽ đoạt lại sao?

Hoàng đế đi lên phía trước, cách nơi nàng đứng một bước chân, rõ ràng đã có ý giữ vững khoảng cách với nàng, nhưng nàng vẫn lui về phía sau dựa vào chiếc bàn.

Hoàng đế dừng bước tường tận xem xét nàng:" Ngươi không cần phải luôn lo sợ như vậy."

Tô Dư chưa kịp nói gì, thì hoàng đế đã nhíu mày, cúi người đưa tay về ngăn kéo dò xét.

" Bệ hạ..."_ Tô Dư lập tức lấy thân cản lại, lấy tay chạm vào tay hắn, sau đó liền trệ ở đó.

Tay của nàng vẫn đặt trên mu bàn tay hắn, có chút khẽ run, tựa hồ muốn bỏ ra nhưng lại sợ hắn sẽ động đến những bức tranh kia. Bỗng ngón tay đang căng thẳng chợt buông lỏng, cuối cùng hoàn toàn để xuống. Nàng cúi thấp đầu, khẩu khí lãnh đạm nặn ra một tia cười lạnh, nói:" Bệ hạ, đó là chuyện ngu xuẩn nhất thần thiếp từng làm, xin bệ hạ đừng xem."

Mi tâm của hắn hung ác cau lại. Tô Dư ngước mắt, thấy thần sắc Chiết Chi ở một bên hoảng loạn không thôi, liền biết mình vừa rồi đã nói sai. Nàng không hề muốn giằng co cùng hắn, chỉ là từng cảnh tượng trong những bức tranh kia đối với nàng mà nói rất đau lòng, lại bỗng dưng bị nhắc tới, nàng liền nhịn không được lạnh lùng nói như vậy. Ngẩn người, Tô Dư buông mắt kìm lại sự kinh hãi mà nói: " Thần thiếp là muốn nói........mấy bức tranh này vẽ cũng không đẹp, vốn là từ trước mỗi khi nhàm chán đều dùng để giải buồn...bệ hạ...đừng xem."

Lúc nàng nói thêm vào. Hạ Lan Tử Hành rõ ràng cảm nhận được cảm xúc đã biến hóa trong đó, câu nói trước mới là thật, là do hắn phụ nàng quá nhiều, làm cho nàng luôn cảm thấy mình thật ngốc. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, nên vội vàng giải thích để tránh chọc giận hắn.

Hắn bỗng thấy chua xót, chỉ cảm thấy nếu sau này nàng chịu ở trước mặt hắn nói thật lòng mình, cho dù là có nhiều lời khó nghe thế nào đi nữa hắn cũng không trách nàng.

Ai bảo hắn thiếu nàng nhiều như vậy chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi