TRỌNG SINH CHI THÚ HỒN

La Tố cùng Tư Lôi Tạp vội vàng chạy về nhà, thậm chí ngay cả cơm cũng không kịp ăn một ngụm. Đối với La Tố mà nói, Tiểu Bạch tuy là Kì Lân, nhưng tốt xấu gì cũng là đứa con cậu sinh ra, cậu không có khả năng thực sự mặc kệ sống chết của Tiểu Bạch, huống chi còn có Tư Lôi Tạp hoàn toàn không biết chuyện kia.

Sau khi La Tố cùng Tư Lôi Tạp rời đi, trên bàn cơm chỉ còn lại bọn Ôn Tư Đặc, Tu Lôi nhìn chỗ ngồi trống không, tâm tình buồn bực tốt lên không ít, cậu không nói gì nhiều về chuyện bọn La Tố đột nhiên tới chơi, nói chung cậu rất ít khi can thiệp vào chuyện Ôn Tư Đặc làm, tựa như Ôn Tư Đặc cũng không can thiệp cậu.

“Phụ thân, cái tên lần trước con nói với phụ thân, hôm nay con rốt cuộc đã đánh bại nó rồi!” Tiểu Tu Đế vừa nhai thịt viên bé thích nhất, vừa khoe.

“Thiết, còn kém lắm!” Tu Lôi không chút lưu tình nói: “Lão tử năm đó chính là tay bất khả chiến bại trong quân bộ!”

“Thật sao?” Tiểu Tu Đế hoàn toàn không ý thức được phụ thân đang nói móc bé, ngược lại dùng ánh mắt long lanh đầy sùng bái nhìn phụ thân: “Người của quân bộ nhất định rất lợi hại đi? Con trưởng thành cũng muốn gia nhập quân bộ! Lợi hại giống như phụ thân vậy!”

“Đừng làm mất mặt lão tử là được!” Tu Lôi vươn tay xoa xoa tóc tiểu Tu Đế.

Ôn Tư Đặc không nói tiếng nào nhìn đôi phụ tử nói chuyện, tuy tính tình Tu Lôi không tốt, nhưng kì quái là cậu ta luôn có thể hòa mình với tiểu Tu Đế, cho dù từng dùng thủ đoạn tàn khốc để huấn luyện bé con, nhưng tiểu Tu Đế cũng không nảy sinh ngăn cách, ngược lại càng tôn kính sùng bái phụ thân hơn, điều này làm Ôn Tư Đặc không thể nào hiểu nổi.

Chẳng lẽ nam nhân này còn mặt nào đó anh chưa thấy qua? Chưa từng biểu hiện trước mặt anh, nhưng lại biểu hiện trước mặt tiểu Tu Đế… thực muốn biết, bất quá có ý tưởng này thực không xong đi? Từ lúc nào anh bắt đầu hiếu kì như vậy?

Trong lúc Ôn Tư Đặc chìm vào trầm tư, Tu Lôi cùng tiểu Tu Đế đã dùng cơm xong. Hoạt động hằng ngày của Tu Lôi rất cố định tuy toàn thân cậu ta luôn tản mát ra hơi thở nguy hiểm, giống như tình cảm hay cuộc sống đều rất thờ ơ, có cảm giác cậu ta có thể trật đường ray bất cứ lúc nào, nhưng sự thực cậu ta luôn ở nhà, nói đơn giản thì cuộc sống của cậu ta chỉ chia làm hai đường, trừ bỏ công việc, Tu Lôi dành nhiều thời gian nhất trong tầng hầm luyện tập ở nhà, có thể nói trở nên mạnh mẽ hơn là bộ phận quan trọng nhất trong cuộc đời.

“Này!” Tu Lôi đứng dậy, không chút khách khí ra lệnh: “Đừng có ngẩn người, mau dọn bàn!”

Ôn Tư Đặc lúc này mới lấy lại tinh thần, giở nụ cười chiêu bài bên môi: “Biết rồi, có dẫn Tu Đế cùng đi xuống phòng luyện tập không?”

“Không, để nhóc con này nghỉ ngơi một ngày, còn nữa…” Tu Lôi dùng đôi ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm cần cổ mảnh khảnh của Ôn Tư Đặc: “Bộ dáng ngươi cột tóc lên thật khó coi chết đi được!”

“Quá khen.” Nụ cười trên môi Ôn Tư Đặc vẫn không đổi.

“Hừ.” Tu Lôi có chút nổi giận đi nhanh về phía tầng hầm, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên mặt Ôn Tư Đặc cậu liền đặc biệt bực bội, quả thực cứ như đang xem thường cậu vậy.

“Ba ba…” Tiểu Tu Đế nhìn thấy ba ba và phụ thân lại cãi nhau, thật cẩn thận nói: “Con giúp ba ba thu dọn bàn ăn.”

“Cám ơn, thực sự giúp ba ba rất nhiều nga.” Trêu chọc đứa con, Ôn Tư Đặc nhanh tay thu dọn.

Tiểu Tu Đế nhìn thấy nụ cười trên mặt ba ba, không tự chủ đỏ mặt, để che dấu nội tâm mình, tiểu Tu Đế làm ra vẻ phớt lờ… bộ dáng người lớn ra sức lau bàn: “Đúng là không biện pháp, nếu ba ba đã nói vậy, con liền thuận tiện phụ ba ba rửa chén.”

“Phốc——” Ôn Tư Đặc nhịn không được cười khẽ, trước kia sao anh không phát hiện đứa con của mình thú vị đến vậy?

“Vậy làm phiền con.” Ôn Tư Đặc khom lưng, hôn lên trán tiểu Tu Đế.

“Hừ, con đã là người lớn rồi, mới không cần loại thưởng này đâu!” Tiểu Tu Đế tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng kì thực trong lòng lại ước gì ba ba hôn bé thêm mấy cái, không biết vì sao, ba ba gần đây đối xử với bé đặc biệt tốt, ngay cả trước kia cảm thấy nụ cười của ba ba rất đáng sợ, bây giờ lại không thấy vậy nữa, bé thích ba ba như vậy, hi vọng ba ba có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy, vĩnh viễn tốt với bé như vậy.

Thu thập bàn ăn xong, Ôn Tư Đặc mang tiểu Tu Đế đi tắm rửa, có thể vì tuổi còn nhỏ nên cho dù muốn quấn quít lấy ba ba chơi thêm một chốc nhưng tiểu Tu Đế rất nhanh đã mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài, Ôn Tư Đặc cũng nhìn ra, vì thế dỗ bé lên giường ngủ.

Ôn Tư Đặc không có thói quen chờ Tu Lôi cùng ngủ, hai người họ trước nay luôn như vậy, không can thiệp nhiều tới chuyện của đối phương. Trước khi tắm, Ôn Tư Đặc gọi điện thoại cho La tố, tốt xấu gì chuyện hôm nay anh cũng có trách nhiệm, vì anh và La Tố cùng quên đi sự tồn tại của Tiểu Bạch.

“Thế nào? Có khỏe không?”

“Không sao, sinh mệnh Tiểu Bạch rất tràn đầy.”

“Theo giọng nói của cậu, tôi không cảm thấy có chút áy náy nào, thái độ đối xử của cậu với Tiểu Hôi và Tiểu Bạch kém như trời với đất vậy.” Ôn Tư Đặc cười nói.

“Không nói tới thì thôi, có nam nhân buồn tao nào đó đến bây giờ còn tự trách kìa.” La Tố chuyển hướng đề tại.

“Cậu nói… là Tư Lôi Tạp?”

“Tôi sợ anh ấy lại vì áy náy mà lén thêm cơm cho Tiểu Bạch.”

“Chẳng lẽ sự tình đồng dạng đã phát sinh trên người Tiểu Hôi?” Ôn Tư Đặc hứng thú.

Bên kia đầu dây trầm mặc…

“Xem ra tôi đoán đúng rồi, khó trách Tiểu Hôi vẫn không giảm béo thành công.” Khóe miệng Ôn Tư Đặc không thể kiềm chế nhếch lên.

“Tôi cúp đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.” La Tố hiếm có dịp không bồi Ôn Tư Đặc phun tào, xem ra nam nhân nào đó thực sự rất áy náy.

“Ân, chúc cậu sớm ngày thành công khuyên bảo Tư Lôi Tạp thoát khỏi bóng ma áy náy.” Ôn Tư Đặc ôm tâm tình vui sướng tắt màn hình ánh sáng, quả nhiên trước khi tắm gọi điện cho La Tố là sự lựa chọn chính xác.

***

Lúc Ôn Tư Đặc đang tắm, cửa phòng đột nhiên bật mở một cách thô bạo, Ôn Tư Đặc quay đầu, bọt nước theo mái tóc xám mềm mại chảy xuống, trong làn hơi nước, gò má nhợt nhạt phiếm hồng, con ngươi xám cũng tràn ngập hơi nước, dưới ngọn đèn màu ấm trong phòng tắm, đôi ngươi kia dường như có quang mang màu bạc chảy qua, kết hợp với gương mặt thập phần tinh xảo, quả thực làm người ta có loại hấp dẫn trí mạng.

“Thế nào? Chẳng lẽ muốn tắm chung với tôi?” Ôn Tư Đặc nhếch khóe môi mỏng, không có chút xấu hổ nào, ngược lại tự nhiên tiếp tục tắm.

“Đừng nói đùa!” Tu Lôi thất thần chỉ có một giây ngắn ngủi, tiếp đó bắt đầu châm chọc: “Anh tưởng quyến rũ vụng về như vậy có thể hấp dẫn lão tử sao? Lần sau tắm nhớ rõ khóa cửa!”

Ngay lúc Tu Lôi định đá cửa rời đi, ánh mắt Ôn Tư Đặc rơi xuống bộ vị nào đó đã ngẩng đầu của đối phương, nhếch khóe miệng: “Có lẽ tôi không nên vạch trần cậu, bất quá cơ thể nam nhân luôn rất thành thực.”

“Anh!” Tu Lôi vọt vào phòng tắm, đưa tay ngăn chặn Ôn Tư Đặc, trả thù bằng cách gặm cắn đôi môi đối phương, cậu cảm thấy tức tối! Bất luận là lời nói châm chọc hay nụ cười làm người ta chán ghét kia, cậu đều cảm thấy tức tối!

Môi lưỡi giao triền, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, lí trí trong cuộc đua kịch liệt dần dần tiêu tán, Tu Lôi đã sớm quên những lời mình vừa nói khi nãy, dục vọng điên cuồng tuần hoàn khắp cơ thể, muốn cậu hung hăng gặm cắn người trước mặt, cậu một tay túm lấy tóc Ôn Tư Đặc, áp đối phương xuống đất, một đường từ cổ cắn xé xuống, chính là lúc tiếp xúc với con ngươi màu xám của Ôn Tư Đặc, cậu giống như bị hất một gáo nước lạnh, nháy mắt liền thanh tỉnh.

Đó không phải ánh mắt thống khổ, cũng không phải bi thương, mà là hờ hững, giống như không hề quan tâm tới bất kì thứ gì, tựa như… lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Nắm tay Tu Lôi xẹt qua vành tai Ôn Tư Đặc, hung hăng nện xuống nền gạch men.

Ôn Tư Đặc đẩy Tu Lôi, từ mặt đất đứng lên, khẽ liếm cánh môi bị cắn rách: “Cậu đúng là nam nhân không thú vị.”

“Anh cho rằng ta thực sự không dám giết anh sao? Đừng có chọc ta!” Tu Lôi nheo mắt, con ngươi đỏ rực như máu lóe lên quang mang nguy hiểm.

“Những lời này phải để tôi hỏi cậu mới đúng.” Ôn Tư Đặc tắt nước, cầm khăn lau cơ thể: “Không phải gần đây cậu luôn muốn chọc giận tôi sao? Cậu muốn nhìn bộ dáng tôi tức giận tới vậy?”

“Ngu xuẩn! Anh cho là nói những lời này có thể mê hoặc ta?”

Ôn Tư Đặc cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: “Cậu sợ nhìn tôi cười, bởi vì nó làm cậu không thể đoán được tôi rốt cuộc đang suy nghĩ gì.”

Tu Lôi giật mình, cậu không thể nào phản bác lại.

Ôn Tư Đặc vươn tay, nhẹ nhàng xoa lồng ngực Tu Lôi: “Lúc tôi cười với cậu, có phải cậu cảm thấy thực chán, có lẽ một ngày nào đó đột nhiên cảm thấy… đâm thủng trái tim này, từ nay về sau không gặp lại người này cũng là sự lựa chọn không tồi?”

“Thừa nhận đi, Tu Lôi, cậu sợ tôi.” Ôn Tư Đặc đè thấp âm thanh, giống như đang mê hoặc thì thầm bên tai Tu Lôi.

Tu Lôi một khắc này đột nhiên hoàn hồn, cậu đẩy tay Ôn Tư Đặc, nhếch môi cười to: “Ha ha ha ha, thú vị, thật sự thú vị! Để tôi nói cho anh biết, vì cái gì tôi luôn gay gắt với anh!”

“Đó là vì… tôi chán ghét anh!” Tu Lôi nói xong, nhìn chằm chằm không bỏ sót chút biểu tình nào trên mặt Ôn Tư Đặc, chính là cậu thất vọng, bởi vì bên môi Ôn Tư Đặc vẫn là nụ cười ôn hòa, giống như anh căn bản không để tâm tới đáp án này.

“Quên đi, tùy cậu.” Ôn Tư Đặc mặc áo ngủ, ném khăn mặt lại cho Tu Lôi ở phía sau: “Tôi tắm xong rồi, cậu tự tiện.”

“…” Tu Lôi nhìn bóng dáng Ôn Tư Đặc rời đi, sắc mặt chợt âm trầm, đáng giận! Quả nhiên thực đáng giận, chẳng lẽ giống như Ôn Tư Đặc nói, cậu thực sự sợ hãi đối phương? Buồn cười, thực sự rất buồn cười!

Tu Lôi nhanh chóng tắm xong, lúc trở lại phòng, Ôn Tư Đặc đã ngủ, Tu Lôi đi tới bên giường, nhìn gương mặt tinh xảo kia, tâm tình buồn bực nhíu mi.

Người này… lúc ngủ giống như thiên sứ, chỉ tiếc lúc tỉnh táo lại là ác ma! Tu Lôi cởi bỏ áo khoác, trực tiếp nằm vào ổ chăn, cậu chăm chú nhìn gương mặt Ôn Tư Đặc thật lâu, ban đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.

Giờ phút này, bên tai Tu Lôi đột nhiên vang vọng âm thanh của Ôn Tư Đặc, như đang dẫn dắt người ta rơi vào địa ngục, giống như tiếng thì thầm của ác ma: “Thừa nhận đi, Tu Lôi, cậu sợ tôi.”

Ma xui quỷ khiến, Tu Lôi vươn tay đặt trên cổ Ôn Tư Đặc, chỉ cần hơi dùng sức một chút, nam nhân làm cậu tức tối sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời này, đây là chuyện tốt đẹp cỡ nào, từ nay về sau sẽ không còn ai chọc giận cậu, sẽ không còn ai… làm cậu buồn bực như thế này…

Chính là giây tiếp theo, tay cậu giống như bị tổn thương mà co rụt khỏi cổ Ôn Tư Đặc, dưới ánh trăng Tu Lôi nhếch khóe môi, đôi ngươi đỏ như máu có vẻ quỷ dị làm người ta sợ hãi, quên đi, nếu nam nhân này chết đi, không phải đại biểu cậu sợ anh ta sao? Cậu thực muốn xem thử, người trụ được đến cuối cùng là ai! Trò chơi thú vị như vậy không thể kết thúc quá sớm, thời gian của bọn họ còn rất dài không phải sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi