TRỌNG SINH CHI NHÂN QUẢ BẤT TUẦN HOÀN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tôi hơi bị OCD, xem cái ghi chú về sườn truyện của cp phụ trong bản sơ lược, nói thật là tôi cũng không thích lắm, nhưng tôi vẫn cố gắng viết tóm gọn để mọi người có thể phân biệt với cp chính. Kỳ thực phân đoạn của cp phụ căn bản không có mấy chương, tỉ lệ đại khái là 4:1. Nhìn thấy rất nhiều người nói cp phụ không ngọt, nhưng cp phụ đâu dùng cho mục đích này. Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là không có cách nào để viết chút vui vẻ đơn thuần trong đó, không ngược không mẹ kế không phải phong cách của tôi.


Xem ra viết cp phụ không tốt, đây là bệnh, phải trị... Rất nhiều truyện của người khác có cp phụ rất ngọt, ngược lại thì cp chính có yêu cầu không cao, mẹ kiếp, tại sao tôi hay viết cp phụ không tốt thế!!! Thấy có người nói, tôi viết cp phụ chỉ vì đủ số từ... Tôi thực sự là... Bạn bịa đặt tôi không có lương tâm sao?! Nên nghiêm túc nhìn tuyến tình cảm của cp phụ đê, cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo, thậm chí đại đa số đều khiến người ta tuyệt vọng. Đương nhiên trình độ của tôi không đủ, dường như không thể viết rõ cái cảm giác u ám kia một cách sâu sắc nhưng tôi cũng có nghiên cứu hẳn hoi. Rõ ràng truyện này gắn tag hài hước nhưng lại thêm cp phụ hướng kiểu tăm tối, đây quả là hành vi tìm ngược mà. Thôi, ai biểu tôi là Đẩu M đây~ [meme buông tay]



Nói nhiều như vậy, vẫn hy vọng ai đó có thể hiểu quy mô như tôi đã cảm nhận. Thật ra gõ chữ chính là sở thích của tôi, tôi hy vọng ai đó có thể hiểu những gì tôi muốn bày tỏ để đồng cảm là đủ rồi. Éc, hình như đã lâu chưa viết cảm nghĩ nhiều như vậy. Cho nên ý tưởng bên trong là thế, sau này lại có người nói cp phụ không ngọt thì tôi sẽ không giải thích nữa. Mọi người không thích, tôi cũng không thể cưỡng cầu nhưng tôi thích viết cp phụ~ Các bạn nói là việc của các bạn, tôi viết là việc của tôi~


***


Vương Mạn Đình nhìn vào những bức ảnh trong tủ, rơi vào trầm mặc. Người chụp chung với Vương Giai Thiến ở tất cả bức ảnh đều là chị gái của Vương Mạn Đình - Vương Mạn Ninh, cũng chính là mẹ ruột của Vương Giai Thiến, mà người chụp ảnh mới là Vương Mạn Đình.


Vào năm đó, một nhà hạnh phúc biết bao. Rồi chị gái hiền lành dịu dàng yêu nam nhân kia đến tận xương tủy, cho dù cả nhà không coi trọng hắn, cảm thấy hắn nghèo nhưng nàng vẫn kiên trì sự lựa chọn của mình. Nàng yêu hắn, muốn sống hết đời cùng hắn.


Bọn họ kết hôn, sau đó hai người trôi qua rất hạnh phúc, tuy vật chất hơi thiếu thốn nhưng vẫn ấm áp như thường. Tiếp đó bọn họ thuận lợi có đứa con thuộc về chính họ.


Nó dường như là một câu chuyện hạnh phúc hoàn mỹ nhưng thật trớ trêu thay, nam nhân kia bộc lộ tài năng có lòng cầu tiến trong công việc, rồi cuối cùng sếp yêu hắn.


Đã không thể khảo chứng bọn họ bắt đầu tự lúc nào, nhưng bất luận làm sao thì kết quả vẫn không thể thay đổi. Vương Mạn Ninh một lòng một dạ yêu nam nhân kia từ đầu đến cuối không thể chấp nhận được sự thực này, cộng với sự giày vò của bệnh trầm cảm sau khi sinh, cuối cùng buông bỏ con gái chưa đầy một tuổi mà tự sát.


Biến cố xảy ra bất ngờ khiến người nhà không thể tiếp thu được, người đầu bạc tiễn người đầu xanh là thảm kịch buồn nhất trong nhân gian. Không lâu sau, mẹ của nàng bị bệnh không gượng nổi cuối cùng cũng rời trần thế, cả nhà lại suy sụp.


Vào lúc ấy, Vương Mạn Đình đang làm việc trong công ty may mặc lớn nhất Tân Hải, sự nghiệp đang bước vào quỹ đạo thì gia đình đột nhiên truyền đến tin dữ, nàng bỏ công việc chạy về Tái Bắc nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ từ từ qua đời.


Mấy tháng ngắn ngủi, một gia đình chỉ còn cha và con gái chưa tròn một tuổi của chị, mà nam nhân gây ra tất cả những điều này lại có hộ chiếu nước ngoài rồi cao chạy xa bay với nữ nhân kia.


Mặc kệ người nhà và bạn bè phản đối, Vương Mạn Đình dứt khoát quyết định coi con gái của chị như con mình, nuôi nấng con bé lớn lên.


Vương Mạn Đình vẫn luôn được cha mẹ và chị gái chăm sóc không hề bị đánh gục bởi tất cả những điều này, mà là càng thêm kiên cường gánh vác mọi chuyện.


Có thể số phận dường như thích đối nghịch với người kiên cường. Mỗi khi họ cho rằng đây đã là cái hố thấp nhất trong cuộc sống, số phận lại muốn họ cảm nhận thêm vực sâu thăm thẳm trong tuyệt vọng.


Cha của Vương Mạn Đình được chẩn đoán bệnh ung thư xương thời kì cuối, khả năng chữa khỏi vô cùng thấp, chi phí điều trị cũng rất lớn.


Lúc đầu, Vương Mạn Đình bôn ba vay tiền của bạn bè thân thích nhưng kết quả chỉ còn thừa cho chi tiêu ăn uống, cùng lúc đó còn phải gạt cha không cho cha biết bệnh tình của ông.


Một năm này, cả người của Vương Mạn Đình rơi vào tuyệt vọng sâu thẳm, cuộc sống dường như ngoài bóng tối ra thì chẳng còn màu sắc nào khác. Ngồi bên cửa sổ, có một khoảng khắc Vương Mạn Đình muốn buông bỏ mọi chuyện như chị gái, tại sao sống quá mệt mỏi và thống khổ như vậy, cuối cùng cũng sẽ chết thôi. Nàng nghĩ tới việc chạy trốn.


Nhưng nghĩ đến nếu mình không chịu đựng nổi, bé con tuổi nhỏ và cha mang bệnh nặng thì phải làm sao, vì thế bèn cắn răng kiên trì tới bây giờ.


Nhưng chút tiền lương dùng để duy trì sinh hoạt hàng ngày và cuộc sống của con gái, tiền thuốc thang kếch xù hoàn toàn không thể gánh vác, đành phải đưa cha về nhà chăm sóc. Hai năm qua, bệnh tình cũng không chuyển biến xấu rõ rệt, chỉ là tình hình gần đây dường như không được tốt lắm.


Vương Mạn Đình làm vậy khiến lòng mình tràn ngập cảm giác áy náy, bất luận bản thân có cố gắng thế nào thì cũng sắp tới cực hạn rồi.


"Mẹ à... mẹ đừng khóc, con không muốn đi với người kia, hắn không phải là baba của con. Baba của con nói buổi chiều sẽ về thăm con... Người đó mới là baba của con, có đúng không?" Con gái kéo vạt áo của Vương Mạn Đình, đưa khăn tay cho nàng.


Vương Mạn Đình nghe thấy lời của con gái, lúc này mới giơ tay gạt đi nước mắt, trên mặt đầy vẻ ấm áp, ngồi xổm xuống, cười có chút đắng cay. Nam nhân kia nói không sai, ai cũng có bản năng tìm thân nhân, nếu sau này con gái lớn lên rồi sẽ trách mình hay không?


"Giai Thiến, hãy nghe mẹ nói, người kia đúng là cha ruột của con, nhưng hắn đã phạm sai lầm không thể tha thứ, mẹ sẽ không tha thứ cho hắn. Nhưng con có quyền lựa chọn ra ngoại quốc với cha con, nơi đó có một cuộc sống cực kì tốt, con muốn vui chơi hay ăn ngon đều có hết. Con muốn đi không?"


Con gái dường như đang suy nghĩ, do dự hồi lâu, chần chờ nhìn Vương Mạn Đình, "Mẹ... Con không nỡ xa mẹ, mẹ có thể đi với con không?"


Vương Mạn Đình xúc động nhìn con gái. Nàng bất đắc dĩ, trong lòng tràn đầy chua xót, bản thân chung quy vẫn không thể cho con bé mọi thứ nó muốn.


Cuộc sống bây giờ đã sắp nghèo rớt mồng tơi. Nếu vài năm sau khi con gái lên cấp hai, chi phí sẽ càng lớn hơn, nàng sợ mình không thể thực hiện yêu cầu của con gái được nữa.




"Tôi muốn nói chuyện với anh, địa điểm anh chọn, nhớ dẫn con tiện nhân kia." Vương Mạn Đình cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn con gái đang vô âu vô lo xem hoạt hình.


Nam nhân ở đầu dây bên kia đồng ý rất nhanh. Đám mây đen cả ngày cuối cùng cũng trút xuống, làn mưa giảm tầm mắt mọi người, mưa xối xả gột rửa mỗi góc thành phố nhưng rửa không đi vết ô uế trong lòng mọi người.


Vương Mạn Đình dẫn con gái xuống lầu, tuy có mang theo ô nhưng mưa lớn như thế căn bản nửa bước cũng khó đi. Ngay lúc nàng do dự có nên thay đổi thời gian hay không thì có một chiếc xe đang đậu trước cửa.


Một nam một nữ xuống xe, nam nhân che dù dẫn nữ nhân đi tới, "Tôi thấy trời mưa lớn như vậy, chắc có thể hai người ra ngoài không tiện lắm nên đến đây. Nếu không thì... chúng ta lên lầu nói chuyện?"


"Khỏi cần, thân thể cha tôi không tốt, nhìn thấy anh sẽ giảm thọ. Vẫn nên tìm chỗ khác đi." Vương Mạn Đình mở dù, che cho con gái lên xe.


"Sao nào? Thật sự bị tôi nói trúng không sinh được rồi? Bởi vì phá thai tổn hại nhiều quá nên gặp báo ứng hả?" Sau khi lên xe, Vương Mạn Đình cười nói.


"Vương Mạn Đình, tôi cảm thấy ở trước mặt Giai Thiến cô nên chú ý hành động và lời nói cho tốt chút đi. Ngày thường cô đều giáo dục con bé như thế à?" Nam nhân nói hơi bất mãn.


"Tôi giáo dục con bé như thế đó thì sao? Cái này gọi là ghét cái ác như kẻ thù! Tôi mới nên lo lắng các người sẽ giáo dục con bé thế nào." Lồng ngực Vương Mạn Đình tích một ngụm ác khí.


Nam nhân định muốn nói thì nữ nhân yêu diễm ngồi ở phó lái từ lúc gặp mặt đến giờ chưa hề nói chuyện ấn ấn bờ vai của hắn, ra hiệu hắn đừng tranh cãi, rồi quay đầu mỉm cười với Vương Mạn Đình, "Tôi bẩm sinh không thể sinh con, phát sinh chuyện như vậy tôi cũng rất áy náy nhưng tôi nghĩ cô chắc chắn không muốn nghe tôi nói những điều này. Tôi thật sự rất thích Giai Thiến, con bé rất đáng yêu, tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé cũng như đền bù với Mạn Ninh, tôi biết đây căn bản không tính là gì."


"Hừ, đền bù? Nói thật dễ, cô có thể đền bù cho chị ấy cái gì?"


"Chúng tôi sẽ cho Giai Thiến một mái ấm trọn vẹn. Cha con bé và tôi sẽ làm hết sức mình để cho con bé điều tốt nhất, còn có sự quan tâm và yêu thương của chúng tôi. Tôi không biết nên làm gì để chứng minh lòng thành của chúng tôi nữa."


Vương Mạn Đình ôm cánh tay nhìn về phía bên ngoài cửa kính mà không trả lời, trong xe rơi vào trầm mặc.


Ngồi trong quán cà phê, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có màn diễn tấu dịu êm của đàn dương cầm. Vương Mạn Đình cầm cốc cà phê truớc mặt, "Tại sao bây giờ mới nhớ dẫn Giai Thiến đi?"


Mấy năm qua luôn luôn chung sống với nhau, Vương Mạn Đình đã sớm coi con bé là con gái ruột của mình, lúc này đột nhiên nói muốn dẫn con bé đi, bản thân làm sao chấp nhận được.


"Nếu sớm mấy năm, cô không chém chết tôi là tốt lắm rồi, nên làm sao có thể để tôi xuất hiện trước mặt Giai Thiến." Nam nhân có chút tự mình biết mình.


"Hừ, anh cảm thấy bây giờ tôi sẽ không muốn chém chết anh sao?!" Vương Mạn Đình thật sự rất muốn giết tên nam nhân này.


Trong lúc tia lửa giữa Vương Mạn Đình và nam nhân kia bắn ra bốn phía, nữ nhân yêu mị đó và Vương Giai Thiến hình như rất hợp nhau, hai người còn bắt đầu chơi đùa ở một bên.


Vương Mạn Đình nhìn hai người bọn họ, trong lòng như đang lật đổ bình ngũ vị. Không thể nói rõ đó là sự căm thù ghen ghét hay cảm xúc gì, chỉ là không muốn con gái thân cận như thế với nữ nhân xa lạ kia. Điều này có nghĩa là nàng không phải duy nhất, bất luận nàng nỗ lực ra sao thì có khác gì với những người khác chứ?


Về điểm này con bé thực sự cực kì giống cha nó, ăn cây táo rào cây sung. Một khắc này, trong lòng Vương Mạn Đình hết sức phức tạp, con bé là con gái của chị nhưng cũng là của nam nhân kia, còn bản thân chỉ là dì của con bé.


Xem xét tình hình hiện tại trong nhà, bản thân dường như không thể toàn tâm toàn ý cố gắng giữ trách nhiệm của một người mẹ. Vương Mạn Đình nắm thật chặt cái cốc trong tay, quyết tâm đưa ra quyết định tàn nhẫn.


"Sau này vào mỗi tuần, tôi muốn nói chuyện với con bé. Nếu con bé không thích cuộc sống bên kia thì lập tức đưa con bé trở về, tôi chỉ có yêu cầu này." Ánh mắt lưu luyến của Vương Mạn Đình luôn đặt trên người con gái, sao nàng cam lòng cho được nhưng vẫn phải lựa chọn thôi.


"Tháng sau chúng tôi mới mang Giai Thiến đi vì có rất nhiều thủ tục phải làm, hơn nữa con bé cũng phải làm quen với Bessie một chút. Tôi biết ban ngày cô còn phải đi làm, việc chăm sóc lão gia tử..."


"Không cần." Vương Mạn Đình cắn cắn môi, có đôi khi nàng thật sự căm ghét cái lý tính của mình và hận sự bất lực của bản thân. Bất kể công việc hay cuộc sống đều không có bất kỳ thành tựu đáng kể nào mà vẫn luôn mệt nhoài, "Tôi chỉ bận mấy ngày mà thôi, tuần sau có thời gian thì tôi sẽ dẫn Tiểu Khiếm ra ngoài chơi một chút."


"Có thật không? Quá tốt luôn~ Mẹ ơi, con muốn đến Disneyland, mẹ luôn nói sẽ dẫn con đi rất nhiều lần rồi nhưng kết quả mẹ toàn phải tăng ca thôi." Bây giờ con gái cao hứng bắt đầu tưởng tượng cuộc hành trình của ngày kia, nói liên tục không ngừng, "Con còn muốn ăn kẹo cầu vồng. À, còn muốn vào trong pháo đài nữa!"


Vương Mạn Đình mỉm cười, nhéo gò má của con bé, "Được được được, cuối tuần mẹ sẽ dẫn con đi."


"Vậy... cha có đi không?" Con gái do dự nhìn về phía nam nhân kia.


"... Sau này đừng gọi hắn là cha trước mặt mẹ, nghe khó chịu, mẹ không hề liên quan chút gì với hắn." Vương Mạn Đình nghe thấy mà cả người không thoải mái.


"Vậy con phải gọi hắn là gì?" Con gái ngẩng đầu nhìn Vương Mạn Đình.


Vương Mạn Đình liếc hắn một cái, "Gọi là anh đi."


"Phụt—— Khụ khụ!" Nam nhân suýt chút nữa bị sặc nước mà chết.


"Thôi bỏ đi, mẹ không muốn làm mẹ hắn, nếu không sẽ hối hận lúc trước sao không sinh hắn trong nhà cầu rồi xối nước cho trôi mất. Hay con gọi hắn là chú đi." Vương Mạn Đình bình tĩnh uống cà phê.


"Mạn Đình, miệng cô có thể đừng nói lời tổn thương như thế được không?" Nam nhân thật sự có chút không chịu nổi, hơn nữa còn bị em vợ trước kia của mình mắng trước mặt vợ như vậy.


"Ha hả, đừng kêu thân thiết thế, chúng ta quen lắm sao? Chúng ta phải là kẻ thù chứ nhỉ? Nếu không phải nể mặt con gái, tôi thà đồng quy vu tận làm thịt anh! Nếu để cho tôi biết anh không tốt với con bé, tôi sẽ lập tức bay qua đánh anh! Không tin thì thử xem." Vương Mạn Đình híp mắt, cảm giác không giống đùa giỡn chút nào.


"Tôi biết tôi trước đây làm chuyện rất khốn nạn nhưng Giai Thiến là con gái của tôi. Là tôi nợ con bé nên tôi sẽ thương con bé gấp bội. Cô yên tâm, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô đến thăm con bé."


"Anh tốt nhất nói được làm được, tôi sẽ tin anh lần cuối cùng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi