TRỌNG SINH LÀM LÃO BÀ CỦA ANH ẤY

Nhược Hi nhìn về hướng đó và thấy bãi cát mềm được ánh mặt trời dát vàng, biển xanh vô tận mang lại cảm giác mơ màng. Hẳn là cảnh đẹp luôn khiến người ta vui vẻ, có lẽ vì vậy mà tâm trạng cô cũng trở nên bình thản đến lạ thường. Cô bước tới trước, ngồi thẳng trên bãi biển, cách đó không xa, từng lớp sóng trắng vỗ vào sỏi mang theo làn gió biển mát rượi...

Cảnh Ngôn nhìn cô một cái đầy ẩn ý, cởi chiếc áo khoác đang mặc ra và khoác lên vai cô. Xong anh tiến đến ngồi bên cạnh và nói:

“A Tinh em bị mất một phần trí nhớ nên có lẽ em không biết chúng ta đã yêu nhau từ trước.”

A Tinh? Đã yêu? Nhược Hi cảm thấy thế giới của cô như bị đảo lộn và người chồng đã kí hợp đồng đồng ý li hôn giờ đây đang nói rằng hai người họ đã yêu nhau, hơn nữa còn gọi cô riêng cô bằng mật danh. “A Tinh” nói cách khác còn không phải là “ngôi sao nhỏ” ư?

Tuy rằng nghe thật quen thuộc làm sao nhưng cô thật sự không có bấg kì kí ức nào liên quan đến nó. Lâm Nhược Hi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của anh, cô thẳng thừng hỏi:

“Lục Cảnh Ngôn, phải chăng anh đã soạn một bản thảo trước khi nói dối? Chúng ta rõ ràng đã đồng ý ly hôn rồi.”

Nhược Hi không hề biết rằng từng câu nói của mình đã khiến Lục Cảnh Ngôn phát cáu. Hai mắt anh lập tức ngưng tụ một tầng băng giá, vươn tay đỡ lấy bả vai của cô.

“Em không tin? Tốt! Anh sẽ chứng minh cho em thấy ngay!”

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngày một tiến sát vào mình, nhịp tim của Nhược Hi đập ngày một nhanh, hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Đáng lẽ cô phải đẩy Lục Cản Ngôn ra nhưng sức lực đạo giống như bị rút sạch. Anh nhập tâm, nhắm mắt lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Nhược Hi.

Nắng thưa, gió hiu hiu, sóng đến rồi lại nhẹ nhàng rời đi càng tô đậm thêm không khí ngọt ngào này. Nụ hôn của anh cực kì nhẹ nhàng. Đối với người con gái này, anh không thể nào nhẫn tâm cho dù ở trong bất kể tình huống nào. Lúc này, đại não của Nhược Hi như ngừng hoạt động, nhịp tim của cô dường như đã dừng lại. Cô cảm thấy mình sắp chết chìm trong sự dịu dàng của Lục Cảnh Ngôn.

Đôi môi anh hơi lạnh nhưng cái chạm đầy nhu hoà khiến cô có chút lưu luyến, vừa tham lam vừa choáng ngợp. Lục Cảnh Ngôn chỉ lưu lại trên môi cô một lúc rồi rời đi. Với sự rút lui của anh, Nhược Hi cuối cùng cũng lấy lại được lí trí đã mất của mình. Nhưng hơi thở của Lục Cảnh Ngôn vẫn còn đọng lại nơi khoé miệng và cô không thể dứt ra được.

“Có cảm giác quen thuộc không?”

Nhìn bộ dáng thất thần và ngượng ngùng của cô, Lục Cảnh Ngôn trầm giọng hỏi. “Bốp” bằng một âm thanh giòn vang, một cái tát giáng xuống mặt anh.

“Lục Cảnh Ngôn anh không biết xấu hổ!”

Nhược Hi tức giận đến mức muốn giơ tay lên đánh tiếp nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo lại, ôm chặt cô vào lòng. Khoé miệng Lục Cảnh Ngôn hiện lên một nụ cười, anh nhẹ nhàng nói:

“Đừng đánh nữa nếu không tay của em sẽ đau đó.”

Cảm giác ấm áp đột nhiên vây quanh cô cùng với những lời nói thâm tình của Lục Cảnh Ngôn, Nhược Hi ngay lập tức cảm thấy xấu hổ. Lời quở trách định thoát ra đột nhiên biến thành sự tức giận nhẹ nhàng và hờn dỗi.

“Lục Cảnh Ngôn đồ khốn nạn! Đó là nụ hôn đầu của tôi!”

Nụ hôn đầu?

“Em chắc chứ?”

Lục Cảnh Ngôn nhìn người phụ nữ trong tay mình, giọng nói nam tính đầy gợi cảm tràn ra khỏi cổ họng. Trong phút chốc, hình ảnh của khách sạn Vương Phạm tràn vào trong não cô. Khuôn mặt Nhược Hi càng lúc càng nóng bừng, cô hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Vốn dĩ đây không phải là những gì cô định nói nhưng cô lại càng không thể rút lại những gì mình đã thốt ra. Nhược Hi vô cùng ngượng ngùng, cô vặn vẹo người, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng khi cô bắt đầu giãy giụa, Lục Cảnh Ngôn càng ôm cô chặt hơn.

Nhịp tim đều đặn và trầm ổn của anh giống như một chuỗi nhạc đánh thẳng vào trái tim đầy sóng gió và hỗn loạn của Lâm Nhược Hi. Và có lẽ chính điều đó nên cô đã bình tĩnh lại một cách thần kì. Nhận thức được sự dễ thương của cô, giọng nói sủng nịnh của Lục Cảnh Ngôn lại cất lên:

“A Tinh, anh không quan tâm em có chút kí ức nào về trước kia hay không. Anh cũng không muốn che giấu tình cảm của mình dành cho em. Nếu em vẫn chưa thể thích ứng được ngay, anh sẽ cho em chút thời gian nữa nhưng anh tuyệt đối không cho phép em đề nghị ly hôn. Đời này em chỉ có thể làm bà Lục, là vợ của Lục Cảnh Ngôn anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi