Bốn năm nhoáng cái đã trôi qua, từ lúc La Tố nghiên cứu thành công thuốc
con nhộng sinh dục, trong nhà đại ca Ngải Địch có thêm một đứa bé mũm
mĩm béo trèo. Đủ loại gian khổ lúc Lô Tạp trúng chiêu cùng mang thai
không nói đến, tiểu bảo bảo vừa sinh ra liền được đại gia đình vô cùng
yêu thương, đứng mũi chịu sào chính là bản thân Lô Tạp, tuy chuyện bị
‘hãm hại’ lúc trước làm anh cứ canh cánh trong lòng, nhưng đứa nhỏ vô
tội, huống chi bánh bao béo tròn mày thực sự chọc người ta yêu thương.
Đứa nhỏ của Ngải Địch cùng Lô Tạp gọi là Địch Tạp, lấy một chữ trong tên
của hai người, tuy phương thức này quá xoàng xĩnh, nhưng tổ hợp tên tấu
xấu gì cũng không làm người ta cảm thấy kì quái.
Địch Tạp năm nay bốn tuổi, tóc bé giống Lô Tạp, một đầu tóc đỏ rực, bất quá diện mạo lại giống Ngải Địch. Đường cong gương mặt Ngải Địch kì thật cũng không quá
cứng rắn lạnh lùng, tương phải có chút anh tuấn xinh đẹp, nhưng vì biểu
tình quá lạnh lùng nên làm người ta sinh ra ảo giác đường nét gương mặt
quá cứng.
Địch Tạp bất đồng, tuy gương mặt chính là bản thu nhỏ
của Ngải Địch nhưng bé rất thích cười, chỉ cần có người cho bé đồ ăn vặt và đồ chơi, bé sẽ bám lấy người ta, mỉm cười thật ngọt ngào.
Thử hỏi, bản thu nhỏ của Ngải Địch mà mỉm cười có lực sát thương lớn cỡ
nào? Chỉ cần nhìn đám quân nhân khiếp sợ tột cùng đang vây quanh tiểu
Địch Tạp cũng hiểu, bọn họ làm cấp dưới của Ngải Địch lâu như vậy chưa
từng tưởng tượng thủ trưởng cười lên có bộ dáng gì, nhưng nháy mắt nhìn
thấy tiểu Địch Tạp, nhóm quân nhân đều ngộ ra, thủ trưởng không cười quả thực rất anh minh, từ nay về sau thế giới mất đi một tên yêu nghiệt
giành hết giống cái của bọn họ.
Có thể vì tiểu Địch Tạp làm bọn
họ bổ não được hình ảnh còn bé của thủ trưởng, vì thế cả đám quân nhân
thực sự rất yêu thương tiểu Địch Tạp, bất quá người hiểu tiểu Địch Tạp
nhất vẫn là Lô Tạp, thường xuyên bị băng sơn vạn năm Ngải Địch ngược
đãi, anh chỉ có thể tìm được nơi an ủi bình yên từ đứa con.
Lúc
Địch Tạp bốn tuổi, Tiểu Bạch đã sáu tuổi, về phần Tiểu Hôi cùng Tu Đế
thì đã tám tuổi cùng mười một tuổi, Tiểu Hôi 8 tuổi đã có bộ dáng uy
phong suất khí của thiếu niên lang, tuy bé vẫn lười hệt lúc nhỏ, không
có việc gì làm thì thích chui vào góc ngủ gật, bất quá La Tố cùng Tư Lôi Tạp đều biết đứa nhỏ này đã mài móng vuốt cùng răng nanh rất sắc bén.
Tiểu Hôi cùng Tu Đế đã tới tuổi học tiểu học, đương nhiên không thể chăm sóc Địch Tạp, vì thế nhiệm vụ này rơi xuống người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ở
nhà trẻ có thể nói là bá chủ một phương, đứa nhỏ nào cũng vâng dạ như
thiên lôi sai đâu đánh đó, phong thái ‘thú vương’ khi xưa cũng thấy được một chút, mặc dù hiện tại là dùng võ lực áp bách…
Cũng vì Tiểu
Bạch như vậy nên không có lý nào Ngải Địch không đánh chủ ý lên Tiểu
Bạch, với quan hệ của Ngải Địch với La Tố, anh chỉ nói vài câu mà thôi,
vì thế sau khi La Tố uy hiếp một trận, Tiểu Bạch cho dù không muốn cỡ
nào cũng đành phải nhận việc chiếu cố bánh bao nhỏ. Bất quá Tiểu Bạch
lại tính toán một hồi, không phải chỉ chiếu cố một đứa nhóc thôi sao?
Sao tới lược nó tự mình ra mặt chứ, tùy tiện tìm mấy nhóc thủ hạ là được rồi.
Mặc dù Tiểu Bạch tính toán rất tốt nhưng sự thật lại rất
tàn khốc. Đám nhỏ trong nhà trẻ thực sự rất ngốc, đứa lớn nhất chỉ mới 6 tuổi, có thể trông cậy bọn nó làm được gì a? Nhiều nhất thì lúc nhớ tới thì nhìn một chốc, lúc không nhớ thì…. bỏ quên luôn.
Vì thế…
Địch Tạp bị khi dễ, theo lí thuyết với tình tình của Địch Tạp, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn cùng nụ cười ngọt ngào kia thì bọn nhỏ hùng hổ trong
nhà trẻ không nỡ khi dễ bé mới phải, nhưng hỏng bét chính là… lúc còn
bé, có một loại tình cảm rất kì lạ là… càng thích thì càng muốn khi dễ!
Những đứa nhỏ giống đực nhìn trúng Địch Tạp vì muốn làm bé để ý, một ngày nọ
quyết định vươn ‘ma trảo’, trừ bỏ kéo tóc còn đoạt cả phần cơm trưa của
Địch Tạp, tuy việc này trong mắt người lớn không có gì lớn, bất quá đối
với bọn nhỏ thì đó chính là tội ác tày trời, kinh thiên động địa.
Địch Tạp tuy là tiểu thiếu gia, từ nhỏ đã muốn gì được đó, bất quá Lô Tạp
cùng Ngải Địch dạy dỗ bé rất tốt, vì thế cũng không sinh tính tình nuông chiều từ bé, cho dù bị ủy khuất, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt nhưng
bé cũng liều mạng nhịn xuống, hệt như một người đàn ông kiên cường,
nhưng bộ dáng nhẫn nhịn của bé trong mắt người khác lại càng đáng yêu
muốn chết.
Tới cuối tuần thứ hai Địch Tạp chịu ủy khuất, sự việc
rốt cuộc cũng bại lộ, người đầu tiên phát hiện chính là Lô Tạp, lúc anh
đón bé tan học phát hiện cả người bé đầy bụi bẩn, hỏi thì nhất định
không chịu nói, thậm chí còn liều mạng nhẫn nhịn không khóc, Lô Tạp biết ngay sự tình không thích hợp. Lô Tạp là ai? Chính là người đàng ông tốt siêu cấp ‘phong lưu’ xem đứa con là mỹ nữ tri kỉ năm xưa mà yêu thương, liếc mắt một cái đã biết đứa con ăn khổ cỡ nào, đứa con yêu thương khó
khăn lắm mới sinh được, anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Lô Tạp làm việc trong cơ quan tình báo, lần này thực sự có đất dụng võ.
Anh nhanh chóng điều tra ra người khi dễ Địch Tạp là ai, bất quá anh
không vội vàng xuống tay, chỉ nói chuyện này cho Ngải Địch.
Ngải
Địch nghe vậy, mặt không chút biến sắc mở màn hình ánh sáng gọi điện
thoại cho cấp dưới, cấp dưới vừa thấy cuộc gọi từ tham mưu trưởng máu
lạnh lập tức bật người, run rẩy nhận cuộc gọi, trong lòng còn nghi ngờ,
có phải mình lại làm gì sai không a.
“Tham mưu trưởng đại nhân, có gì phân phó?”
“Số hiệu LJ29883920383, phái tới doanh trại CB99 huấn luyện một tháng.” Âm thanh Ngải Địch không có chút phập phồng.
“Hả?” Cấp dưới sửng sốt, lập tức dùng tay kia tìm kiếm hồ sơ người này: “Tát
Nhĩ Á? Trung úy lục quân? Tham mưu trưởng đại nhân, vì sao đột nhiên lại muốn điều người này tới doanh trại CB99 huấn luyện?”
“Phái đi.” Ngải Địch không trả lời, gì dùng âm thanh cơ giới hóa lập lại lần nữa.
“Chính là doanh trại CB99 là trại huấn luyện siêu tinh anh, quân hàm trung úy nếu qua đó, chỉ sợ…”
“Phái đi.” Vẫn là âm thanh không hề phập phồng như trước, còn lộ ra chút xúc cảm lạnh băng như kim loại.
Cấp dưới kia không khỏi run bắn một chút, sau đó lập tức đáp: “Tuân lệnh, tham mưu trưởng đại nhân.”
Sau khi cúp điện thoại, cấp dưới kia có chút đồng tình lại tiếc hận nhìn
tấm hình nam nhân đang mỉm cười tươi rói trong hồ sơ mà thở dài, không
biết người này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh, doanh trại huấn luyện
CB99 được công nhận là quân doanh ác ma, đi vào một tuần có thể lột một
tầng da, hai tuần thì thành xác khô, ba tuần… thành quỷ, về phần bốn
tuần, thực đáng sợ, cơ hồ không ai dám thử đi. Bất quá phàm quân nhân ra từ trại huấn luyện này đều là người giỏi, cơ hồ có thể lấy một địch
trăm.
Mặc kệ nói thế nào thì, người lạnh lùng không có tình cảm
như tham mưu trưởng đại nhân hẳn không phải loại người vì báo thù riêng
mới quăng người ta vào nơi đó, phỏng chừng là nhìn trúng tiềm lực của
người này, mình có nên gọi cho huấn luyện viên CB99, bảo người ta hảo
hảo chiếu cố Tát Nhĩ Á không nhỉ?
Chỉ tiếc… vị cấp dưới kia hoàn
toàn đoán sai ý tứ của thủ trưởng. Sự thực chứng minh… cho dù là người
công chính vô tư cỡ nào, lúc đối mặt với vấn đề của đứa con cũng sẽ quan báo tư thù a.
Mặc khác, bởi vì Tiểu Bạch không hoàn thành tốt trách nhiệm bảo hộ Địch Tạp, vì thế bé bị ‘trừng phạt’ cực kì nghiêm khắc.
“Cắt tiền tiêu vặt.” La Tố bình thản nói.
“Hả?” Tiểu Bạch khó tin trừng to mắt.
“Cắt ba tháng tiền tiêu vặt.” La Tố bổ sung thêm.
“Này không công bằng!” Tiểu Bạch nhảy lên sô pha, vô cùng căm phẫn quơ quơ nắm tay bé xíu của mình.
La Tố thản nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, lại mở miệng: “Cắt nửa năm tiền tiêu vặt.”
“Ba ba là bạo quân! Đây là khi dễ nhi đồng! Là bạo hành gia đình! Con muốn
khiếu nại!” Tiểu Bạch căm phẫn la to. Có người nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệu, tiếp tục rống nữa thì chắc tiền tiêu vặt một năm cũng bị cắt sạch, nhưng Tiểu Bạch là ai? Là tiểu tổ tông một bụng ý xấu, không có
La Tố thì nó vẫn còn Tư Lôi Tạp! Tư Lôi Tạp mới là cha ruột của nó!
Kì Lân a Kì Lân…. tôn nghiêm của ngươi quăng đi đâu hết rồi?
La Tố lười để ý tới Tiểu Bạch, lúc đứng dậy khỏi sô pha, dường như nhớ ra
gì đó lại nói thêm: “Tư Lôi Tạp, anh cũng vậy, không được cho Tiểu Bạch
tiền tiêu vặt, nếu không từ hôm nay trở đi anh ngủ ngoài sô pha.”
Tư Lôi Tạp: “…”
Tiểu Bạch: “…”
Một phút đồng hồ sau, phòng khách vang lên tiếng kêu bi phẫn của Tiểu Bạch: “Này… này không công bằng! ! !”