Mã Nhược Anh, Vivian và Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cả ba đều ngỡ ngàng trước lời kể của Âu Dương Vô Thần.
Không ngờ... Stefan lại có một tuổi thơ đau khổ như vậy. Tuy sinh ra trong gia tộc giàu có thuộc hàng bậc nhất thế giới, nhưng không hề khác những ngôi nhà bình thường ngoài xã hội. Bị bạo lực, đánh đập dã man... chỉ vì ba có "năm thế bảy thiếp".
Ba của Stefan và Elena là ông trùm Bắc Mỹ, để leo lên được vị trí ngày hôm nay, hôn nhân thương mại sớm đã trở thành một cách thức để giúp ông ta có thể bành trướng thế lực. Cưới 1 người phụ nữ là lấy được 1 phần sức mạnh, còn lấy thêm được 1 lãnh thổ màu mỡ có giá trị.
Nói cho cùng, cũng không phải tự nhiên mà Stefan và Elena căm ghét kẻ ít thế, chỉ bởi vì họ bị ức hiếp bởi những kẻ rõ ràng có thân phận thấp cổ bé họng hơn họ nhưng lại bị vai vế chèn ép đến mất tuổi thơ.
Mã Nhược Anh cắn môi, lên tiếng:
- Bị lây nhiễm trực tiếp qua đường máu... đúng là không còn lí do gì để đổ lỗi nữa.
Ý chí giết người là xuất phát đơn phương từ Stefan, quả thật có lây nhiễm cũng là do anh ta, không thể trách ai được. Chỉ tiếc.... quá xui xẻo khi giết phải một kẻ bệnh.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô đứng lên, nói:
- Vậy... bệnh đó có chữa được không?
Ba người ngồi trên ghế đồng loạt quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, Mã Nhược Anh mím môi, lắc đầu trả lời:
- Không có. cho đến thời điểm hiện tại, trên thế giới chưa có nơi nào phát minh ra được thuốc chữa bệnh mất cảm giác. Đây là một căn bệnh nan y.
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, anh lên tiếng:
- Đúng vậy, Stefan đã tìm thuốc chữa bệnh mất cảm giác 10 năm nay, nhưng đều không có kết quả. Cậu ta từ lâu đã có ý định muốn bỏ cuộc rồi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô mím môi, đột nhiên có chút đồng cảm, cúi đầu rũ mắt.
Cử chỉ này lọt vào mắt Âu Dương Vô Thần, khiến anh nhăn mày. Mã Nhược Anh quay sang nhìn anh, nói:
- Tôi sẽ liên lạc với các giáo sư mà tôi quen, để xem họ có cách gì hay không, tôi không tin trên đời này có bệnh không thể chữa. Hơn nữa...
Đang nói, đột nhiên Mã Nhược Anh dừng lại, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, quơ tay gọi:
- Vô Thần, cậu có nghe không vậy? Vô Thần!!
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần vẫn chăm chăm vào hình bóng của Âu Dương Thiên Thiên. Anh chở lên tiếng:
- Em lo lắng cho cậu ta sao?
Câu hỏi của người đàn ông làm Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt nhìn lên, cô theo bản năng đáp:
- Hả?