TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Mã Nhược Anh đứng trước cửa phòng của Âu Dương Vô Thần, nghe những tiếng la hét bên trong truyền ra, cánh tay cô đang định gõ cửa đành phải chậm rãi thu về.

Vô Thần à, cậu từ khi nào thì trở nên thảm thương thế này chứ? Bị phụ nữ đánh ư? Đến tôi còn chưa có "diễm phúc" đó nữa cơ.

Thở hắt ra một hơi, Mã Nhược Anh vuốt tóc, lui về sau hai bước. Haizzz, vốn là cô nhờ Âu Dương Vô Thần chở mình về khách sạn để lấy máy tính nhưng khi tới nơi thì cô lại để quên ví có chứa thẻ phòng trên xe, nên cô mới nhắn tin bảo cậu ta đem chìa khóa xe xuống.

Đứng chờ lâu không thấy cậu ta nhắn lại nên cô phải lên tận đây để nói, vậy mà.... nghe một màn đánh nhau thế này đây.

Chịu thôi, hai người đó đang "bận rộn", cô không muốn xen vào đâu, nhất là khi Âu Dương Thiên Thiên đang tức giận. Cô bé đó mạnh mẽ lắm, tính khí cũng thất thường nữa, có khi cô cũng bị đánh lây luôn không chừng.

Lắc đầu bất đắc dĩ, Mã Nhược Anh đành phải quay người, đi về phía thang máy xuống tầng để tìm gặp lễ tân. Chắc phải mất một lúc giải thích lí do với họ nữa rồi.

Bấm nút thang máy, cô đứng chờ phía trước, lúc này, đột nhiên có tiếng nói truyền đến:

- Cái gì? Chết rồi? Cả hai người sao?

Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn sang, thấy trong một góc hành lang có người đang đứng. Cô nheo mắt nhìn bóng lưng phía xa, cảm thấy có chút quen thuộc.

Đó hình như là.... Kỳ Ân đúng không?

Nghĩ nghĩ, Mã Nhược Anh mang theo nghi hoặc tiến gần về phía người phụ nữ, càng đi đến, cô càng nghe rõ những lời người đó nói:

- Tại sao cô không báo với tôi chuyện này sớm hơn chứ? Michael và Jeda đâu phải ám vệ cấp bình thường, vậy mà cũng bị giết chết, cô không thấy lạ sao?

- Đây không phải chuyện đùa đâu, cậu chủ đã phát hiện ra có kẻ lạ mặt theo dõi Nhị tiểu thư mà không phải là người của chúng ta rồi. Nếu Nhị tiểu thư gặp vấn đề gì, tôi và cô chắc chắn không tránh khỏi tội chết.

Mã Nhược Anh nhíu mày, cô dừng chân cách một khoảng với Kỳ Ân, chớp mắt nghi hoặc. Nhị tiểu thư? Là Âu Dương Thiên Thiên sao?

- Được rồi, cô liên lạc với Lữ Uyển Thành đi, nhờ đám hacker của anh ta giúp. Bây giờ tôi phải báo lại với cậu chủ chuyện này, cô tiếp tục điều tra thêm, tôi muốn biết rõ thông tin về tên được cử đi đó.

Dứt lời, người phụ nữ bấm nút trên headphone, sau đó xoay người lại muốn đi. Thế nhưng, cô ngay lập tức nhận ra có người đứng phía sau mình, liền dừng lại nhìn.

Sau khi nhận ra đó là ai, cô liền cúi đầu, lên tiếng:

- Phó chủ, sao cô lại ở đây?

Mã Nhược Anh chớp ánh mắt bình tĩnh, cô không trả lời câu hỏi của Kỳ Ân, mà trực tiếp hỏi ngược lại:

- Michael và Jeda, theo như trí nhớ của tôi thì họ thuộc đội ám vệ cấp B phải không? Hai người đó được cử bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên và đã chết sao?

Kỳ Ân mím môi nhìn người phụ nữ, cô biết là cuộc trò chuyện vừa nãy của mình đã bị Mã Nhược Anh nghe thấy và dễ dàng đoán ra rồi, đành gật đầu đáp:

- Vâng, đúng vậy.

Mã Nhược Anh nghe xong, cô hơi nheo mắt lại, trong đầu xẹt qua một tia suy nghĩ, vậy ra.... kẻ mà cô gặp ngoài bệnh viện hôm đó, không phải theo dõi Vô Thần, mà là theo dõi Âu Dương Thiên Thiên sao?

Chớp nhẹ ánh mắt, cô lên tiếng hỏi tiếp:

- Là ai? Cô đã tra ra được chưa?

Kỳ Ân cắn môi, vài giây sau mới trả lời:

- Dạ rồi, người theo dõi Nhị tiểu thư.... chính là một trong số những ám vệ của gia tộc Bush.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi