TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Tư Đồ Vân Sơ bất mãn nhìn nam nhân đang chắn trước mình, mất kiên nhẫn lên tiếng: “Đại hoàng tử, ngài đây là muốn gì?”
Cao Thiên Ca sửng sốt, lập tức có chút cô đơn cười cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn nhìn Vân Sơ một lát.”
Điên mất thôi, Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh trong lòng.
“Điện hạ!” Tư Đồ Vân Sơ nhìn hắn mỉa mai: “Ngài muốn gì cứ việc nói thẳng, bày ra bộ dáng thâm tình này cho ai xem?”
Cao Thiên Ca chấn động, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Tư Đồ Vân Sơ, thấp giọng quát: “Ta giả vờ giả vịt? Đúng vậy, ta chính là giả vờ giả vịt, nhìn người mình thích đối tốt với người khác liền để bụng như vậy, đối với người khác có thể cười sáng lạn lại không chịu bố thí một cái mỉm cười cho ta! Ta bị người mình thích tính kế cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, còn phải cười vui vẻ lấy lòng hắn! Ta, Cao Thiên Ca sống hai mươi mốt năm có khi nào phải chịu uất ức như vậy? Nếu không phải bởi vì thật sự thích ngươi, ta mới không ngại bị coi thường mà ba ba chạy đến lấy lòng, chọc cho ngươi ghét bỏ!”
Thích ta? Tư Đồ Vân Sơ gạt tay nam nhân ra khỏi người mình, lạnh lẽo nói: “Đừng khiến ta buồn nôn, ngươi từ đầu đến cuối đều chỉ sống vì mình, tình yêu của ngươi… Tư Đồ Vân Sơ ta nhận không nổi! Nếu ta không có thân phận nhi tử Đại tướng quân, ngươi sẽ nói yêu ta sao?”
Cao Thiên Ca ngẩn ra, nhìn ánh mắt Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt, nhưng lại nhất thời nói không ra lời.
Trong lòng Tư Đồ Vân Sơ lạnh dần, không muốn cùng nam nhân nói thêm bất kỳ lời nào, vội vã nắm tay Đường Văn lách sang bên cạnh rời đi, thù mới hận cũ đan xen, cứ dựa theo ý trời vậy.

*****
Hoàng đế không trở về Cảnh Lâm điện mà rẽ sang hướng đi đến cung Phượng Lâm của hoàng hậu, nhìn khung cảnh bài trí xa lạ bên trong, chính ông cũng không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa đến nơi này, cung nhân đang hì hục thu dọn di vật khi còn sống của nương nương, thấy được hoàng đế, tuy trong lòng căm phẫn, bọn họ cũng chỉ dám chưng ra khuôn mặt tôn kính đối với người trước mặt: “Hoàng thượng vạn an!”
“Miễn lễ!” Cao Tư Dụ phất tay: “Các ngươi lui ra ngoài hết đi, Xuân Vãn ở lại với trẫm.”
Đám cung nhân đồng loạt đáp: “Tạ ơn bệ hạ!”
Xuân Vãn nhìn ra tâm tình hoàng đế không tốt, lão biết lúc này mình nên yên lặng thì hơn.

Mấy năm này ngoại trừ Thục phi và Hoa phi, bệ hạ cũng đã từng lật thẻ bài các phi tử khác, tuy chỉ thỉnh thoảng vài lần, nhưng tuyệt đối không bao giờ lật thẻ của hoàng hậu nương nương.

Chỉ có giờ phút này, hoàng đế lại đích thân đi đến cung điện lạnh lẽo không khác gì lãnh cung mà mọi khi mình ghét bỏ, nếu là ngày trước, đừng nói là Xuân Vãn, cho dù là hậu cung hay triều đình bá quan văn võ nghe được tin tức, chỉ sợ rằng sẽ gây ra sóng gió to lớn cùng các loại suy đoán rồi.
“Y chết rồi!” Cao Tư Dụ lên tiếng.
Xuân Vãn: “….”
“Là trẫm giết y!” Cao Tư Dụ nhìn đôi tay của mình, bất lực mà nói, cũng chả biết là nói cho người bên cạnh hay tự nói với chính mình: “Ha ha ha ha ha, trẫm tại sao lại không thể vui nổi, chỉ một bước nữa thôi, Lãng Nhi sẽ có thể vững vàng kế thừa ngôi vị, quang minh chính đại trở thành hoàng đế, thế nhưng… trẫm một chút cũng không thấy vui vẻ!”
“Bệ hạ!” Xuân Vãn lắc đầu nói: “Ngài không sai…..”
“Đúng, trẫm không sai!” Cao Tư Dụ chính là cần người nói với mình rằng “ông không sai”, ông muốn nhi tử của người mình yêu trở thành hoàng đế có gì sai chứ?
Ba mươi tuổi Cao Tư Dụ đăng cơ, đến nay đã được hơn hai mươi năm, trước mắt có ba người con trai, người ông yêu nhất là Thục phi, dĩ nhiên Cao Thiên Lãng cũng là nhi tử ông yêu thương nhất.


Gia cảnh của nhà Thục phi bần hàn, nhưng dung mạo của nàng lại đoan trang diễm lệ, một lần tình cờ vào dịp săn bắn, Cao Tư Dụ chính là nhất kiến chung tình với nữ tử thôn quê này.
Thục phi tính tình thơ ngây, dù suy tính trong lòng bao nhiêu điều, gương mặt thủy chung vẫn không tài nào che giấu, bởi lẽ đó, khi ở cạnh nàng, ông không cần lo sợ bị kẻ khác toan tính hãm hại.

Từ lúc vào cung, hoàng đế liền phong tước vị cho Thục phi, lại ở phía sau âm thầm chèn ép địa vị của hoàng hậu, dành toàn bộ ân sủng lên người nàng, khiến Hoa phi cũng không dám lộng hành, một đường thuận lợi để hài tử ra đời.
Sau khi Tam hoàng tử ra đời, hoàng đế lại sợ đám quần thần không cam lòng để hoàng vị rơi vào tay một hoàng tử không quyền không thế, vả lại từ trước đến nay trong nội cung là mẹ nhờ con mà quý, hoàng đế cũng chỉ đành giả vờ như ghét bỏ hài tử vừa mới sinh này.

Cao Tư Dụ lừa mình dối người suốt bao năm, sủng thiếp diệt thê, giết mẹ hại con, đem toàn bộ tội danh ném lên người Đàm Tư Tình, chả chuyện gì mà ông không dám làm.

Sự việc ám sát tại yến tiệc đêm nay cũng một tay ông dựng lên, chỉ không ngờ tới Cao Thiên Lãng lại bất ngờ xông đến, khiến mọi chuyện tức thời bị người nhìn ra sơ hở.
“Vốn dĩ cũng chỉ muốn đem y nhốt vào lãnh cung, nào ngờ… Cao Thiên Ca, đứa nhỏ này lòng dạ hiểm độc, tuyệt không thể giữ lại.” Thu lại tâm tư vào trong, Cao Tư Dụ dựng thẳng lưng, cay nghiệt nói.
“…..” Lần ám sát ba năm trước, ảnh vệ theo bên người hoàng đế đích thân ra tay vẫn không lấy được mạng Đại hoàng tử, Xuân Vãn cảm thấy vị hoàng tử này không hề tầm thường, chỉ xét về mặt “nhẫn tâm” so với bệ hạ quả thật tương đồng: “Còn người nhà của đám A Duệ?”

Cao Tư Dụ chợt im bặt, nhớ lại đôi mắt hận thù của A Duệ lúc đó, ông có hơi áy náy: “Thả ra, ban thưởng một ít vàng bạc châu báu đủ để bọn họ sống an ổn cả đời.”
Xuân Vãn cúi người lãnh mệnh: “Thần sẽ an bài thỏa đáng.”
Hoàng đế từng bước đi đến giường của người kia, nằm xuống, bên cạnh gối đầu đâu đó mùi hương thơm dịu xông vào cánh mũi người khiến lòng người dễ chịu.
Đàm Tư Tình năm hai mươi tuổi vươn bàn tay mảnh khảnh về phía Cao Tư Dụ, nụ cười nam tử dưới ánh mặt trời như phát sáng, đả động trái tim ai đó: “Ta là Tư Tình, nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi làm hoàng đế!”
Cao Tư Dụ lúc đó tựa ma xui quỷ khiến, không suy nghĩ liền bắt lấy tay y: “Được.”
Giờ ngẫm lại, Cao Tư Dụ trong quá khứ đã nợ Đàm Tư Tình quá nhiều.
Tư Tình! Ta xin lỗi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi