TRỌNG SINH THÀNH EM KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

"Hạo Hạo, đến chỗ này đây" Tô Bắc Khương đứng ở cửa lều vẫy vẫy tay với đứa nhỏ trên mặt đất.

"Chị xinh đẹp" Hạo Hạo nhận ra Tô Bắc Khương nên chạy về phía cô, Ngôn Trạch Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua "ba mẹ Hạo Hạo hai người cùng nhau tới đây luôn đi."

Mẹ Hạo Hạo vội vàng đỡ ba Hạo Hạo đi về phía bọn họ, Ngôn Trạch Vũ thì xoay đao đi theo phía sau, mặc dù có nến trong phòng nhưng họ ở quá xa Tô Bắc Khương nên lúc hai người đi tới trước mặt mới nhận ra là cô gái nhỏ đã từng cứu bọn họ lúc trước. Cô gái này vừa nhìn thấy hai người họ thì mỉm cười "Thật trùng hợp a nhưng vì sao mỗi lần gặp các người thì đều chật vật như vậy."

"Ai " ba Hạo Hạo xấu hổ cúi đầu

"Là tôi vô dụng lúc trước là người bình thường không bảo vệ được hai mẹ con này bây giờ chính là thức tỉnh dị năng vẫn không bảo vệ được hai mẹ con bọn họ." Tô Bắc Khương nắm lấy tay Hạo Hạo rồi cầm ba lô đưa cho bọn họ.

"Vừa ăn vừa nói đi, tôi rất tò mò tại sao một nhà ba người làm sao lại ở chỗ này không phải nên đi theo người của quân đội đến căn cứ sinh tồn mới đúng chứ?"

"Điều này, điều này không hay cho lắm" Mặc dù rất muốn ăn nhưng họ vẫn chịu đựng.

"Không có việc gì, các ngươi ngồi xuống ăn đi chúng ta đã ăn xong rồi." Ngôn Trạch Vũ buông đao xuống cầm một chai sữa chua đưa cho Hạo Hạo.

"Nhóc con gọi anh trai liền cho em cái này" Chỉ thấy Hạo Hạo mở to hai mắt nhìn sữa chua trong tay hắn rồi gọi "Chú ơi"

" Không phải, vì sao lại gọi là chú chứ, nhóc không phải vừa gọi em ấy là chị xinh đẹp sao? " Ngôn Trạch Vũ chỉ vào Tô Bắc Khương rồi lại chỉ vào mình. Hạo Hạo nhìn thấy Ngôn Dục vén lều trại đi ra thì chỉ vào gọi "Anh trai "

"Vì sao gọi anh ấy là anh trai còn tôi là chú? " Hạo Hạo nghe không hiểu liền không muốn nói chuyện, Tô Bắc Khương thấy vậy liền cầm lấy sữa chua trên tay anh cắm ống hút vào rồi đưa cho Hạo Hạo. Hạo Hạo rất nghe lời cầm không uống ngay mà ngẩng đầu nhìn ba mẹ thấy ba mẹ gật đầu hắn mới cúi đầu nói một tiếng "Cảm ơn chị xinh đẹp" rồi mới uống.

"Không sao Hạo Hạo, em có thể uống hết chị ở đây còn có rất nhiều" Nói xong còn mở ba lô cho hắn nhìn thoáng qua.

Không nghĩ tới Hạo Hạo nghiêm túc lắc đầu "Không được, ba mẹ nói hiện tại ăn đồ ăn rất khó tìm chị nên giữ nó." Tô Bắc Khương nhìn hai vợ chồng còn đang đứng ý bảo bọn họ ngồi xuống ăn một chút gì.

"Không cần khách khí a, hai người mau ăn đi ăn xong tôi còn có chút việc muốn mời các người hỗ trợ." Nghe đến đây ba mẹ Hạo Hạo cuối cùng cũng ngồi xuống bắt đầu ăn, bọn họ đầu tiên là tìm một ít thức ăn mềm dễ tiêu hóa đút cho Hạo Hạo, còn lại Hạo Hạo không ăn mới tự mình cho vào miệng rồi nhai. Tô Bắc Khương lấy hai miếng khăn ướt đưa cho mẹ Hạo Hạo bảo bà lau sạch sẽ cho đứa nhỏ. Đám người còn lại nhìn bộ dáng ăn no uống đủ của bọn Hạo Hạo đều cắn nát răng âm thầm quyết định ngày mai chờ bọn Tô Bắc Khương đi sau đó phải cho bọn họ một nhìn chút xem ai mới lợi hại. Thật không may họ không thể làm như mình muốn Tô Bắc Khương nhìn mẹ Hạo Hạo lau sạch đứa bé lại lau sạch cho chồng thu dọn rác trên mặt đất thì mắt càng sáng hơn. Chờ cô rốt cục quét dọn xong Tô Bắc Khương mới mở miệng

"Giới thiệu một chút đi, tôi tên là Tô Bắc Khương " Cô ấy chỉ vào Ngôn Dục đang ngồi bên tay trái "Đây là Ngôn Dục nhị ca của tôi, bên tay phải là Ngôn Trạch Vũ ngũ ca của tôi" Nghe Tô Bắc Khương giới thiệu mình xong ba Hạo Hạo tiếp lời

" Một nhà ba người chúng tôi cô cũng đã biết, tên tôi là Tề Chấn, vợ tôi tên là Lý Thục Lan đứa nhỏ tên là Tề Hạo, tiểu danh gọi là Hạo Hạo"

"Đúng vậy, có chuyện gì chúng tôi có thể giúp được chỉ cần các người mở miệng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp" Khó có được ăn no Hạo Hạo hiện tại có chút mệt mỏi liền chui vào trong ngực mẹ đánh ngủ.

"Tại sao các người lại ở đây? Không phải là nên ở căn cứ quân đội hay sao? " Tô Bắc Khương cần biết căn cứ đầu tiên ở đâu. Dựa theo sự phát triển hiện tại hẳn là có căn cứ sinh tồn mới đúng nói đến chuyện này Tề Chấn thở dài một hơi

"Chúng tôi đi vào nhưng căn cứ vừa mới thành lập không bao lâu nên bọn họ cần rất nhiều dị năng giả để ổn định căn cứ, những người bình thường như chúng tôi rất khó để sống trong căn cứ."

"Chúng tôi không có gì vào căn cứ chỉ có thể sống ở những nơi tồi tệ nhất, hai ngày đầu tiên tôi có thể làm một chút việc gì đó để hỗ trợ gia đình nhưng cướp nhà trong khu ổ chuột là quá phổ biến căn bản không có người quản, đứa nhỏ bị cướp đi qua hai lần luôn có người gây sự nên chúng tôi liền tìm cớ đi ra."

"Ai biết sau khi đi ra tôi vì họa đắc phúc bị tang thi cắn sau đó thức tỉnh lực lượng dị năng"

"Hắn bị tang thi cắn thức tỉnh dị năng vậy tôi?" Ngôn Trạch Vũ nghĩ không ra, Tô Bắc Khương suy nghĩ một chút hẳn là tang thi sinh ra biến hóa.

"Không phải không phải " Tề Chấn khoát tay áo "Lúc ấy tôi cũng thiếu chút nữa biến thành tang thi nhưng vợ con của tôi phải làm sao bây giờ, nghĩ đến bọn họ tôi không dám nên cắn răng tỉnh lại thì thành ra như vậy. Sau đó gặp bọn họ, nói là cùng nhau đánh tang thi thu vật tư ai biết tuy rằng tôi có dị năng nhưng vẫn quá yếu." Mẹ Hạo Hạo nhìn bọn người Tô Bắc Khương một chút

"Tôi thấy mấy người các con cũng không lớn bao nhiêu nếu không ghét bỏ các con có thể gọi ta một tiếng dì Lý, gọi chú Tề là được." Ngôn Trạch Vũ tiến lên hỏi" dì Lý, dì biết nấu cơm sao? " Nấu ăn à?

"Mấy đứa thật sự là tìm đúng người rồi, vợ tôi là đầu bếp chuyên nghiệp đó " Nói đến Tề Chấn vỗ vỗ ngực. "Cái gì cô ấy đều biết làm, đồ ăn trung quốc và đồ tây đều tuyệt vời"

Lợi hại như vậy a Tô Bắc Khương và Ngôn Trạch Vũ vừa nghe thấy hai mắt liền tỏa sáng nhìn chằm chằm Lý Thục Lan. Lý Thục Lan bị nhìn cả người không được tự nhiên "Ba đứa nhỏ này nói lung tung cái gì hiện tại có trù nghệ tốt có ích lợi gì" Ngôn Dục nhìn Hạo Hạo đang ngủ một lần nữa cầm một cái túi ngủ đi ra đưa cho Tề Chấn.

"Đặt đứa nhỏ vào túi ngủ đi, bây giờ thời tiết không ổn định chúng tôi cảm thấy gần đây thời tiết đang mát mẻ ngủ vào ban đêm sẽ lạnh." Tề Chấn vội vàng đón lấy mở ra đặt ở một bên lều trại, Tô Bắc Khương nhìn một chút ánh mắt lóe lên.

"Dì Lý, dì biết nấu cơm vậy Tề Thúc có thể gϊếŧ gà hay không" Lý Thục Lan nhìn Tề Chấn trải túi ngủ.

"Ba đứa nhỏ trước kia là đồ tể đâu" ô ô khó trách thức tỉnh lực lượng dị năng. Đây không phải gọi là buồn ngủ gặp chiếu manh hay sao? Thật tốt quá, Tô Bắc Khương điên cuồng nháy mắt với Ngôn Dục còn cố ý hé miệng chớp chớp mắt bán manh lấy tay khoa tay múa chân nhờ vả. Ngôn Dục lấy tay nắm tay ho khan một tiếng trên khóe miệng rồi nói với Lý Thục Lan "Dì Lý, các người tiếp theo chuẩn bị đi đâu sao? "

"Không biết nữa, loạn thế này còn đi đâu chứ?" Lý Thục Lan vừa nói chuyện vừa bỏ đứa nhỏ vào túi ngủ, túi ngủ rất lớn đủ để ba người bọn họ ngủ.

"Chúng tôi chỉ muốn tìm một nơi an toàn đem Hạo Hạo nuôi nấng lớn lên." Ồ, tốt hơn. "Hai người không có thân thích bằng hữu gì sao?"

"Này, tôi và cha của Hạo Hạo đều là con một, cha mẹ đã qua đời từ lâu bằng hữu đã là lúc này ai còn biết có thể gặp được hay không, tùy duyên đi" Lý Thục Lan vỗ nhẹ dỗ đứa nhỏ ngủ. Tô Bắc Khương chờ không nổi nữa " Dì Lý, dì đi theo chúng cháu đi" Ân? Lý Thục Lan cùng Tề Chấn nhìn bọn họ

"Dì Lý là như vậy, dì hẳn là nhìn ra được chúng cháu không phải là rất thành thạo trong vấn đề sinh hoạt hằng ngày nên có thể cần một quản gia."

"Chúng cháu đảm bảo một ngày ba bữa ăn của ba người và an toàn cho các người. Dì cứ nấu cơm dọn dẹp vệ sinh dọn dẹp giường chiếu các loại linh tinh." Lý Thục Lan kinh ngạc há to miệng.

"Dì Lý, các người không muốn sao? Điểm không tốt duy nhất của chúng ta có thể là phải một đường bôn ba xuống nam tìm ca ca, cuối cùng ở bắc đi kinh đô định cư nếu chú và dì muốn sau này đi đến Kyoto cũng có thể tiếp tục làm quản gia của chúng cháu bời vì người sẽ dần dần trở nên nhiều hơn sau này dì cũng có thể yêu cầu giúp đỡ." Lý Thục Lan mới phản ứng lại

"Ta, ta có thể không? chúng tôi không cần phải làm chuyện gì khác chính là mỗi ngày cùng mấy đứa nấu cơm, sửa sang lại nội vụ là được? " Tô Bắc Khương gật đầu "Cơm áo gạo tiền của các người đi cùng chúng cháu, chúng cháu ăn cái gì thì các người ăn cái đó, chúng cháu sống ở đâu các người cũng sống ở đó. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là dì sẵn sàng thì ngày mai chúng ta đi sớm, đêm nay ngài cùng Tề thúc thương lượng. "

"Được" Lý Thục Lan đáp ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi