TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Thời gian gần đây nhị vương phi thường xuyên gửi thư cho Phó Tuyệt Ca, đem tình trạng của công tử trong bụng kể rõ đồng thời tìm một người để tâm sự. Sức khoẻ Đại nương tử vốn yếu ớt, ăn uống không thấy vị, ăn bao nhiêu đều nôn ra hết. Nhị gia rất lo lắng chuẩn bị cho nàng không ít thức ăn bồi bổi nhưng tình hình vẫn chẳng khả quan. Lão thái y đến khám cũng nói thai khí không ổn định có hiện tượng tảo sản*, nhắc nhở Đại nương tử cố gắng điều dưỡng tránh động thai khí.

(Tảo sản: Sinh sớm, sinh non.)

Cũng chính vì lý do này mà mâu thuẫn giữa nhị hoàng tước và tứ hoàng tước lên đến đỉnh điểm, mỗi lần thượng triều đều ra sức công kích đối phương. Tứ hoàng tước vốn đơn cô thế bạc, còn nhị hoàng tước lại có Du phi và mẫu tộc hậu thuẫn căn bản không thể tranh chấp. Lửa giận nghẹn uất trong triều đều đem trút lên đầu Kiều tiểu nương, thậm chí đem lục công tử giao cho Thuận Dương thị nuôi dưỡng. Không cần phải nói Kiều tiểu nương thê thảm đến mức nào, nếu không phải tứ gia niệm tình lão tướng quân hẳn đã đem hưu thư đặt lên bàn.

Được bảy tháng hơn nhị vương phi đột ngột lâm bồn, mặc dù Thái y đã cố gắng kéo dài đến tháng thứ tám nhưng vô pháp khống chế tình hình. Phó Tuyệt Ca vào tận phòng sanh, còn ba vị hoàng tước thì lo lắng đứng ngồi không yên bên ngoài.

Đại nương tử thể chất yếu ớt trải qua một ngày một đêm vẫn không sinh được khiến sức khoẻ suy giảm rõ rệt, ngậm vài lát sâm trong miệng miễn cưỡng giữ được nửa hơi thở. Bà đỡ bận rộn cả tối tuy Đại nương tử có dấu hiệu tảo sản nhưng đầu đứa trẻ vẫn chưa thấy đâu.

Phó Tuyệt Ca tiếp nhận khăn nóng giúp Đại nương tử lau sạch mồ hôi trên mặt: “Đại nương tử ngài cố gắng lên, qua được bảy tháng lẽ nào không qua được cửa ải này? Nhị gia đang ở bên ngoài còn đang đợi ngài và tiểu công tử bình bình an an xuất thế.”

Nhị đại nương tử không thở được, tay siết chặt sàn đan nhăn nhúm, khổ sở giãy dụa trong mồ hôi: “Q-Quan gia… nhị lang…”

“Cố gắng lên! Đại nương tử dùng sức đi! Lại dùng sức!!”

“Không được, bản phi rất mệt…”

“Đại nương tử ngài không được từ bỏ!” Phó Tuyệt Ca gấp gáp nhìn sàn đan nhuốm đầy máu, trong lòng mặc dù sợ hãi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Sắp xong rồi, cố gắng một chút nữa thôi, tiểu công tử còn kém một chút nữa sẽ được gặp ngài.”

“T-Ta không chịu nổi nữa, thật sự… thật sự…” Nhị đại nương tử yếu ớt thều thào trong cổ họng, dùng sức túm lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca: “Nhị lang, quan gia của ta.”

“Nhị gia vẫn đang ở bên ngoài chờ ngài, cố gắng thêm chút nữa có được không?”

Nhị đại nương tử nghiến chặt đôi môi trắng bệch, lấy hết sức lực hét lên một tiếng, hạ thân đau rát như bị ai dùng sức xé toạt.

“Thấy đầu rồi! Đại nương tử ngài cố một chút nữa!!”

Phó Tuyệt Ca mừng rỡ nắm chặt bàn tay Nhị đại nương tử: “Ngài nghe thấy không? Thấy đầu tiểu công tử rồi, rất nhanh sẽ ổn thôi, rất nhanh.”

Đau đớn giãy dụa trong máu và nước mắt, cả người nồng sực mùi mồ hôi, Đại nương tử không biết bao nhiêu lần cảm giác đau đớn muốn chết đi. Mỗi lần tỉnh lại sẽ nhìn thấy gương mặt lo lắng của quan gia, mọi cố gắng đều là nữ nhân này cũng vì hạnh phúc của bản thân.

Không biết là lần thứ bao nhiêu Đại nương tử đau đớn gào lên rồi đột ngột ngã xuống ngất xỉu. Phó Tuyệt Ca hoảng sợ ra sức lay lay người nàng nhưng không thấy phản ứng, bên kia bà đỡ mừng rỡ dùng vải bọc một thứ gì đó ôm ra ngoài.

“Sinh rồi! Đại nương tử sinh được nữ công tử rồi!!”

Cả phòng sanh lập tức vỡ oà, tiếng bước chân vang lên dồn dập xen lẫn tiếng cười nói hoan hỉ. Bà đỡ tỉ mẩn lau rửa sạch sẽ máu trên người tiểu công tử, đem nha đầu quấn kín trong bọc vải rồi ôm ra ngoài.

Nhị hoàng tước mừng rỡ đón lấy bọc vải, kéo một góc chăn ra nhìn thử, gương mặt non nở đỏ bừng phát ra tiếng khóc yếu ớt như mèo kêu.

“Công tử làm sao vậy?”

“Đại nương tử tảo sản nên sức khoẻ công tử không được tốt, hơi thở tiếng khóc đều rất yếu.”

“Có nguy hiểm lắm không?”

“Không tính là nguy hiểm nhưng vẫn cần phải chú ý.”

Bộ dáng lóng ngóng của nhị gia khiến bà đỡ không khỏi bật cười, hướng dẫn nàng tư thế ôm đúng tránh tổn thương xương cốt hài tử. Việc chăm sóc oa oa không thể tự nhiên biết được mà phải học hỏi một thời gian dài, dù sao đây cũng là lần đầu nhị gia có hài tử không biết cũng không có gì đáng trách.

“Đại nương tử thế nào rồi?”

“Đại nương tử sinh xong đã ngủ thiếp đi rồi, nha hoàn bọn họ đang thu xếp chốc nữa nhị gia có thể vào thăm nàng.”

“Hảo, thưởng, toàn bộ bà đỡ nha hoàn hôm nay giúp Đại nương tử bình an sinh hạ tiểu công tử đều được thưởng gấp đôi!”

Bà đỡ cùng tất cả nha hoàn vui mừng quỳ xuống tạ ân: “Khấu tạ nhị gia ban thưởng!”

Đông Phương Tầm Tuyết lén kiễng chân nhìn vào trong phòng sanh nhưng không thấy bóng dáng tiểu ngốc, trong lòng hoang mang, nha đầu này làm gì đến giờ vẫn chưa chịu ra?!

Đợi thêm một lúc nữa nha hoàn bước ra thông báo: “Đại nương tử đã tỉnh rồi nói muốn nhìn tiểu công tử.”

“Hảo.”

Nhị hoàng tước ôm bọc vải cẩn thận đi vào phòng sanh, bên trong được nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn ngửi được mùi máu tanh nồng. Ngực đau như bị ai dùng sức nhéo mạnh, cũng vì nàng mà A Ngưng phải chịu nhiều đau đớn như vậy. Đứng bên ngoài nhìn thấy nha hoàn mang một thau lại một thau nước đầy máu, nhị hoàng tước suýt chút đứng không vững, Đại nương tử vạn nhất xảy ra mệnh hệ gì nàng cũng không sống nổi.

“A Ngưng.”

Đại nương tử vô lực dựa lưng vào gối vải, hai mắt rưng rưng quan sát bọc vải trong lòng quan gia: “Công tử thế nào rồi?”

“Đều tốt bất quá tiếng khóc hơi yếu.” Nhị hoàng tước từ tốn ngồi xuống mép giường hơi nghiêng tiểu công tử về phía nàng: “Xem xem, mặc dù tảo sản nhưng lại trắng trẻo mập mạp, phu thê chúng ta hảo hảo chăm sóc nhất định sẽ tốt lên thôi.”

“Vậy thì tốt.” Đại nương tử giọng khàn đi thấy rõ, chạm tay vào da thịt hài tử nhẵn mịn: “Quan gia cho nàng một cái tên đi.”

“Ta với mẫu phi đã nói qua chuyện này, cảm thấy hai từ Thường Quân nghe rất hay.”

“Thường Quân?”

“Lúc nàng mang thai hai tháng mẫu phi có đi hỏi Thái y hắn nói thai của nàng là nữ thai. Mẫu phi cho rằng nàng mang thai quân quý nên chọn chữ Thường, là Thường trong câu ‘vân tưởng y thường hoa tưởng dung’ của Lý Bạch.”

“Vậy tại sao còn có Quân?”

Nhị gia mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy buồn cười: “Sau khi mẫu phi biết nàng hoài tước quý liền không nghĩ ra được tên khác đành chọn thêm chữ Quân.”

Nhị đại nương tử nghe xong suýt cười ra tiếng, hoá ra mục đích của chữ Quân là để khẳng định giới tính của hài tử, cái tên này mẫu phi đặt quá gượng gạo rồi.

Đứng bên ngoài quan sát phu phụ nhị hoàng tước hạnh phúc ôm ấp hài tử Phó Tuyệt Ca đột nhiên cảm thấy ghen tỵ. Trước đây nàng cũng từng hy vọng có một hài nhi, không quản tứ gia còn yêu nàng không, chỉ cầu an ổn nuôi dưỡng oa oa trưởng thành. Vậy mà chút hy vọng nhỏ nhoi này của nàng cũng không thể thực hiện, cô độc sống trong ánh sáng của quá khứ, tưởng tượng về ngày tháng tươi đẹp vốn chẳng hề tồn tại.

Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên vai bị vỗ một cái, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh: “Bát gia?”

“Ngươi còn muốn nhìn đến bao giờ nữa? Không phải chỉ là một đứa nhỏ sao? Nếu muốn lát nữa bồng qua cho ngươi xem.”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ lắc đầu: “Chỉ cảm thấy hiếu kì thôi.”

Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ ngợi gì đó rồi đột nhiên áp sát vào mặt nàng thì thầm: “Có phải ngươi cũng muốn chúng ta giống bọn họ không?”

Nháy mắt mặt bánh bao đỏ bừng lên, thẹn quá hoá giận giẫm một cái lên chân bát gia rồi xoay người chạy khỏi phòng. Đông Phương Tầm Tuyết không vội đuổi theo, liếc nhìn phu phụ nhị hoàng tỷ điềm mật ân ái, thầm hy vọng nàng và tiểu ngốc sẽ giống hai người được hưởng niềm vui thiên luân*.

(Niềm vui thiên luân hay thiên luân chi lạc dùng để chỉ lạc thú gia đình, sự đoàn tụ.)

==================

Buổi chiều sau khi kiểm tra công khoá hoàn tất, hoàng thượng đặc biệt gọi Đông Phương Tầm Liên lưu lại đơn độc trò chuyện. Phụ hoàng cũng thường xuyên yêu cầu nàng ở lại cùng xem tấu chương nên lấy làm quen, bình tĩnh đứng đợi hoàng huynh hoàng muội ly khai.

Hoàng đế ngồi trên toạ ỷ bệ vệ nhìn xuống Đông Phương Tầm Liên: “Ngươi đã có bảy vị tiểu thiếp nhưng vẫn chưa lập chính thất, đây là vì sao?”

“Nhi thần chưa thấy các nàng đủ hiền lương thục đức nên không vội sắc phong làm chính phi.”

“Thứ phi hầu hạ ngươi lâu nhất, gia cảnh tuy không tốt nhưng trên danh nghĩa vẫn là lệnh ái Công tước. Còn tam nương tử, lục nương tử và thất nương tử đều xuất thân danh môn quý tộc, ngươi để các nàng làm tiểu thiếp thật sự không thoả đáng.”

Đông Phương Tầm Liên không thể trực tiếp nói vị trí chính phi là để dành cho Phó Tuyệt Ca, uyển chuyển ra sức cự tuyệt: “Tam nương tử, lục nương tử và thất nương tử tuy xuất thân cao quý nhưng tính khí không tốt, hành xử còn vụng về. Phụ hoàng cũng biết tam nương tử tháng trước vừa đánh chết một nha hoàn hồi môn, lục nương tử lại từng hãm hại thứ muội trong nhà, còn về thất nương tử nàng ngang nhiên đẩy ngã nhị hoàng tẩu khiến nàng suýt chút sảy thai. Nếu nhi thần thật sự sắc phong các nàng há chẳng phải khiến hạ nhân chê cười không có mắt nhìn?”

“Ngươi cũng biết các nàng xuất thân cao quý nhất định không chịu lép vế, ở trong phủ gây bao nhiêu chuyện còn không phải vì ngươi? Nên sớm chọn một vị chính phi hiền thục hiểu chuyện quản lý tốt các nàng tránh vương phủ ngày ngày chó gà không yên.”

“Lời phụ hoàng dạy nhi thần đều minh bạch.” Đông Phương Tầm Liên siết chặt nắm tay, ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ cười hỏi: “Vậy không biết phụ hoàng muốn chọn vị nương tử nào để làm chính phi cho nhi thần?”

“Trẫm vẫn đang suy nghĩ, các vị nương tử trong phủ của ngươi đúng là một người cũng không dùng được. Chi bằng thế này, ngươi thú một vị chính thất phi tử, dùng tam thư lục lễ nghênh đón cho nàng vẻ vang một chút tránh nhập phủ bị tiểu nương tử ức hiếp.”

Không nghĩ phụ hoàng sẽ đưa ra chủ ý này, Đông Phương Tầm Liên cầu còn không được vội vàng đề cử một người: “Những gì phụ hoàng nói nhi thần đều đã nghĩ qua, cô nương có đủ tư cách làm chính phi vương tộc thật sự không nhiều huống chi đến việc áp chế được hậu viện. Bất quá nhi thần nhớ đến một người, nàng nhất định có thể đảm đương nổi trọng trách này.”

Hoàng đế nghe xong không khỏi hiếu kì, rốt cuộc cô nương nhà ai lại thần thông quảng đại như vậy: “Ngươi nói xem.”

“Nhi thần với Phó nhị lệnh ái cũng coi như có quen biết, nàng xuất thân là đích nữ Công tước phối với nhi thần vừa vặn thích hợp.”

“Ngươi đang nói Phó Yên Ca?”

Đông Phương Tầm Liên mừng rỡ gật đầu: “Phải, là Phó Yên Ca cô nương.”

“Cái này, trẫm nghĩ vẫn không thích hợp.” Hoàng đế lần đầu để lộ vẻ gượng gạo không vui với tứ hoàng nữ: “Lão Khang Ninh vốn rất cổ hủ, hắn cũng chưa từng nói sẽ đem đích nữ gả vào cung, nếu cưỡng ép nàng làm chính phi cho ngươi thì cũng không tốt. Trẫm nghĩ ngươi nên chọn một cô nương khác, đừng khiến trẫm và lão công tước khó nhìn mặt nhau.”

Vạn vạn không nghĩ phụ hoàng sẽ cự tuyệt đề nghị của nàng, trong lòng lộp bộp mấy tiếng, lẽ nào phụ hoàng chưa từng nghĩ chọn nàng làm Thái tử?

Sắc mặt Đông Phương Tầm Liên trở nên khó coi, miễn cưỡng duy trì ý cười: “Phụ hoàng nói phải, nhi thần nghĩ kĩ cũng cảm thấy Phó Yên Ca cô nương không thích hợp.”

“Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt, nếu ngươi thích một cô nương nào muốn chọn nàng làm chính phi trẫm sẽ không phản đối.”

Không thể thú Phó Yên Ca đồng nghĩa mất đi phân nửa cơ hội trở thành Thái tử cho dù có thú ai cũng bằng thừa. Đông Phương Tầm Liên trầm mặc rất lâu, đã đi đến bước đường này nàng không thể quay đầu được nữa, đành tìm cơ hội khác tiếp cận Phó Yên Ca.

“Nhi thần nhớ đến hình như Phó công tước vẫn còn một vị cô nương tên là Phó Tuyệt Ca, nghe nói nàng đa tài đa nghệ lại ôn nhu hiền thục có thể trở thành chính phi của nhi thần cũng là lựa chọn tốt.”

“Phó Tuyệt Ca?” Hai chân mày vừa giãn của lão hoàng thượng tức thì nhíu chặt: “Là cung nữ của lão bát? Ngươi nghĩ cái gì mà chọn loại quân quý này làm chính phi?”

Đông Phương Tầm Liên không ngờ phụ hoàng tức giận như vậy, cuống cuồng quỳ xuống khấu đầu: “Nhi thần chỉ là nghe nói Phó Tuyệt Ca thông minh hiểu chuyện, là một cô nương tốt nên mới chọn nàng, hoàn toàn không biết nàng có gì bất thường.”

“Ngươi vốn biết năm đó lão bát bỏ mặc người làm phụ hoàng như ta chỉ để đi cứu tiện nô đó, loại quân quý chỉ biết câu dẫn tước quý làm sao có tư cách gả vào Đông Phương gia!? Ngươi còn dám nói nàng thông minh hiểu chuyện, trẫm lại cảm thấy ngươi giống lão bát bị tiện nô đó câu dẫn hồn phách rồi!!”

“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần lỡ lời hoàn toàn không có ý đó.”

Hoàng đế giận dữ gạt đổ ly trà bên cạnh: “Ngươi còn nhắc đến nàng một lần nữa trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi, cả Phó Tuyệt Ca đó cũng đừng hòng sống nữa!”

Đông Phương Tầm Liên càng cúi thấp đầu hơn, đè nén sợ hãi mở miệng: “Nhi thần tuân mệnh.”

“Bát hoàng muội của ngươi hồ đồ là đủ rồi, ngươi không được phép hồ đồ giống như nàng.” Hoàng đế hoà hoãn ngồi lại xuống toạ ỷ, lão công công bên cạnh cuống quít giúp hắn lau đi nước trà dính trên tay áo: “Ngươi cũng đứng lên đi.”

Miễn cưỡng đứng dậy đối diện với cơn giận của phụ hoàng, Đông Phương Tầm Liên chưa từng nghĩ phụ hoàng có ác cảm lớn với Phó Tuyệt Ca như vậy. Đây vừa là chuyện tốt cũng vừa là chuyện xấu, tốt ở chỗ lão bát sẽ không thể trở mình được nữa, còn chuyện xấu là nàng mãi mãi không thể có được nữ nhân này.

“Trẫm nghĩ kĩ rồi, trong phủ ngươi có tám vị thiếp thất, hài tử cũng không thiếu. Bất kì vị lệnh ái nào cũng không muốn gả cho người thê nhi đông đảo, nhưng không thể không chọn một vị hiền thê làm chính thất. Phía Kim Chiêu dung có một vị muội muội đến tuổi đang tìm phu gia thích hợp với nàng, trẫm nghĩ nếu ngươi có thể thú nàng thì hai tộc đã thân lại càng thêm thân.”

“Kim thị? Phụ hoàng ngài nói…”

Đông Phương Tầm Liên không dám tin vào tai mình, phụ hoàng vì dỗ dành Kim Chiêu dung mà bắt nàng lập một cô nương Kim thị làm chính thất? Không lẽ muốn cả kinh thành đều cười nhạo nàng?

“Ngươi không nguyện ý?” Hoàng đế đột ngột đanh mặt không vui: “Cô nương Kim thị thì sao? Nàng là thân muội của Kim Chiêu dung, lẽ nào không xứng với ngươi?”

Đông Phương Tầm Liên giận đến ngực đều đau nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ với đoạn hôn sự này: “Nhi thần không dám, đa tạ phụ hoàng tứ hôn.”

“Vậy thì tốt, chuyện này trẫm sẽ giúp ngươi sắp xếp, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi