TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Đông Phương Tầm Tuyết cười không thấy hai mắt đâu nữa: “Là do ngươi ngốc a, rõ ràng tự ngươi chọn đường biên là cây lê, ta chọn lại lần nữa ngươi vẫn đáp ứng?”

Phó Tuyệt Ca vừa thẹn vừa giận giãy dụa như cá trạch: “Nô tỳ nhường bát gia thôi! Là nô tỳ đang nhường ngài đó!!”

“Hảo, hảo, ngươi nhường ta!” Đông Phương Tầm Tuyết một phát bế Phó Tuyệt Ca vẫn đang giãy nãy đặt sang một bên: “Lần này cho ngươi đường biên đến cuối hoa viên.”

Hai má bánh bao lúc này mới không phình to nữa, thỏa mãn kéo khóe môi lộ ra răng nanh nho nhỏ.

“Nô tỳ phải đá trước!”

“Được thôi.”

Đông Phương Tầm Tuyết chủ động chạy đi nhặt túc cầu giao cho Phó Tuyệt Ca.

Cẩn thận tính toán lần nữa, Phó Tuyệt Ca sải chân đá một cước, túc cầu lăn vài vòng rồi dừng lại. Mi Cát phụt một tiếng rõ to, ha hả chỉ vào Phó Tuyệt Ca cười đến ngã xuống bậc thang.

Phó Tuyệt Ca: “…”

Nàng lại làm trò ngốc nghếch gì nữa vậy?

Bát cười cười đến ngồi khuỵu xuống đất, hai bên trán lấm tấm mồ hôi.

“Ngươi lại thua rồi.”

“Không thể!” Phó Tuyệt Ca chỉ tay vào lê viên dày đặc sau lưng: “Rõ ràng đường biên của ta là ở cuối lê viên.”

“Ngươi không có đường biên thứ hai, có nghĩa đá vào đâu ngươi cũng thua.”

Mặt nhanh chóng trắng bệch, Phó Tuyệt Ca ngồi phịch xuống đất bưng mặt khóc hô. Đông Phương Tầm Tuyết nén cười chạy đến dỗ dành tiểu ngốc, lần nào bị lừa cũng ngốc nghếch không phát hiện hại nàng chỉ muốn chọc nha đầu này phát khóc mới thôi.

“Bát gia xấu xa! Nô tỳ không chơi với ngài nữa đâu!”

“Hắc, không nên như vậy, tiểu ngốc ngoan đừng khóc.” Đông Phương Tầm Tuyết cẩn dực lau sạch sẽ nước mắt trên mặt nàng: “Ta sai rồi, không nên khi dễ ngươi như vậy.”

“Bát gia, hức, đáng ghét!”

Phó Tuyệt Ca tranh thủ choàng người qua ăn đậu hủ bát gia: “Nô tỳ muốn về Đông Viện không gặp ngài nữa.”

“Úc, đừng nói linh tinh, ngươi sao có thể về Đông Viện nữa?”

“Vậy về Ti Chế Phòng không về nữa.”

Đông Phương Tầm Tuyết đành phải vẫy cờ trắng đầu hàng: “Thôi được rồi, ta sợ ngươi, không nên về Ti Chế Phòng nha.”

“Hừ.”

“Tiểu ngốc không cần bát gia nữa sao?”

Lần đầu bát gia hướng nàng làm nũng, tâm tình nhũn thành bãi xuân thủy, nhu thuận thu chặt vòng tay giấu mặt vào hõm cổ đối phương. Đông Phương Tầm Tuyết đắc ý cười thầm, kì thật tiểu ngốc rất dễ dỗ dành chỉ cần nói vài câu nàng liền nghe theo không chút phản kháng.

Chỉ là Đông Phương Tầm Tuyết không biết chỉ với nàng Phó Tuyệt Ca mới biến thành bộ dáng nhu thuận động lòng người này.

“Không chơi túc cầu nữa!”

“Tùy ý ngươi.”

Phó Tuyệt Ca đu bám trên người bát gia không chịu xuống: “Nô tỳ muốn bát gia hái hoa với ta.”

“H-Hái hoa?”

Đường đường là hoàng tước lại đi hái hoa, không sợ hạ nhân nhìn thấy cười nhạo hay sao?

Còn chưa kịp mở miệng từ chối thì hai mắt đào hoa đã ẩm nước muốn khóc, Đông Phương Tầm Tuyết không có tiền đồ chấp nhận cúi đầu thỏa hiệp. Mi Cát trừng trừng suýt rơi hai mắt, bát gia nàng biết không có dáng vẻ cam chịu với người lạ như thế này!

Hai nữ anh vui vẻ dắt tay nhau vào lê viên hái hoa, mỗi lần Phó Tuyệt Ca nhìn trúng cành nào thì Đông Phương Tầm Tuyết sẽ bế nàng lên để hái. Mi Cát không dám rời chỗ canh gác, lâu lâu kiễng chân ngửa cổ quan sát tình hình bên trong lê viên.

Mải miết hái đầy một giỏ Phó Tuyệt Ca mới chịu thả bát gia về phòng luyện chữ, còn nàng thì mang số hoa hái được đến thiện phòng. Từng hứa sẽ làm cho bát gia một món ngon, nhân cơ hội này chuẩn bị cho bát gia lê hoa cao cũng không tồi.

Trù sư bận rộn làm việc không để ý Phó Tuyệt Ca lén lút bước vào, dựa vào lợi thế hình thể nhỏ nhắn mà dễ dàng tiếp cận khu vực làm cao điểm. Lưu loát đặt giỏ lê hoa lên bàn, nhìn trái nhìn phải tìm ghế đẩu kê cao miễn cưỡng với tới bếp. Còn chưa kịp làm gì thì thắt lưng bị ai đó ôm lấy nhấc lên rồi đặt trở về sàn, Phó Tuyệt Ca phồng má trợn mắt bất mãn trừng mắt.

“Này, đây là thiện phòng không phải chỗ chơi đùa của hài tử, mau mau lăn ra ngoài.”

“Ta là Phó Tuyệt Ca, cung nữ mới của bát gia nhận mệnh đến làm cao điểm.”

“Nực cười!” Lão trù sư dí muôi canh thẳng đến chóp mũi nàng: “Ngươi bao nhiêu tuổi mà làm cao điểm? Đến cả bột còn nhào không nổi, đừng dong dài nữa, mau mau lăn đi đừng cản trở ta làm việc!”

“Cung nữ bọn ta xuất thân Đông Viện được đào tạo bài bản có thể làm được cao điểm, ngài không cho ta làm sao biết ta nhào không nổi bột?”

“Lắm chuyện, mau lăn đi!”

Phó Tuyệt Ca không dễ dàng chịu thua như vậy: “Ngài đừng làm khó ta nữa, ta đến đây làm việc theo ý chủ tử, bây giờ quay về không có cao điểm nhất định sẽ bị phạt nặng.”

Lão trù sư xua tay như đuổi chó: “Đó là chuyện của ngươi.”

“Là ngài nói đó, ta về bẩm báo với bát gia để xem ta bị phạt ngài có thể thoát khỏi can hệ không.”

Nói đoạn liền giả vờ xoay người muốn đi.

“Thối nha đầu!” Lão trù sư giận đùng đùng nắm cổ áo nàng lôi trở về, dù hắn không thích nha đầu này nhưng cũng không thể tự đập bể chén cơm: “Cho ngươi nửa canh giờ, làm không được thì lăn đi!”

“Đa tạ ngài.”

Phó Tuyệt Ca hào hứng leo lại lên ghế đẩu, vãn tay áo lên cao bắt đầu làm bột bánh. Kiếp trước hai người thường xuyên gặp nhau nên biết ít nhiều khẩu vị của bát gia nhưng đối với cao điểm dường như bát gia không đặc biệt hứng thú. Hoặc cũng có thể trù sư chuẩn bị cao điểm không hợp ý ngài, Phó Tuyệt Ca chẳng rõ nữa, dựa theo khẩu vị bản thân tùy thời gia giảm.

Muốn bột bánh dẻo thì nhiều nước, bột bánh khô vừa phải thì không nên thêm nước. Riêng Phó Tuyệt Ca không thích bánh dẻo vì sẽ dính răng, cố tình làm khô một chút hạn chế việc cầm bánh dinh dính vào tay. Đôi lúc phát hiện ánh mắt bất thiện của lão trù sư nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn vờ như không thấy không biết, cố gắng làm cho xong lê hoa cao của mình.

Trước thời gian nửa canh giờ cao điểm được làm hoàn tất, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng bày lên dĩa rồi bưng về phòng bát gia. Số hoa lê còn lại nàng không mang về, coi như lễ vật cảm tạ trù sư cho nàng mượn dụng cụ trong bếp làm cao điểm.

Còn cách đại môn vài chục bước chân trông thấy Mi Cát sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, phát hiện ra nàng liền chạy đến vung tay vỗ liền mấy cái vào mông.

“Ngươi nha đầu này ai cho chạy lung tung hả? Nhỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

Phó Tuyệt Ca ăn đau ai u kêu mấy tiếng: “Mi Cát tỷ tỷ, đau.”

“Bát gia không thấy ngươi lo lắng từ nãy đến giờ, mau mau vào khấu đầu tạ lỗi với ngài đi!”

Xoa xoa cái mông đau nhói, bộ dáng không khác gì con mèo nhỏ dính mưa, hoảng sợ rụt cổ bưng cao điểm vào phòng.

Tiếng động ngoài cửa thu hút sự chú ý từ Đông Phương Tầm Tuyết, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thử, phát hiện Phó Tuyệt Ca lập tức đặt bút lên gác ngọc: “Tiểu ngốc, ngươi đi đâu không báo ta và Mi Cát một tiếng?”

Phó Tuyệt Ca mông vẫn còn đau, rụt rè bưng dĩa lê hoa cao đặt lên thư án: “Nô tỳ đi làm cao điểm cho bát gia nên không kịp báo với Mi Cát tỷ tỷ.”

“Cao điểm này…”

“Là nô tỳ tự mình làm.”

Đông Phương Tầm Tuyết vạn phần kinh hỉ cầm một khối lê hoa cao quan sát, hình thức lẫn hương thơm đều không thua kém trù sư trong cung Quý phi. Đột nhiên phát giác những gì nàng biết về Phó Tuyệt Ca thật sự rất ít ỏi, mỗi lần đều sẽ bị tiểu ngốc làm cho kinh ngạc.

“Bát gia nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Ánh mắt tiểu ngốc quá mức tha thiết khiến Đông Phương Tầm Tuyết khó lòng cự tuyệt, cúi đầu cắn thử một miếng nhỏ xíu. Xác định có thể ăn mới dám cắn thêm một chút nữa, vị đạo ngọt thanh dễ chịu, lê hoa cao cũng không quá dẻo hay quá khô. Khối cao điểm vuông nhỏ vừa vặn đủ cắn hai ngụm, trên tay lưu lại một ít vụn bánh thơm ngát mùi hoa lê.

Phó Tuyệt Ca căng thẳng dỏng tai chờ nghe đánh giá: “Bát gia thế nào? Ăn có ngon không?”

“Là ngươi tự mình làm hết?”

“Tất nhiên!”

Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được gật gù khen ngợi: “Không tồi, có thể ăn.”

“Có thể ăn là ý tứ gì?” Phó Tuyệt Ca bĩu môi phồng má bất mãn: “Bát gia đang chê bai nô tỳ làm cao điểm không ngon?”

Mắt thấy bát gia quẫn bách tìm lời lẽ giải thích thì Mi Cát đã chủ động bước ra: “Ý tứ của bát gia là ăn rất ngon miệng, không phải là miễn cưỡng ăn được.”

Nghe mấy lời này tâm tình hưng phấn khó kìm, Phó Tuyệt Ca giả ngốc chui vào lòng bát gia, hai tay vòng qua ôm lấy mặt nàng vặn qua vặn lại: “Nô tỳ làm rất mệt rất lâu còn bị trù sư mắng một trận, bát gia có phải nên khen thưởng không?”

Đông Phương Tầm Tuyết tiếp tục rơi vào thế bị động, lắp bắp mở miệng hỏi lại lần nữa: “K-Khen thưởng cái gì? Ngươi muốn được thưởng gì?”

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng ngốc nghếch của bát gia, Mi Cát thất vọng chẹp chẹp miệng, sớm muộn bát gia cũng bị nha đầu kia ‘ăn’ sạch không còn một mảnh!

“Nô tỳ muốn gì bát gia đều đáp ứng sao?”

“N-Ngươi nói trước đã.”

Không biết đây là lần thứ mấy nàng trêu chọc bát gia xấu hổ đỏ bừng mặt: “Vậy nô tỳ muốn ngài nhắm mắt lại!”

Đông Phương Tầm Tuyết không biết nghĩ đến chuyện gì đột nhiên hét to một tiếng: “Tiểu ngốc không được càn rỡ!”

“Nô tỳ vẫn chưa làm gì mà.” Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười, duỗi ngón tay béo mập chọt chọt vào gò má bát gia: “Ngài nghĩ cái gì mà mặt đều đỏ lên rồi?”

“T-Ta, ta chỉ là, nói tóm lại ngươi không được hồ đồ!”

“Không có hồ đồ a.”

“Vậy ngươi muốn ta nhắm mắt làm gì?”

Phó Tuyệt Ca cười không thấy hai mắt, thò tay vào ngực áo lấy ra một tấm vải lụa nhét vào tay bát gia. Đông Phương Tầm Tuyết bất khả tư nghị mở khăn lụa ra xem, mặt trong khăn lụa thêu cẩm lý vượt thác sống động như thật.

“Ngươi muốn tặng ta cái này?”

“Chứ bát gia nghĩ cái gì a?” Phó Tuyệt Ca leo xuống người nàng, hai tay chắp ra sau mông dạo qua dạo lại: “Để tú kịp bức cẩm lý này buổi tối nô tỳ chỉ ngủ có một canh giờ, sáng sớm phải thức dậy đến Đông Viện học luyện. Ngày nào cũng bận rộn muốn chết, bát gia lại nói nô tỳ hồ nháo, nô tỳ thật sự rất tức giận!”

Đông Phương Tầm Tuyết bắt đầu chột dạ, hết nhìn tiểu ngốc rồi nhìn bức thêu trong tay, bất đắc dĩ đứng dậy đến chỗ nàng cầu hòa: “Hảo, hảo, là ta không tốt hiểu lầm ngươi. Bức thêu này ta rất thích, ngươi muốn gì cứ nói, làm được ta nhất định sẽ làm cho ngươi.”

“Nô tỳ không muốn gì hết, chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ bát gia mà thôi.”

Tâm tình nhất thời nhũn thành nước, Đông Phương Tầm Tuyết hạ thấp lưng xuống một đoạn, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Tuyết Ca mà nắn: “Ta biết ngươi đối tốt với ta, yên tâm, ta nhất định không phụ lòng của ngươi.”

Mấy lời này nếu nói lúc Phó Tuyệt Ca lớn hơn mười tuổi nhất định sẽ biến thành lời tỏ tình ngọt ngào, đáng tiếc lúc này nàng chỉ mới bốn tuổi, nghe chỉ cảm thấy tiếc nuối.

“Bát gia không được khi dễ nô tỳ cũng không được nghĩ nô tỳ hồ nháo!”

“Tất nhiên, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Há miệng định nói mấy lần đều bất thành, Mi Cát đau xót cắn khăn tay, bát gia, ngài đừng bị tiểu hồ ly kia lừa gạt a a a!

Phó Tuyệt Ca đắc ý cười thầm trong lòng, quả nhiên bát gia dễ mềm lòng, nàng chỉ cần dụ dỗ hai ba câu bát gia nhất định sẽ thuận theo không chút phản kháng. Tất nhiên không thể vội vã biểu lộ vui sướng ngoài mặt, tiếp tục ở trong lòng bát gia làm nũng, khơi gợi ý chí bảo vệ quân quý của hoàng tước.

Bất quá Phó Tuyệt Ca tính sai một điểm, hoàng tước tuổi nhỏ ý thức bảo vệ quân quý không mạnh bằng hoàng tước đã trưởng thành. Cho nên bây giờ bát gia bảo vệ nàng chỉ mang ý thức trưởng tỷ bảo vệ ấu muội, nếu để Phó Tuyệt Ca biết được nhất định sẽ khóc hết nước mắt.

“Bát gia, chiều nay nô tỳ phải đi Ti Chế Phòng.”

“Hửm?” Đông Phương Tầm Tuyết hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau: “Ngươi đến Ti Chế Phòng làm gì?”

“Nô tỳ là nữ sử Ti Chế Phòng, phải đến Ti Chế Phòng tú cho xong lễ phục của chủ tử nha. Bát gia yên tâm, Chưởng Chế cho phép nô tỳ trở về trước giờ tuất, vẫn còn kịp thời gian hầu hạ bát gia dùng thiện nghỉ ngơi.” Vừa nói Phó Tuyệt Ca vừa kéo bát gia đứng dậy ấn ngồi xuống thư án, đem bút nhét vào tay nàng: “Thời gian không sớm nữa, bát gia phải luyện chữ thật tốt, nô tỳ đi phao cho ngài một chén trà.”

“Nha đầu ngươi!”

Rõ ràng muốn khiển trách tiểu ngốc mấy câu nhưng lại nói không ra chữ, buồn bực cầm bút tiếp tục luyện chữ. Phó Tuyệt Ca ngoái đầu nhìn trộm rồi che miệng nén cười, qua bên trà án bắt đầu phao một bình trà.

Mi Cát bước đến bên cạnh thư án giúp bát gia mài mực: “Bát gia, còn hơn nửa tháng là khảo thí rồi, ngài nên tập trung đọc sách luyện chữ đừng làm nương nương thất vọng.”

“Ta biết rồi.”

Phó Tuyệt Ca bên này phao trà nghe hai người nói liền nhịn không được mở miệng: “Bát gia lợi hại như vậy sao có thể khiến Quý phi nương nương thất vọng?”

“Ai nói với ngươi những lời này?” Đông Phương Tầm Tuyết mắt không dời mẫu luyện trên bàn, chậm rì rì mở miệng: “Trong tất cả hoàng huynh hoàng tỷ thì tứ hoàng tỷ là người lợi hại nhất, có vài hạng mục nàng luôn đứng đệ nhất không ai có thể tranh được.”

“Là tứ gia tuổi tác lớn hơn nên chiếm được ưu thế, nếu muốn so sánh thì phải so sánh với lục gia thất gia, bọn họ có khi nào vượt qua ngài đâu?”

Mi Cát tức giận đánh gãy lời Phó Tuyệt Ca: “Ăn nói linh tinh.”

Phó Tuyệt Ca nhún nhún vai không thèm tranh chấp với Mi Cát: “Bát gia thử nghĩ xem, tứ gia so với ngài lớn hơn nhiều nhưng ngài vẫn có thể đánh bại ngài ấy vài hạng mục, có nghĩa ngài so với tứ gia lợi hại hơn. Còn tứ gia đệ nhất không có gì đáng phải khoa trương, dù sao ngài ấy học trước bát gia còn có lợi thế tuổi tác, so sánh như vậy có chút khập khiễng.”

Hàng mi dài rung động khe khẽ, Đông Phương Tầm Tuyết không nói gì, động tác tay thoáng chậm một chút. Thật ra nàng hiểu rõ bản thân cố gắng đến mức nào nhưng chung quy vẫn không khiến Quý phi nương nương hài lòng. Không ít lần Đông Phương Tầm Tuyết thật sự nghĩ bản thân là phế vật không có tiền đồ khiến Quý phi nương nương thất vọng, nhưng hôm nay nghe tiểu ngốc nói những lời này tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Không phải nàng không tốt mà vì tứ tỷ có nhiều lợi thế, nếu nàng bằng tuổi tứ tỷ nhất định những hạng mục kia đều sẽ dễ dàng chiếm vị trí đệ nhất.

Nhận thấy sắc mặt bát gia hòa hoãn trở lại, Phó Tuyệt Ca vui vẻ bưng chén trà đặt xuống bàn: “Hai người cùng phao trà trong cùng bánh trà nhưng người phao ngon người phao kém một chút, người uống trà sẽ cho rằng người phao kém kia không có năng lực. Nhưng thật ra người phao kém hơn một chút không có dụng cụ, kinh nghiệm ít hơn cũng chưa từng học qua phao trà. Bát gia, làm người cũng như vậy, đều đánh giá qua kết quả mà không nhìn đến quá trình nhưng chỉ cần bản thân ngài biết ngài đã nỗ lực đến mức nào. Người có lòng trời không phụ, nô tỳ tin rằng rồi sẽ có một ngày ngài vượt qua được tứ gia chiếm vị trí đệ nhất.”

Nghe một đống đạo lý cao siêu khiến đầu Mi Cát to thành cái đấu, chữ bay lòng vòng nhưng chẳng tiếp thu được cái gì. Riêng bát gia dễ dàng nghe hiểu, cảm thấy bản thân chưa từng làm gì thẹn với lòng mình, hừng hực ý chí quyết tâm thắng bằng được tứ hoàng tỷ.

Mi Cát bỏ qua xấu hổ hỏi lại lần nữa: “Ngươi đang nói cái gì?”

Phó Tuyệt Ca cười cười, yên lặng không trả lời câu hỏi của nàng.

====================

Bán xin chúc mọi người một năm mới  nhiều niềm vui, nhiều hạnh phúc, nhiều may mắn, nhiều thành công, nhiều thuận lợi nhaaaaa♥️

Có nên đăng thêm chương theo lịch không nhở???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi