TRỌNG SINH CHI THÚ HỒN

La Tố không tìm được cơ hội để trả lại huân chương, bởi vì lễ thần thú đã tới, tất cả học viên của học viện Thú Hoàng đều trở về nhà, La Tố cũng không ngoại lệ, tuy đối với cậu mà nói trải qua lễ thần thú ở nhà cùng trường học cũng không có gì khác biệt, nhưng nghĩ tới mối quan hệ của cơ thể cậu đang sử dụng, những lúc thế này không nên làm Mễ Duy lo lắng, vì thế cậu cũng giống đám học trò, buổi tối trước kì nghỉ liền gọi người máy VII tới đón mình về nhà.

Đêm đó về nhà không chỉ có mình cậu, Ngải Lộ cũng về, Mễ Duy nhìn thấy hai anh em trở về thì rất cao hứng, đặc biệt phân phó người máy làm bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn, bởi vì Ai Tạp Tư hôm nay phải tăng ca, nên Mễ Duy không chờ bầu bạn mà trực tiếp gọi La Tố cùng Ngải Lộ dùng cơm.

“Đến, Tố Tố, ba ba dặn người máy làm rất nhiều món con thích, ăn nhiều một chút.” Mễ Duy nói xong, chuyển mắt về phía Ngải Lộ: “Lộ Lộ, con cũng vậy, ba ba nhớ con thích nhất là món thịt nướng này.”

Ngải Lộ khẽ nhíu mày, tuy có chút mất hứng vì ba ba quan tâm tới nhị ca trước, bất quá lúc này cậu cũng không muốn làm ba ba khó xử, vì thế gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

“Thế nào? Có ngon không?” Mễ Duy mong đợi hỏi, Ngải Lộ tự nhiên không muốn ba ba mất vui, vì thế cậu mỉm cười thật tươi nói: “Ân, ngon lắm, cám ơn ba ba.”

“Thích là tốt rồi, các con đều ở lại trường, ba ba cũng không biết gì nhiều, kể lại chuyện trong trường cho ba ba nghe đi?” Mễ Duy tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn về phía La Tố, bởi vì trong mắt anh, Ngải Lộ là giống cái trân quý, trong trường nhất định không ai dám khi dễ, anh chỉ lo lắng cho Tố Tố, đứa con này từ nhỏ tính cách đã rất âm trầm, không biết có thể kết giao bằng hữu hay không.

Ngải Lộ không nhìn ra ý tứ của Mễ Duy, khó có có dịp biểu hiện trước mặt ba ba, hắn đương nhiên không bỏ qua, vì thế kể lại những chuyện thú vị mình gặp ở trường.

La Tố thủy chung im lặng dùng bữa tối, cậu biết tâm tư Ngải Lộ, cậu cũng không có hứng thú tranh đoạt tình cảm với một tiểu quỷ, hơn nữa nếu vậy có thể làm Ngải Lộ chấm dứt hành động công kích thì cậu cũng không ngài lui vài bước, hoặc để Mễ Duy xem trọng Ngải Lộ một ít, đối với cậu, cuộc sống bình ổn là điều quan trọng nhất.

Ngải Lộ không ngừng kể chuyện, chuyện về vị đồng học của cậu quả thực làm người ta ôm bụng cười không thôi, Mễ Duy vốn muốn nghe chuyện của La Tố ở trường, bất quá những câu chuyện của Ngải Lộ cũng làm anh bị hấp dẫn.

“Vì có thú hồn là con dơi hút máu nên vị đồng học của con rất thích cắn người sao?”

“Đúng vậy, vì thú hồn là con dơi hút máu, nên cậu ta lần nào cũng thừa dịp mọi người ngủ say sẽ trộm tới cắn vài cái đỡ thèm, cuối cùng lúc bị mọi người phát hiện cậu ta còn sống chết không nhận, mạnh miệng nói cái dấu đỏ đỏ trên người bằng hữu là muỗi cắn, không biết chúng ta đã sớm phát hiện trò bịp của cậu ta.”

“Ha ha, bằng hữu của con thật thú vị.” Mễ Duy nghĩ tới một hồn thú buổi tối ngủ không được, lặng lẽ lăn tới giường người khác, làm đạo tặc ‘thâu huyết’ mà nhịn không được bật cười.

La Tố lúc này đã dùng cơm xong, cậu tính toán lên lầu nghỉ ngơi, bất quá còn chưa kịp đứng lên thì một cái đầu vàng ươm nhú lên khỏi túi áo khoác cậu, Tiểu Hoàng dùng hai móng vuốt bé xíu bấu lấy túi tiền, tò mò nhìn về phía phát ra tiếng cười, phát ra tiếng kêu ‘thu thu’.

“Đây là cái gì? Khế ước thú sao? Thật đáng yêu!” Lực chú ý của Mễ Duy hoàn toàn bị Tiểu Hoàng hấp dẫn, này cũng không thể trách Mễ Duy, bởi vì diện mạo của Tiểu Hoàng quả thực rất hợp sở thích của giống cái, lổ tai thật dài, thân hình be bé, còn có đôi mắt tròn to thoạt nhìn rất vô tội, còn có hai vòng tròn đỏ ửng trên gò má, hết thảy làm nhóm giống cái thích những thứ đáng yêu không muốn hấp dẫn cũng không được.

“Thu thu~~” Tiểu Hoàng cũng cảm nhận được giống cái tóc bạch kim trước mặt đang chú ý nó, vì thế Tiểu Hoàng vui sướng nhảy lên bàn, có chút khoe khoang xoay xoay móng vuốt, Mễ Duy nhìn tới không chớp mắt.

Sắc mặt Ngải Lộ lúc này thực nhục nhã, chỉ là một con khế ước thú có gì hay! Ngải Lộ áp chế ngọn lửa giận trong lòng, ôn hòa trào phúng một câu: “Anh hai thực giỏi, đây là la mật khâu đi? Tôi nhớ rõ đây là một loại khế ước thú rất vô dụng, rất xứng đôi với anh hai a!”

“Lộ Lộ…….” Mễ Duy thực luống cuống tay chân, vừa nãy còn hoàn hảo, sao tự dưng Ngải Lộ lại sinh khí?

La Tố không rảnh bồi trận chiến nước miếng với Ngải Lộ, cậu ôm lấy Tiểu Hoàng đang ngơ ngác không hiểu gi, thản nhiên nói: “Con ăn no, lên lầu nghỉ ngơi trước.”

“Tố Tố…….” Mễ Duy đưa tay muốn giữ lại, chính là anh cũng không biết phải nói gì, Ngải Lộ lúc này lại lên tiếng: “Ba ba, con kể vài chuyện thú vị trong trường cho ba ba nghe tiếp đi.”

“Này….. ai……” Mễ Duy không có biện pháp, Tố Tố đã lên lầu rồi, anh cũng không muốn tranh chấp với đứa con nhỏ, chỉ có thể ngồi xuống nghe đứa con kể chuyện, bất quá bởi vì chuyện khi nãy nên anh có chút không yên lòng.

Ngải Lộ cũng phát hiện điểm này, vì thế ánh mắt có chút âm trầm, hừ, bất quá chỉ là một con khế ước thú vô dụng, anh hai có gì hay chứ?

La Tố cả buổi tối không xuống lầu, bởi vì cậu không muốn phát sinh xung đột với Ngải Lộ, dù sao lễ thần thú chỉ có 3 ngày mà thôi, cậu chỉ cần vượt qua 3 ngày này là được, La Tố dùng lực tinh thần liên hệ với Tiểu Hoàng một chút, bởi vì Tiểu Hoàng đã có chút trí tuệ đơn giản, vì thế nó rất nhanh hiểu được đây là nhà của chủ nhân, mà giống cái lúc nãy nhìn nó chính là ba ba đại nhân của chủ nhân ~!

Sáng hôm sau, Ngải Địch cũng trở về, cả gia đình cùng dùng bữa sáng, Ai Tạp Tư là y sư niệm lực cao cấp nên hắn cũng không được nghỉ ngơi thoải mái, điện thoại từ bệnh viện vừa gọi tới, Ai Tạp Tư lại vội vàng rời đi.

“Thật xin lỗi, ngày nghỉ cũng không thể ở cùng em.” Ai Tạp Tư ít nhiều vẫn có chút áy náy.

“Không sao, bọn nhỏ đều ở nhà giúp em mà, công việc quan trọng hơn.” Mễ Duy thân thiết hôn má Ai Tạp Tư, tiễn bầu bạn ra cửa.

Giữa trưa cả nhà dùng cơm, Ngải Địch so với lần đầu tiên La Tố gặp cũng không có gì khác biệt, không có chút tình tự dao động, ngay cả động tác ăn cơm nhìn cũng cứng ngắc như máy móc, cơm trong chén cũng không để thừa lại chút nào, bất luận người máy làm cơm xới cho anh bao nhiêu, anh cũng nghiêm túc ăn hết, giống như trình tự đã được cài đặt sẵn.

Buổi chiều, Ngải Lộ ra ngoài với vài người bạn, La Tố cùng Ngải Địch đều ở nhà, La Tố định về phòng xem chút tư liệu về khế ước thú, bất quá cậu còn chưa kịp lên lầu đã thấy Mễ Duy nhìn cậu mong đợi: “Tố Tố, khế ước thú kia…… có thể để ba ba ôm một chút không?”

“Thu ~~?” Tiểu Hoàng tựa hồ hiểu được ba ba đại nhân đang gọi nó, vì thế lú đầu ra, tò mò nhìn ba ba đại nhân.

La Tố tuy không trả lời, nhưng cậu đưa Tiểu Hoàng tới tay Mễ Duy, Mễ Duy nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, bất quá hắn rất nhanh bị vẻ đáng yêu của Tiểu Hoàng chinh phục, thật cẩn thận ôm bé con trong tay, Tiểu Hoàng cũng biết giống cái này là ba ba đại nhân của chủ nhân nên nó lấy lòng cọ cọ mặt Mễ Duy, điều này làm tâm Mễ Duy mềm nhũn.

“Nó gọi là gì?” Mễ Duy vội vàng hỏi.

“Tiểu Hoàng.” La Tố biết người như Mễ Duy không có khả năng làm tổn thương Tiểu Hoàng, vì thế nói xong cậu liền xoay người đi lên lầu, Mễ Duy đối xử với cậu tốt lắm, tuy với tính cách của cậu thì không thể thật sự xem Mễ Duy là ba ba của mình, nhưng nếu đã tiếp thu cơ thể này, Mễ Duy có yêu cầu gì với cậu, mà cậu cũng có năng lực thực hiện thì nhất định sẽ không cự tuyệt.

La Tố về phòng cầm lấy vài khối bùn đất đặc biệt, sau đó xuống lầu, theo thái độ Mễ Duy rất có thể sẽ uy Tiểu Hoàng ăn gì đó, vì thế cậu đem thức ăn đưa cho Mễ Duy trước thì thỏa đáng hơn.

Lúc La Tố xuống lầu, Ngải Địch đang bồi Mễ Duy xem TV, vì thế cậu vừa lúc nghe được hai người nói chuyện.

“Cái kia……. Ngải Địch, ba ba xem TV một mình cũng được, nếu con có bằng hữu, có thể rủ bọn họ ra ngoài chơi.” Mễ Duy thật sự không biết làm thế nào để ở chung với đứa con lớn, bởi vì Ngải Địch ngồi bên cạnh mà anh cảm thấy hơi thở áp lực trên người đối phương đã vượt xa TV, anh căn bản không thể thả lỏng.

“Phụ thân trước khi đi làm bảo con chiếu cố ba ba.” Ngữ khí không chút phập phồng, biểu tình cũng không có chút biến hóa, hệt như anh đang chấp hành một trình tự đã cài đặt trước đó.

“Này……. không sao, ba ba có thể tự chiếu cố mình, con cứ đi chơi với bạn đi.” Không biết vì cái gì, Mễ Duy đột nhiên cảm thấy có áp lực rất lớn.

“Phụ thân trước khi đi làm bảo con chiếu cố ba ba.” Ngải Địch tựa hồ không nghe thấy câu nói kia của Mễ Duy, sắc mặt không chút biến đổi lập lại một lần.

“……….” Mễ Duy hoàn toàn không có cách nào, chỉ đành để đứa con lớn bồi mình xem TV, La Tố lúc này mới nhìn lướt qua màn hình ánh sáng…….

【Ái Lệ Ti, vì cái gì……. vì cái gì em lại vứt bỏ tôi, chẳng lẽ tôi đối với em không tốt sao?】

【Đừng có đần như vậy, tôi là giống cái trân quý, Tạp Địch Tư có tiền hơn anh, có quyền hơn anh, vì cái gì tôi phải chọn anh?】

【Nga, không ~ Ái Lệ Ti, tên kia không phải thú nhân tốt lành gì ~ chỉ có tôi, chỉ có tôi mới thật lòng yêu em a……..】

Khóe miệng La Tố co rút, phim thần tượng cẩu huyết lúc 8 giờ……. tiết mục này quả thực bà chủ gia đình rãnh rỗi như Mễ Duy rất thích xem, bất quá…….

La Tố lại liếc mắt nhìn Ngải Địch, biểu tình vẫn cứng đơ, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích một chút, ngồi thẳng lưng, ánh mắt chuyên chú nhìn TV, cứ như đang chú tâm vào bộ phim truyền hình, nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện đôi lục mâu kia hệt như một mặt nước phẳng lặng, hình ảnh trên màn hình TV không ngừng xẹt qua đôi lam mâu, nhưng không thể dao động chút tình cảm nào trong mắt người này.

La Tố quả thực có chút bội phục nam nhân này, người máy vô huyết vô lệ sao? Cậu chưa bao giờ gặp người nào phù hợp với danh hiệu này, Ngải Địch thể nói là người đầu tiên.

La Tố không quên mục đích của mình, vì thế cậu đi tới bên người Mễ Duy, đặt thức ăn gia súc lên bàn trà: “Tiểu Hoàng ăn thứ này, đừng uy nó ăn thức ăn khác, một lần đừng uy quá nhiều.”

“Hảo……. tốt……..” Mễ Duy có chút kinh ngạc, Tố Tố thế nhưng nói với anh nhiều như vậy, anh nhìn Tiểu Hoàng không ngừng run run vành tai dài trong lòng mình, vui vẻ mỉm cười, nếu khế ước thú đã làm Tố Tố có thay đổi như vậy, có lẽ lúc trước anh không ngăn cản đứa con học hệ dưỡng khế ước thú là quyết định chính xác.

La Tố nói xong liền lên lầu, theo suy nghĩ của cậu, Tiểu Hoàng tạm thời để Mễ Duy chăm sóc hẳn là không có vấn đề, cậu cũng có thể dùng lực tinh thần để cảm nhận, vì thế La Tố mở màn hình máy tính, bắt đầu nghiên cứu tư liệu về khế ước thú.

Tới lúc gần giờ cơm tối, đại não La Tố đột nhiên ập tới một trận đau đớn, trái tim cậu nảy lên kịch liệt, mở cửa, vội vàng lao xuống lầu, cậu có thể cảm nhận cơn đau đớn kịch liệt Tiểu Hoàng đang chịu.

Lúc này phòng khách không còn ai, La Tố ôm đầu, thông qua cảm nhận tinh thần cậu nhanh chóng phát hiện Tiểu Hoàng đang hấp hối trong góc tường, da lông toàn thân của nó cơ hồ bị nướng chín, chỉ còn đôi mắt đen láy sáng long lanh, bởi vì quá đau đớn nên con ngươi đã tràn ngập thủy quang.

“Thu~~ thu~~” Tiểu Hoàng nhìn thấy chủ nhân của mình, âm thanh yếu ớt kêu lên hai tiếng, bởi vì chủ nhân mà nó tín nhiệm nhất ở bên cạnh nên Tiểu Hoàng rốt cuộc chịu không nổi, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Tố Tố, phát sinh chuyện gì, ba ba mới vào nhà bếp dặn người máy làm cơm nên để Tiểu Hoàng ngoài phòng khách.” Vì bóng lưng La Tố che khuất Tiểu Hoàng, nên Mễ Duy không thấy rõ chuyện xảy ra, đến lúc tới gần, nhìn Tiểu Hoàng hấp hối nằm trong lòng Tố Tố, Mễ Duy không thể tin nổi lui về sau vài bước: “Sao lại……… đến tột cùng là ai……….?”

Ánh mắt Mễ Duy chậm chạp chuyển qua người La Tố, trong khoảnh khắc anh có cảm giác mình bị rơi vào hầm băng, cho tới bây giờ anh mới biết……. hóa ra ánh mắt thú nhân có thể lạnh băng tới vậy, ánh mắt khủng bố hệt như dồn nén tất cả lửa giận dưới mặt băng lạnh giá, anh chưa từng thấy qua Tố Tố như vậy, Tố Tố như vậy làm anh cảm thấy thực xa lạ, thực đáng sợ………

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi