TRỌNG SINH TẦM AN

Tác giả: Luna Huang

Không lâu sau, Tả thị mang theo một đám người đến bảo là hoàng thượng cho gọi, nhìn thấy chỉ có Diệp Cẩn Ninh một mình ngồi ở bên ghế liền hỏi: "Tứ cô nương đâu?"

"Tứ muội muội đi khắc chữ lên gỗ rồi, mẫu thân người nãy giờ đi đâu? Nữ nhi bảo Mẫu Đơn tìm người mãi cũng không được." Diệp Cẩn Ninh nắm lấy tay Tả thị vờ làm nũng trước mặt đám thị vệ.

"Mẫu thân cũng là tìm các ngươi a." Tả thị nhìn bộ dạng của Diệp Cẩn Ninh cười đến yêu thương. Chỉ cần để mọi người xem được bộ dạng xấu xí của Diệp Cẩn Huyên thì không lo chuyện không thành. Đến lúc đó dù là hoàng thân quốc thích cũng phải tùy ý nữ nhi của nàng chọn lựa.

Lúc này Mẫu Đơn chạy lại nháy mắt với Diệp Cẩn Ninh tay nâng lên lau mồ hôi trên trán như thực sự là có đi tìm Tả thị vậy, vờ thở hổn hển nói: "Đại phu nhân nô tỳ tìm được người rồi."

Nàng là được Diệp Cẩn Ninh vờ phái đi tìm Tả thị thực chất làm đứng ở xa theo dõi Diệp Cẩn Huyên. Đúng lúc nàng ta rời đi liền bám theo xem nàng ta đi đâu để khi cần dễ tìm ra.

"Đi tìm tứ tiểu thư đi, không biết nàng lại đến nơi nào rồi." Tả thị hắt một hơi rồi ra lệnh: "Để hoàng thượng đợi lâu thì không tốt đâu."

"Vâng." Mẫu Đơn hành lễ cáo lui rồi đi tìm Diệp Cẩn Huyên. Mẫu nữ Diệp Cẩn Linh ngồi ở ghế mong chờ trò hay sắp đến.

Diệp Cẩn Huyên kéo Nghê Thường tránh xa Diệp Cẩn Ninh ra vì đoán được hoàng thượng biết mũi tên kia suýt trúng các nàng sẽ phái người đến mời. Vẫn là chạy nhanh thì thế giới mới tốt.

Khi Mẫu Đơn tìm đến nàng bảo với nàng ta rằng nàng chưa từng đến đây. Không ngờ nghe được Mẫu Đơn nói Tả thị đã vô tình tiết lộ rằng có mang cả nàng đến đây trước mặt đám thị vệ rồi, bất đắc dĩ nàng phải đến đó.

Diệp Cẩn Ninh cùng Diệp Cẩn Huyên vừa bước vào khu sắn bắn chính là cực kỳ thu hút sự chú ý. Không chỉ bởi vì ở đây chỉ có ba nữ nhân mà còn vì một mỹ nữ một sửu nữ đứng cạnh nhau. Bọn họ có cảm giác như đây giống Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi lúc trước vậy.

Tầm mắt của mọi người đều dừng lại trước vết sẹo đáng sợ trên mặt Diệp Cẩn Huyên rồi rất nhanh đảo tròng mắt như sợ nhiễm bẩn mắt mình vậy, bàn tán một trận sôi nổi. Thật không nghĩ đến một vết chém vô ý để lại hậu quả đáng sợ như vậy. Đám tân nam vội vã cúi mặt xuống, chỉ hận không thể chon luôn bản thân xuống đất tránh khỏi tầm nhìn của nàng, sợ bị nàng nhìn trúng sẽ bị viết tên lên chiếu chỉ tứ hôn.

Diệp Cẩn Ninh cùng Tả thị trong bụng vô cùng hả dạ. Đây chính là kết quả mà khác nàng mong muốn. Diệp Cẩn Huyên lại cười lạnh trong bụng, nàng xấu thì thế nào, nàng vẫn có thể gả đi đó thôi. Trong lúc vô ý mắt nàng dừng lại trên người Khương Văn đứng ở sau lưng Diệp Nghêu, mặt lại bất giác nổi lên phi sắc.

Hành qua lễ, hoàng thượng nhìn thấy vết sẹo kia kiềm nén không được thở dài một trận. Trách không được dân chúng nổi loạn, cũng may chiếu chỉ kia chỉ là giả a.

Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm vẻ mặt tĩnh lặng xem như bản thân không thấy gì. Diệp Cẩn Ninh thấy được liền nộ khí một bụng, không phải bọn hắn cũng nên ghét bỏ Diệp Cẩn Huyên sao?

"Hoàng thượng vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn Cẩn Huyên?" Diệp Cẩn Huyên mở lời trước, trong giọng điệu trong sáng không mang theo bất kỳ hàm ý gì.

"Lúc nãy Hình công tử trở về báo lại cũng không có nghe nhắc đến ngươi nên Trẫm có chút ngạc nhiên." Hoàng thượng vuốt râu nói dối.

"Lúc nãy Cẩn Huyên cũng có nghe tam tỷ nói nhị tỷ phu có đến chỉ là Cẩn Huyên cũng không gặp được nhị tỷ phu." Diệp Cẩn Huyên cũng không kém nhàn nhạt nói dối.

Hoàng thượng cũng không nói gì nữa liền cho đứng sang một bên. Bách Lý Nghiêm bước đến tạ tội: "Lúc nãy là ta bắn không tốt cũng may là tam muội muội không bị gì nếu không ta sẽ cảm thấy rất có lỗi."

Diệp Cẩn Ninh dịu dàng cười: "Đại tỷ phu nói đi đâu rồi, muội mới cũng không có sao đại tỷ phu không nên nói như vậy." Kỳ thực lúc này trong lòng nàng hận không thể mang hắn ra băm thành mảnh nhỏ. Nếu là nàng cũng bị hủy dung như Diệp Cẩn Huyên thì xem như xong rồi.

Hoàng thượng lại lớn tiếng hô to: "Tiếp tục thôi." Mắt lại không tự chủ nhìn lên vết sẹo trên mặt của Diệp Cẩn Huyên.

Lúc này Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi cùng đám đại thần cưỡi ngựa theo sau lưng hoàng thượng. Ba nữ nhân ngồi ở chỗ mát được hầu hạ nước uống. Diệp Cẩn Huyên ôm lấy Vô Sự tựa đầu vào người Nghê Thường, mắt lim dim tiến vào trạng thái ngủ.

Nghê Thường đáng thương vừa phải đứng vừa phải chịu lực lại còn phải giữ cho Diệp Cẩn Huyên không phải ngã nữa. Cả người nàng chưa được bao lâu liền đã đầy mồ hôi rồi.

Đám nam nhân cùng nhau săn bắn một hồi lâu lại cưỡi ngựa trở về. Hoàng thượng bắn được ba con hươu, hai vị vương tử lại bằng được nhẫn năm con thú vật bằng nhau không phân thắng bại. Đám đại thần lại nhao nháo một phen. Do hoàng thượng không để rõ ý tứ nên bọn hắn mới phải khổ sở như vậy.

Hoàng thượng ngồi xuống nghỉ ngơi, lại để hai vương tử tiếp tục tỷ thí. Trong thời gian nhàn rỗi liền bảo Diệp Cẩn Ninh tấu khúc để mọi người thưởng thức.

Ba khúc nhạc kết thúc hai vương tử cũng trở về với rất nhiều thứ rừng trong tay. Tỷ số lại lần nữa là hòa nhau. Mọi người nhốn nháo đánh thức Diệp Cẩn Huyên. Nàng đưa tay dụi mắt nhìn đám người ồn ào, đáng lý ra nên để nàng trở về phủ mới đúng.

Nhìn đám thú rừng bị một mũi tên xuyên qua người mà chết nàng liền chuyển tầm nhìn sang chỗ khác. Lúc này hoàng thượng bỗng nói: "Không cần đi xung quanh bắn nữa, liền bắn ở đây đi, ai bắn được nhiều chim nhất sẽ thắng."

Dứt lời hoàng thượng cho người mang một chuồng bồ câu đến giữa sân. Hai vị vương tử cầm cũng cung tên trong tay ở tư thế chuẩn bị. Sau một tiếng hô, thái giám lập tức mở lồng, một đàn chim bồ câu tung cánh bay lên không trung.

Một loạt mũi tên cũng như thế mà truy đuổi theo. Sau một hồi kết quả thu được Đoan Mộc Chiến Khôi bắn được nhiều hơn. Tuy Đoan Mộc Chiến Phàm bắn được ít hơn bốn con nhưng những con hắn bắn đều không bị thương chỉ là tạm thời không thể bay được thôi.

Mọi người trầm trò khen ngợi. Đoan Mộc Chiến Khôi hạ cung ôm quyền cúi người: "Thập thất hoàng huynh, đệ nhận thua." Trên môi vẫn là cười đến hết sức hòa ái không ai nhìn thấy được lửa giận trong lòng.

Đoan Mộc Chiến Phàm đạm nhiên nói: "Tập nhiều lành nghề, thái tử cũng nên bỏ thời gian ra luyện tập." Mắt không tự chủ nhìn về băng dải đỏ trên tay của Nghê Thường, đáy mắt hiện lên vài tia sáng.

Đường nhìn của hắn lại dời lên người Diệp Cẩn Huyên. Hắn biểu hiện xuất sắc cho nàng xem thế mà nàng không ngủ chính là thờ ơ là thế nào? Không lẽ mị lực của hắn không bằng...

Diệp Cẩn Ninh lúc này đầy si mê ngưỡng mộ, không ngờ tiễn pháp của Đoan Mộc Chiến Phàm lại tốt như vậy. Xét ra nếu là hắn còn có thế lực của Diêu gia khẳng định ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về hắn. Chỉ là hiện nay ý tứ của hoàng thượng vẫn chưa rõ, nàng không nên vội vã trao ra tâm ý.

Liếc mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên bên cạnh, chỉ thấy nàng ta không uống trà thì là ăn trái cây căn bản không có chút để tâm nào. Nếu như hai vị vương tử không quan tâm đến nàng ta thì nàng cũng đâu cần tính kế nàng ta. Chỉ là cả hai vương tử đều là quan tâm đến nàng ta a, nàng không có cách nào khác.

Đoan Mộc Chiến Khôi đảo mắt lên người hai nữ nhân, biểu tình của mỗi người hắn đều thu cả vào mắt. Nhìn Diệp Cẩn Huyên ăn đến ngon miệng trong lòng hắn cũng là phì cười.

Hoàng thượng nhìn thấy kết quả rõ ràng như vậy không cần nói cũng biết người nào có năng lực hơn liền ban thưởng. Mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi