TRỌNG SINH CHI THÚ HỒN

Một tuần nhanh chóng trôi qua, La Tố thấy áp phích tuyên truyền về cuộc thi đấu treo ở khắp nơi, trên đó in đủ loại hình thú đang đối chiến kịch liệt, chính giữa áp phích là một cự lang, điều này làm La Tố không thể không nhớ tới tin tức ngày đó tra được.

Trường học có tổng cộng 23 học trò tên là Tư Lôi Tạp, trong đó có 5 á thú, 10 khế thú, 7 hồn thú, trong số khế thú quả thực có người sử dụng khế ước thú hình lang, nhưng người làm cậu để ý nhất chính là Tư Lôi Tạp thủ tịch học viện hồn thú.

Tuy nói rằng có thể gặp được nhân vật truyền kì như vậy, tỉ lệ rất thấp, bất quá cũng không thể loại trừ trường hợp này, nếu thật là Tư Lôi Tạp kia, nói cách khác cự lang cậu gặp có thể không phải chân chính là khế ước thú, mà là hình thái hồn thú của nam nhân kia sao? Nhưng nam nhân kia cố ý che dấu, dùng thân phận chủ nhân cự lang tới gặp cậu vì cái gì cơ chứ? Hơn nữa theo những gì quan sát được từ hôm qua, nam nhân đó hẳn không có lý do gì để làm chuyện nói dối nhàm chán này, vì thế….. là cậu suy nghĩ quá nhiều sao?

Lúc này La Tố hoàn toàn quên mất một chuyện, người nói với cậu cự lang kia bị người ta ký khế ước chính là Uy Nặc, cậu bất tri bất giác bị cuốn vào lối suy nghĩ hình thái.

La Tố không có nhiều thời gian để ý tới chuyện này, bởi vì sau một tuần chờ đợi, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lại bắt đầu nông nóng muốn khiêu chiến rừng nhân tạo một lần nữa.

Lần này La Tố không mang hai người tới khu 40 nữa, sau khi phân tích thực lực, trực tiếp đưa tới khu 35 bắt đầu thử, tuy La Tố đã dùng lực tinh trừ bỏ sự tự ti cùg sợ hãi ở sâu trong nội tâm hai người, bất quá khế ước thú khu 30 vẫn quá áp bách, vì thế Hải Nhân Tư cùng Phân Địch vẫn không thể thành công.

“Bạn tốt…… cậu nói tụi mình thực sự có thể làm được sao?” Hải Nhân Tư bắt đầu ủ rũ, Phân Địch cũng có chút mất tinh thần.

“Sẽ thành công.” La Tố không biết làm thế nào để an ủi, vì thế chỉ có thể nói vậy.

Tiến vào khi 29, La Tố bảo Hải Nhân Tư cùng Phân Địch sử dụng hải ký pháp [trận pháp phạm vi rộng], Phân Địch vì lực tinh thần không mạnh, trận pháp rất nhanh bị tiêu thất, Hải Nhân Tư kiên trì thật lâu, cơ thể cậu so ra khá cường tráng, vì thế ám vật chất cũng mạnh hơn.

“Bạn tốt…… lão tử sắp không trụ được rồi, có thể…… có thể ngừng được không?” Hải Nhân Tư há mồm thở hổn hển, hiện tại cậu cảm thấy chân mình cũng sắp nhũn ra rồi.

“Chờ một chút.” La Tố cảm giác xung quanh có một con khế ước thú đang tiến tới gần, rất có thể là bị trận pháp hấp dẫn.

Trong vài giây cuối cùng trước khi trận pháp biến mất, một con khế ước thú đáng yêu nhảy vào trung tâm trận pháp, nó nâng ánh mắt tròn vo, nhìn thú nhân cao lớn đang thở hổn hển cố duy trì trận pháp, đôi mắt bé xíu nhất thời sáng ngời, vội vàng nhỏ máu mình lên trận pháp.

“Mình…… mình thành công?” Hải Nhân Tư lúc này đã kiệt sức, bởi vì La Tố bảo cậu tiếp tục kiên trì, vì thế cậu mới dùng hết sức lực để duy trì, cậu có thể cảm nhận cơ thể mình đã có luồng sức mạnh liên kết với khế ước thú, Hải Nhân Tư cảm nhận cuộc đời này mình sống thực không uổng phí.

“Hải Nhân Tư, chúc mừng cậu! Cậu thành công rồi!” Phân Địch luôn nhút nhát lại kêu lớn, không thể trách cậu kích động như vậy, bởi vì Hải Nhân Tư thành công làm cậu cảm thấy mình cũng có hi vọng.

“Phân Địch, cậu cũng có thể mà, còn có bạn tốt, thực sự cám ơn cậu.” Hải Nhân Tư biết đây đều là công lao La Tố dẫn bọn họ tới đây, nói xong vài câu khách sáo, Hải Nhân Tư mới chú ý tới khế ước thú của mình, bởi vì con khế ước thú này từ nãy tới giờ cứ tránh sau lưng cậu, bộ dáng thẹn thùng không thôi.

Hải Nhân Tư đưa tay ra sau lưng bế bé khế ước thú lên, khi thấy rõ khế ước thú mình đang ôm trong tay, nhất thời sét đánh ngang tai, vẻ mặt Phân Địch thì muốn cười lại thôi.

La Tố sớm đã thấy rõ loại khế ước thú của Hải Nhân Tư, nó là một loại giống khế ước thú của Khuê Đế, có thể nói nó chính là sức mạnh của học viện cơ bắp. Loại khế ước thú này tên là Phấn Kim Cương, phấn vì cả cơ thể nó có màu hồng phấn, đáng yêu hệt một quả bong bóng, kim cương vì nó có sức mạnh khủng bố hoàn toàn đối ngược với bề ngoài của mình.

Hải Nhân Tư cùng Phân Địch, và một số thú nhân nữa sở dĩ nghe thấy Phấn kim cương lại sửng sờ như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là sau khi hợp thể với Phấn kim cương, thân hình sẽ biến thành hình dạng kim cương rất buồn cười, đơn giản mà nói là cơ thể bọn họ tăng vọt mấy chục lần, vạm vỡ vô cùng, nhưng gương mặt bọn họ…. chính là gương mặt đáng yêu vô cùng của khế ước thú Phấn kim cương.

Ngẫm lại hình ảnh kia, muốn lố bịch cỡ nào thì lố bịch cỡ đó, muốn …. cỡ nào thì …. cỡ đó, vì thế rất ít khế thú có khế ước Phấn kim cương nguyện ý hợp thể, trừ phi bất đắc dĩ.

Về phần truyền thuyết về Phấn kim cương, thú nhân còn một tin đồn, chính là Phấn kim cương đặc biệt yêu thích những thú nhân cơ bắp, hơn nữa còn phải là người cơ bắp,hơn nữa phải có trái tim hồng bóng bay phấp phới, theo lời La Tố giải thích thì chính là giống đực cơ bắp nhưng có trái tim thiếu nữ.

Hải Nhân Tư nhìn khế ước thú trong tay mình, đột nhiên có loại xúc động khóc không ra nước mắt: “Trái tim lão tử….. trái tim làm sao có bóng bay phấp phới! Lão tử là đàn ông thuần chủng, đàn ông thuần chủng biết không hả?”

Phân Địch nghe vậy lại càng nhịn cười không được, La Tố thì trực tiếp hơn, bình tĩnh trả lời: “Ừ, cậu quả thực là đàn ông thuần chủng.”

Vì thế Hải Nhân Tư hoàn toàn rơi lệ…….

Tuy Hải Nhân Tư thực oán niệm vì kí khế ước với Phấn kim cương, nhưng mà đối với cậu Phấn kim cương vẫn không tồi, dù sao cũng là khế ước thú vất vả có được, dọc theo đường đi cậu cứ ôm bé suốt, sợ đánh mất bé, kì thực cậu đã quá lo lắng, bởi vì với mối liên hệ kí kết với khế ước thú trong cơ thể, cậu rất nhanh có thể tìm được vị trí khế ước thú của mình.

Hải Nhân Tư lo được lo mất dọc theo đường đi cứ luôn miệng hỏi xem khế ước thú nhà mình thích ăn gì, bình thường phải chăm sóc thế nào, làm La Tố có chút đau đầu.

“Chúng ta chung kí túc xá, cậu còn sợ không có thời gian từ từ học sao?” Cuối cùng La Tố dùng một câu chặn miệng Hải Nhân Tư, cậu phải thanh định lại tiếp tục giúp Phân Địch tìm kiếm khế ước thú.

Phân Địch tuy là thú nhân giống đực, nhưng tố chất cơ thể không bằng Hải Nhân Tư, vì thế khế ước thú khu 20-30 đều ký thất bại, bất quá lúc này Phân Địch vẫn không mất lòng tin, vì Hải Nhân Tư chính là ví dụ tốt nhất, ngay cả Hải Nhân Tư cũng đã thành công, không có lí nào cậu lại không làm được, huống chi mục tiêu của cậu vốn chính là mấy khu phía trước.

La Tố để Phân Địch tiếp tục sử dụng biện pháp hải kí, cuối cùng ở khu 15, Phân Địch như ý nguyện kí kết được khế ước thú của riêng mình, Phân Địch nhìn khế ước thú đang ngơ ngác nghiêng đầu nhìn mình trong trận pháp, nhất thời có cảm giác sét đánh ngang tai như Hải Nhân Tư khi nãy.

“Phốc ha ha ha!” Hải Nhân Tư cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù, ai bảo lúc nãy Phân Địch dám cười nhạo cậu, hiện tại rốt cuộc cũng trả được thù.

Khóe mắt La Tố cũng có chút co rút, so với khế ước thú của Hải Nhân Tư, cậu càng quen thuộc con khế ước thú Phân Địch vừa kí kết hơn, vì cái gì? Bởi vì bộ dáng nó giống hệt chú vịt con màu vàng trong số Pokemon, nói thẳng ra thì nó là một chú vịt vàng chỉ biết đứng một chỗ mà dại ra.

Trong thế giới này, loại khế ước thú này được gọi là Ngốc Ngốc thú, sở dĩ mọi người gọi nó như vậy vì một nguyên nhân rất đơn giản, vì nó so với con pokemon vịt càng tệ hơn, mặc khác cái tên này cũng vì tiếng kêu của nó, bởi vì Ngốc ngốc thú chỉ biết phát ra tiếng kêu ‘a ngốc~ a ngốc~’.

Từ lúc có cái tên ngốc ngốc thú, à không đúng, trước cả khi đó, chuyện chúng thích làm nhất là ngẩn người tập thể, vì thế trên thảo nguyên khu 15, rất thường nhìn thấy hình ảnh một đám ngốc ngốc thú nhìn mặt trời nhân tạo trên đỉnh đầu, ánh mắt dại ra, đồng loạt phát ra tiếng kêu ‘a ngốc~ a ngốc~’, sẵn nhắc tới, thời gian ngốc ngốc thú ngẩn người có lẽ là cả ngày, đương nhiên ngoại trừ thời gian ăn cùng ngủ.

Mặc khác tương tự như Phấn kim cương, nghe đồn ngốc ngốc thú…. chỉ kí kết với thú nhân có chỉ số thông minh giống nó, đơn giản mà nói, nếu là người kí khế ước với ngốc ngốc thú, kì thực chỉ số thông minh cùng ngốc ngốc thú không khác bao nhiêu.

Phân Địch hiển nhiên cũng nghe thấy lời đồn này vì thế cậu ôm ngốc ngốc thú thương tâm: “Mình…. mình thực sự rất ngốc sao……….?”

Hải Nhân Tư: “…….”

La Tố: “………”

“Không cần an ủi, mình biết…. kì thực mình rất ngốc!” Hốc mắt Phân Địch đỏ lên.

Hải Nhân Tư: “…….”

La Tố: “………”

“Mình……. mình……..” Phân Địch không nói được nữa, cậu cúi đầu nhìn ngốc ngốc thú trong lòng, kết quả ngốc ngốc thú căn bản không quan tâm tới cậu, không biết đang nhìn về phía nào đó, đôi mắt dại ra làm người ta sầu muộn……..

Phân Địch khóc thảm, Hải Nhân Tư đột nhiên cảm thấy kì thực mình ký được Phấn kim cương là rất may mắn, vì thế cậu làm bộ dáng anh trai an ủi Phân Địch: “Người anh em, khụ khụ, cậu nghĩ lại xem, chúng ta vốn còn không có được khế ước thú, hiện tại có một con đã đáng ăn mừng.”

Phân Địch có chút bị thuyết phục: “Cậu nói cũng có lý……”

“Huống chi ngốc ngốc thú thoạt nhìn hơi ngốc một chút, chính là tốt xấu gì cũng ở khu 15! Nhất định phải có năng lực đặc biệt gì đó, cậu nói đúng không, bạn thân?” Hải Nhân Tư nháy mắt với La Tố, ý bảo La Tố diễn giải một chút về khả năng của ngốc ngốc thú, nhưng La Tố lại im lặng.

“Bạn thân, thất thần gì vậy, mau nói cho Phân Địch ngốc ngốc thú có năng lực gì a!” Hải Nhân Tư thấy La Tố không phản ứng, chỉ đành nói thẳng.

La Tố thấy Phân Địch dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, giờ phút này, cậu đột nhiên cảm thấy không chỉ đầu mà toàn thân cậu đều đau, do dự thật lâu, cậu vẫn mở miệng: “Kỳ thực………”

“Kỳ thực gì? Bạn thân, cậu làm gì mà ấp a ấp úng thế!” Hải Nhân Tư hoàn toàn không hiểu được vì sao La Tố muốn nói lại thôi, liền thúc giục.

La Tố: “Kỳ thực Ngốc ngốc thú là loài đặc biệt nhất trong tất cả các loại khế ước thú.”

Hải Nhân Tư: “Ừ ừ, sao sao?”

La Tố: “Vì năng lực nó căn bản không thể xếp vào khu 15, nhưng nó rất được Liệt hùng trong khu 15 đặc biệt hoan nghênh, phải nói là Liệt hùng chỉ chấp nhận ngốc ngốc thú làm hàng xóm, vì thế không còn cách nào, ngốc ngốc thú mới được xếp vào khu 15.”

“Ách——” Hải Nhân Tư ngây ngẩn cả người, cậu quay đầu lại nhìn Phân Địch, phát hiện bộ dáng đối phương lại sắp rơi nước mắt, liền bật người hỏi: “Còn năng lực? Ngốc ngốc thú cho dù có nhược điểm nhưng vẫn có năng lực đi?”

“Mình nghĩ hiện tại không thích hợp để bàn về vấn đề này, chúng ta rời khỏi rừng nhân tạo rồi nói sau.” La Tố không đành lòng đả kích Phân Địch hơn nữa, Hải Nhân Tư cũng nhìn ra ý tử của La Tố, vì thế cậu tiến tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Thực không xong?”

“Phi thường không xong.” La Tố ăn ngay nói thật.

“Tê——” Hải Nhân Tư hút khí, nói thực mọi người cũng không hiểu biết nhiều về Ngốc ngốc thú, chỉ biết chỉ số thông minh của nó không cao mà thôi, bởi vì muốn kí kết với Ngốc ngốc thú cần nhờ vào vận may, trên cơ bản trong một ngàn thú nhân không có nổi một người làm được, không ngờ Phân Địch lại có thể, vì thế bọn họ căn bản không biết Ngốc ngốc thú có năng lực gì.

“Đúng vậy, chúng ta về trước nói sau.” Hải Nhân Tư cũng nhìn ra, nếu Phân Địch bị đả kích nữa, nhất định sẽ chịu không nổi, vì thế cứ về trước thì tốt hơn.

“A Tố….. cậu nói thực cho mình biết đi, Ngốc ngốc nhà mình rốt cuộc có năng lực gì?” Phân Địch mang theo đôi mắt đỏ au hỏi.

“Aha, anh em, cậu gấp vậy làm gì, chờ về tới ký túc xá nghiên cứu cũng được mà!” Hải Nhân Tư có ý muốn dẫn dắt sự chú ý của Phân Địch, chính là Phân Địch sống chết bám lấy vấn đề này, làm thế nào cũng không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng La Tố khẽ thở dài, nói đáp án cho Phân Địch: “Không biết.”

“A?” Hải Nhân Tư ngây dại, cậu nghĩ hẳn là một năng lực vô dụng, kết quả bạn thân lại nói không biết?

Phân Địch cũng khó tin nhìn La Tố, chờ đợi câu giải thích.

“Quả thực không biết, theo lí luận Ngốc ngốc thú hẳn phải có năng lực, nhưng nó từ khi sinh ra không hề sử dụng năng lực gì, trước kia cũng có thú nhân kí kết với Ngốc ngốc thú, sau khi hợp thể ngoại trừ sức mạnh tăng lên một chút thì không có năng lực gì mới.”

Hải Nhân Tư nghe La Tố giải thích xong liền cảm thấy hỏng bét rồi, còn chưa kịp an ủi Phân Địch đã thấy chung quanh Phân Địch không biết từ khi nào đã vây kín Ngốc ngốc thú, mà Phân Địch thì đang ôm Ngốc ngốc thú của mình, cùng chúng nó nhìn lên mặt trời nhân tạo, miệng phát ra tiếng kêu ‘a ngốc~~ a ngốc~~’.

“A này! Phân Địch cậu tỉnh lại một chút, ngàn vạn lần đừng để Ngốc ngốc thú đồng hóa!” Hải Nhân Tư lắc mạnh bả vai Phân Địch.

“A ngốc~~ a ngốc~~”

“Chết tiệt, nói tiếng người cho mình a!”

Mất một phen khí lực, La Tố cùng Hải Nhân Tư rốt cuộc cũng tha Phân Địch ra khỏi rừng nhân tạo, đối với La Tố mà nói, chuyến đi hôm nay quả thực là một vở hài kịch, may mà Hải Nhân Tư cùng Phân Địch cuối cùng cũng kí được khế ước thú, được rồi, chuyện khế ước thú thế nào thì tạm thời không bàn tới.

La Tố vốn nghĩ Phân Địch sẽ tổn thương vài ngày, kết quả Phân Địch về ký túc xá gọi một cuộc điện thoại xong thì liền lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Ngốc ngốc thú cũng không còn u buồn, ngược lại rất quan tâm bé nó, điều này làm La Tố ít nhiều cũng thở phào.

Bất quá La Tố cao hứng quá sớm, bởi vì Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đều là tay mơ chăm sóc khế ước thú, không tránh được phải nhờ cậu hỗ trợ, vì thế La Tố tiếp nhận việc chăm sóc Tiểu Ngốc (Phân Địch đặt) cùng A Phấn (Hải Nhân Tư đặt).

Tiểu Hoàng thực thích Tiểu Ngốc cùng A Phấn, vì thế nó thường gọi thêm Kim đản đản, bốn tiểu thú ngoạn cùng một chỗ, đương nhiên Tiểu Ngốc bình thường đều ngây ngốc ngồi xem, bất quá ba bạn nhỏ kia luôn lôi kéo nó cùng tham gia.

La Tố thấy nhóm khế ước thú có thể hòa thuận ở chung như vậy đương nhiên rất vui vẻ, vì thế bất tri bất giác liền đảm đương nhiệm vụ dưỡng viên, bất luận là uy thực hay tắm rửa, cậu đều một mình ôm hết. Vì thế một ngày kia, lúc Hải Nhân Tư cùng bọn Phân Địch không ở ký túc xá, cậu như trước uy thực cho bốn tiểu thú, rốt cuộc cũng nhận ra có chút không thích hợp.

La Tố nhìn bốn tiểu thú trong lòng trong đủ tư thế khác nhau, nhưng thống nhất há miệng chờ cậu uy thực, lâm vào trầm mặc thật sâu…….Tình cảnh này để người ta thấy thì sao? ! Cậu là bảo mẫu sao? Cậu thực là bảo mẫu sao? !

Vì thế có câu nói tự đào hố chôn mình, chính là chỉ người như La Tố.

Cuối cùng La Tố vẫn nhận mệnh uy thực cho bốn tiểu thú, bởi vì vị bác sĩ thú y này không có sức chống cự với tiểu động vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi