TRỌNG SINH THÀNH EM KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Ngôn Dục nhìn vào mắt Hứa Hữu Nhạc tựa như nhìn vào mắt Tô Bắc Khương, cho dù đến bây giờ vẫn sạch sẽ trong suốt như vậy không có một chút tạp chất có thể nhìn ra người này được Trình Tuấn bảo hộ rất tốt! Anh nhìn Tô Bắc Khương nói chuyện với Lý Thục Lan lại nhìn Hứa Hữu Nhạc trước mắt khuyên Trình Tuấn hai mắt đỏ hồng "Hai người có thể lưu lại."

Những lời này vừa nói ra Tô Bắc Khương bọn họ đều sợ ngây người, đây là lần đầu tiên Ngôn Dục dễ dàng như vậy liền lưu lại người đây. Trình Tuấn cùng Hứa Hữu Nhạc đều không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn "Anh nói cái gì?"

"Tôi nói tất cả các người có thể ở lại nhưng như cậu vừa nói, mặc dù cậu là một người bình thường nhưng tôi hy vọng các người có thể làm một cái gì đó trong khả năng của mình."

Anh chỉ tay vào cầu thang phía sau "Hai người ngủ trên đó!" Hứa Hữu Nhạc liếc mắt nhìn trên lầu một cái cùng thành câu cúi đầu "Cảm ơn"

"Ôi, hai người mau ngồi xuống đi có thể đừng cứ cúi đầu không? làm cho chúng tôi giống như chủ nhà" Trình Tuấn lúc này mới đỡ Hứa Hữu Nhạc ngồi xuống, Tô Bắc Khương nhìn Hứa Hữu Nhạc mềm mại như vậy nghĩ về sau rốt cục cũng sẽ có người khi dễ nàng. Đáng tiếc sau khi khỏi bệnh Hứa Hữu Nhạc nhảy thoát tên Tô Bắc Khương vẫn hối hận về suy nghĩ hôm nay bất quá đây đều là sau đó.

Ngôn Trạch Vũ vẫy vẫy tay với Trình Tuấn "Anh đến, tôi giới thiệu anh với mọi người đồ dùng và chức năng linh tinh."

Trình Tuấn có chút lo lắng Hứa Hữu Nhạc, Ngôn Trạch Vũ kéo hắn lại "Chúng tôi đều ở đây cậu lo lắng cái gì, chúng tôi sẽ không ăn tiểu cừu của cậu."

Tô Bắc Khương lấy ra hai ly sữa nguyên chất đưa cho Hạo Hạo, nhỏ giọng nói với Hạo Hạo "Hạo Hạo, em đi đem một ly này đưa cho anh trai kia có được không." Hạo Hạo cẩn thận nhận lấy "Được ạ"

Cậu buông chén kia của mình xuống, hai tay cầm một chén khác chậm rãi đi tới trước mắt Hứa Hữu Nhạc đang quan sát RV "Đại ca ca, cho anh uống."

Hứa Hữu Nhạc cúi người cạo cái mũi nhỏ của Hạo Hạo "Anh không uống em uống đi" Hạo Hạo chỉ chỉ ly sữa của mình "Hạo Hạo đã có rồi, chén này là chị xinh đẹp đưa cho anh."

"Không sao đâu, cô uống đi Hạo Hạo còn nhỏ mỗi buổi trưa trước khi ăn cơm đều uống một chén, cô suy yếu như vậy đương nhiên cũng có thể uống"

"Cảm ơn."

"Không khách khí"

Hứa Hữu Nhạc nhìn Kỳ Lân dưới chân hỏi "Đây là sói sau?"

Hạo Hạo uống sữa xong liếm một chút miệng ôm lấy Kỳ Lân "Nó gọi là Kỳ Lân, không phải sói mà là tiểu não phủ!"

Hứa Hữu Nhạc: hổ à!

"Nó rất ngoan, anh trai không cần sợ nha" Kỳ Lân vẫy đuôi: ngao ô!

Ngôn Trạch Vũ dẫn Trình Tuấn xuống lầu chỉ vào Tề Chấn "Cậu không sao có thể giúp Tề thúc, mỗi lần dì Lý nấu cơm liền một mình chú ấy bận rộn."

Trình Tuấn gật gật đầu "Được, tôi biết rồi! tôi có thể làm gì khác không?"

Tô Bắc Khương nói "Lúc này ngoại trừ ăn uống chính là đánh tang thi, tôi cảm thấy tốt nhất các người cũng nên học theo làm thế nào đánh tang thi không nên làm người bình thường phải chờ chết."

Ngôn Dục buông sách trong tay xuống "Chờ đến địa bàn của lão Tam bảo bọn họ dạy các người công phu quyền cước đơn giản"

Ngôn Trạch Vũ hỏi Trình Tuấn "Anh có biết lái xe không?"

"Sẽ nha"

A! anh thở phào nhẹ nhõm "Tuyệt vời, cuối cùng cũng có ai đó có thể thay thế lớp học của tôi!"

"Nhưng không phải anh thích lái xe nhất sao?"

"Em lái xe 24/24 một ngày thử xem " Tô Bắc Khương bĩu môi nhún nhún vai

"Được rồi, cơm ăn được rồi kìa "Nào Kỳ Lân, đây là của mày." Lý Thục Lan đặt bát của Kỳ Lân xuống gọi Tề Chấn bưng thức ăn, nhìn từng đĩa thức ăn lên bàn Trình Tuấn ngạc nhiên rất lâu bởi vì nguyên nhân ngày tận thế từ ngày tận cùng đến hôm nay gặp bọn họ, hắn và Hứa Hữu Nhạc vẫn luôn ăn lương khô không còn ngồi nghiêm túc ăn một bữa cơm nữa.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ "Chúng ta tùy tiện ngồi ăn cơm như vậy sẽ không có tang thi đến sao."

Ngôn Trạch Vũ ngùng một miếng thịt cá "Yên tâm đi, thời tiết lạnh tang thi hành động chậm chạp sẽ không xuất hiện."

Lý Thục Lan gọi hắn ngồi xuống "Không có việc gì không có việc gì, mau ngồi xuống ăn đi"

Hứa Hữu Nhạc nhìn món ăn trước mắt rất muốn đi lên gắp hai đũa nhưng Trình Tuấn bắt lấy tay cô ngăn lại, hắn bưng tới một chén cháo rau xanh "Đây là dì Lý chuyên môn nấu cho cậu, hôm nay chỉ ăn cái này trước bắt đầu từ ngày mai hãy ăn những món ăn khác"

Hứa Hữu Nhạc nhìn anh "Còn anh thì sao?"

Trình Tuấn cười một chút "Tôi cũng giống cậu"

"Không sao, các cậu có thể ăn chút rau xanh nhai thêm hai lần là được rồi cũng có thể ăn chút cá, con cá này hôm nay cố ý không cho ớt vào."

Trình Tuấn "Cảm ơn"

Ngôn Trạch Vũ ngắt lời anh "Ăn cơm đi đừng nói chuyện."

Trình Tuấn cùng Hứa Hữu Nhạc nhìn thoáng qua lẫn nhau nhìn mấy người trước mắt yên lặng bưng chén lên, cháo nóng bỏng xuống bụng thân thể mới xem như một chút có khí lực. Cơm nước xong Trình Tuấn giúp dì Lý rửa chén, Ngôn Dục nhìn con đường phía trước "Chúng ta tốt nhất là nhanh đi, dựa theo tốc độ này chúng ta chạy thêm hai ngày nữa hẳn là có thể đến thành phố Hải Khẩu."

Hắn hướng Trình Tuấn cùng Hứa Hữu Nhạc nói "Chúng tôi phải đến thành phố Hải Khẩu tìm người, nếu đến thành phố Hải Khẩu các người muốn đi chúng tôi sẽ không ngăn cản"

"Không đi, các người đi đâu chúng tôi đi đó"

Ngôn Trạch Vũ nhíu mày xem như nghe được "Cái kia, Trình Tuấn a tất cả chúng ta một lúc ngủ trưa dậy và bắt đầu tôi ngồi phía trước để thay đổi lái xe."

"Được, chỉ là chiếc xe này tôi chưa từng lái qua một hồi có thể sẽ hơi không quen."

Ngôn Trạch Vũ ngắt lời anh "Nghĩ cái gì vậy! đây chỉ là chiếc xe chúng ta sử dụng để nghỉ ngơi chúng ta lái một chiếc xe khác."

Trình Tuấn cho rằng bọn họ lái xe nhiều nhất cũng chỉ là một chiếc xe Off-Road không quá bình thường, khi một chiếc MayBach sau khi được cải tiến xuất hiện trước mặt hắn hắn vẫn là kinh hãi. Cậu cũng không phải chưa từng thấy qua xe tốt, điều kiện gia đình của mình cũng không tệ lắm nhưng chiếc xe trước mắt này rõ ràng chính là cải tiến vô cùng khiến người ta bất ngờ.

Ngôn Trạch Vũ vỗ cửa xe "Xứng đáng với cải tiến có thể ngồi tám người chống đạn và nổ, thấy sao?"

Trình Tuấn đã không tìm được từ miêu tả "Quá lợi hại"

Hứa Hữu Nhạc lo lắng "Nếu chúng tôi ngồi vào vậy những vật tư này phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể kéo chiếc xe này đi sẽ bị chú ý dấy."

"Yo, cô gái còn rất thông minh yên tâm chúng ta có thể lấy ra tự nhiên có thể bỏ vào"

Hứa Hữu Nhạc vây quanh Tô Bắc Khương nửa ngày "Đây có phải là dị năng trong truyền thuyết không"

"Đừng đứng đây nói chuyện mau lên xe đi! Ngôn Trạch Vũ cậu và Trình Tuấn ngồi ở phía trước chúng tôi ngồi phía sau."

Tô Bắc Khương lấy ra mấy cái túi đóng gói một ít bánh quy bánh mì nước đưa cho Hứa Hữu Nhạc "Chúng tôi sẽ mỗi người sẽ đựng mấy cái túi giả vờ là tất cả vật tư của chúng ta, đây là của cậu."

Hứa Hữu Nhạc ngây ngốc nhận lấy "Tôi cũng có sao?"

"Có chứ" Cô gật đầu "Tất cả chúng tôi đều có chỉ cần yêu cầu cậu giúp cõng tất nhiên cậu muốn ăn cũng có thể." Cô chỉ vào ba lô ong mật nhỏ của Hạo Hạo "Nhìn kìa, ngay cả Hạo Hạo cũng có cặp sách nhỏ của mình bất quá hắn cõng đều là chút miệng nhỏ lẻ."

Đưa lên ba lô này có nghĩa là sau này mọi người sẽ là đồng bạn cùng nhau. Sau khi chia ba lô mọi người lên xe buýt Trình Tuấn quen thuộc tình huống xuống xe chậm rãi đạp chân ga đi về phía trước.

"Hình như chúng ta đã đi rất lâu nhưng một người cũng không thấy"

"Có thể tưởng tượng được hai người rất may mắn mới gặp được chúng tôi như thế đấy bây giờ thời tiết này ít có khả năng ai đó sẽ đi ra ngoài."

"Chỉ có người muốn ra ngoài tìm vật tư mới có thể đi ra, chính cậu nhìn xem chúng ta đi ra mở đường xa như vậy cho dù là đi Vận thành gần đó cũng cần hai giờ."

"Nhưng trước khi đêm đến chúng ta nhất định phải tìm một vị trí nghỉ ngơi, buổi tối nghỉ ngơi dưới chân núi rất nguy hiểm"

"Em muốn điên rồi, nhìn một mảnh này một thời gian dài đều cảm thấy mình sắp sinh ra ảo giác" Trong tuyết cực kỳ yên tĩnh âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là bánh xe đè lên tuyết kẽo kẹt.

Tô Bắc Khương nói "Không sao đâu chúng ta có thể đi chậm một chút hiện tại hẳn là còn sớm, tuyết dày như vậy cho dù là trời tối cũng có thể nhìn thấy"

"Nói như vậy không sai nhưng nếu cứ như vậy thì rất nguy hiểm" Cảm giác không nhìn thấy khiến người ta sợ hãi trong lòng, Tô Bắc Khương kỳ thật cũng rất khẩn trương con đường này ai cũng không có đi ra thăm dò, bọn họ coi như là mò mẫm qua đường đen.

"Nhìn phía trước, có phải đó là một chiếc xe hơi?" Đó có phải là một khu rừng không? Ngôn Trạch Vũ thẳng tắp nâng mắt lên "Thật! mẹ ơi, em nghĩ tối nay mình sẽ ngủ dưới chân đồi"

Tô Bắc Khương "Thật sự có thể là tuyết quá lớn toàn bộ che lại, mắt của anh quá tuyệt vời"

Trình Tuấn "Có thể là bởi vì tôi đang lái xe cho nên nhìn rõ ràng một chút"

Ngôn Dục nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đây là thứ cuối cùng bọn họ ghi lại thời gian "Hình như còn sớm nhìn khoảng cách này gần như ăn tối hẳn là có thể đến." Thấy có bình nguyên có thể nghỉ ngơi, trong lòng mọi người hơi an tâm một chút ngay khi trời gần trời có chút tối tăm bọn họ đi đến ven đường dừng xe lại, buông cửa sổ xe nhìn vào bên trong có một tia khói nhỏ bốc lên.

Ngôn Trạch Vũ nhìn làn khói xanh "Xem ra trong này hẳn là có người"Ngôn Dục lên tiếng "Xuống xe cất xe đi, chúng ta đi vào"

Rừng cây không phải rất lớn, cũng chỉ đi hai bước liền nhìn thấy mấy người lẻ tẻ bên trong ngồi cùng một chỗ giống như là đang ăn cơm.

"Chúng ta không cần phải đi quá xa, chỉ cần ở đây là tốt." Ngôn Trạch Vũ nhìn đám người kia nói "Anh, tối nay chúng ta ngủ lều trại sao? Thời tiết này sẽ đóng băng đến chết mất"

Tô Bắc Khương âm thầm lắc đầu khoa tay múa chân với Ngôn Trạch Vũ một chút "Anh thảm rồi" Quả nhiên Tô Bắc Khương vừa rồi khoa tay múa chân xong Ngôn Trạch Vũ còn chưa kịp phản ứng lại cô nói cái gì, Ngôn Dục một cước đá vào mông anh.

Ngôn Trạch Vũ "ngao" một tiếng nhảy dựng lên thậm chí kinh động đám người bên kia.

Ngôn Trạch Vũ vừa xoa xoa vị trí bị đá đau vừa oán giận "Anh, anh thật sự muốn mưu sát em trai ruột sao?"

"Hừ, là ngày tốt quá nhiều quên mất phải không? cậu đã được đào tạo như vậy khi trong quân đội? Bây giờ là khi nào cậu nghĩ cậu là một con gạc? "

Tô Bắc Khương "Người đứng trong rừng, nồi từ trên trời rơi xuống"

Ngôn Trạch Vũ: "Tôi nhất định là nhặt được" Tô Bắc Khương thừa dịp Ngôn Trạch Vũ đùa giỡn tìm một bãi đất trống gần như có thể buông xe xuống "Nơi này hẳn là có thể buông xe của chúng ta xuống, thời tiết này ở ngoài hoang dã không thể ngủ lều trại quá nguy hiểm"

Cô từ không gian lấy xe ra Lý Thục Lan gọi Tề Chấn đi nấu cơm, Trình Tuấn dặn dò Hứa Hữu Nhạc một câu cũng lên xe hỗ trợ, Hạo Hạo ôm Kỳ Lân hô Hứa Hữu Nhạc cùng hắn chơi đùa. Tô Bắc Khương đang chuẩn bị nói chuyện trước mắt bay tới một chút đỏ mũi ngửi thấy mùi nước hoa rất quen thuộc.

"Ai da, cậu bé, đây là thú cưng nhỏ của em sao?"

Ngôn Trạch Vũ chớp chớp mắt cũng không diễn được nữa "Người phụ nữ này từ đâu ra?"

Tô Bắc Khương lắc đầu, theo nàng thấy Tiêu Mị quần áo sạch sẽ sắc mặt đỏ ửng đi theo Hàn Kỳ bọn họ hẳn là còn sống không tệ. Bởi vì thức tỉnh thủy hệ dị năng bộ dạng cũng coi như xinh đẹp lại biết chuyện từ khi vào căn cứ bất kể là ở trong đám người nào cũng có thể lăn lộn như cá gặp nước, sau khi gặp Hàn Kỳ cô vốn cảm thấy bắt được Hàn Kỳ hẳn là cũng không tệ lắm. Thẳng đến ngày đó cô nhìn thấy Ngôn Dục, khi Ngôn Dục dùng đôi mắt không có nhiệt độ kia nhìn về phía cô, cô đột nhiên cảm thấy thân thể mình sắp sôi trào, khoảnh khắc đó cô đã hạ quyết tâm nhất định phải bắt được người đàn ông này nhưng nam nhân này nhìn ai cũng lạnh như băng ngoại trừ hai tên rắm kia. Đúng vậy, trong mắt cô Tô Bắc Khương và Ngôn Trạch Vũ đều là người của Ngôn Dục, đặc biệt là khi anh nhìn về phía Tô Bắc Khương, ánh mắt có thể nối là dịu dàng nhỏ xuống nước.

Sáng nay thấy bọn họ muốn rời đi nàng không cam lòng còn chưa cố gắng cứ như vậy buông tha, cô mài giằng thật lâu cuối cùng là dùng cơ hội đổi lấy. Nàng biết nơi này là con đường tất phải đi qua mang theo Hàn Kỳ bọn họ từ đường nhỏ vòng qua trước quả nhiên bị nàng chờ tới!

Cô vươn tay muốn sờ Kỳ Lân một chút, Kỳ Lân lui ra sau một bước dựng thẳng lông hướng về phía cô nhừ răng. Cô hững hững thu tay ra vẻ thoải mái đứng lên nhìn thấy chiếc xe hơi kinh ngạc một hồi lâu "Các người còn có nhiều hơn một chiếc xe đâu? Chiếc xe trông rất đẹp tôi có thể lên ngồi một chút không?" Vốn là nghĩ yêu cầu này hẳn là không ai cự tuyệt lúc mới chuẩn bị nhấc chân lên xe, Hứa Hữu Nhạc vừa rồi đi cùng một bên đứng trước xe. Hứa Hữu Nhạc vừa mới nghỉ ngơi một hồi khôi phục một chút hiện tại sắc mặt còn có chút trắng bệch. Cô sợ Tô Bắc Khương không đối phó được đang chuẩn bị tiến lên hỗ trợ nên Hứa Hữu Nhạc liền ngồi trên bàn đạp xe cô nắm cổ họng nũng nịu hô một câu "Ôi Kiều Kiều, Tuấn Tuấn ngươi mau tới đây! Dì này, cô ấy đá tôi"

Mẹ tôi ơi! thanh âm này không chỉ có Tô Bắc Khương, Ngôn Trạch Vũ ngay cả Ngôn Dục cũng rất muốn cài một khe chui vào. Trình Tuấn vốn ở bên trong giúp Lý Thục Lan thái rau nghe thấy thanh âm Hứa Hữu Nhạc cho rằng là ai khi dễ cô tay cũng không lau tay liền chạy tới. Trước mắt Tiêu Mị xuất hiện một tiểu tử tuấn tú mang theo tạp dề cầm đao, dọa vội vàng lui về phía sau vài bước.

Tô Bắc Khương đi lên nâng Hứa Hữu Nhạc dậy "Tiêu Mị, chúng ta ở chỗ này không hoan nghênh cô, cô hẳn là biết"

Tiêu Mị không thèm để ý "Tiểu muội muội, ta đắc tội các ngươi ở đâu không hoan nghênh ta?"

"Trong lòng cô không rõ ràng à? Hơn nữa cô muốn làm gì thì trong lòng cô không biết được sao? Chúng tôi không quan tâm đến một người phụ nữ như cô."

Hàn Kỳ bên kia vốn tưởng rằng Tiêu Mị tới đây chỉ là chào hỏi không có suy nghĩ nhiều, lúc này sẽ thấy Trình Tuấn cầm đao chạy ra lắc lư đứng ở trước mặt Tiêu Mị. Bọn Tô Bắc Khương bọn họ vây quanh mới cảm giác sự tình không đơn giản như vậy vội vàng đi tới giữ chặt Tiêu Mị "Ngươi làm gì vậy?" Tiêu Mị ra vẻ ủy khuất "Ta chính là muốn đến chào hỏi ai biết bọn họ không cảm tình như vậy"

Tô Bắc Khương thấy thế liền nói "Ai chào hỏi mà không được chủ nhà cho phép tự ý lên xe người khác"

"Xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay bây giờ" Sắc mặt mấy người bọn họ rất không đẹp rõ ràng chính là không hoan nghênh Tiêu Mị. Hắn không để ý Tiêu Mị giãy dụa mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực kéo đi "Cô an phận chút cho tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì, tôi có thể dung túng cô thì cũng sẽ không để cho cô yên"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi