TRỌNG SINH TU TIÊN TẠI ĐÔ THỊ

Vừa nghĩ tới đây, Trang Phỉ Phỉ đang muốn lấy điện thoại di động ra để gọi cho Tào Khôn.

Nhưng mà vào đúng lúc này, tên thiếu niên kia chợt mở miệng, hơn nữa đã không mở miệng thì thôi khi mở miệng ra lại nói lời kinh người! "Trần đại thiếu đúng không! Bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một, mang theo người của ngươi từ đây ngoan ngoãn cút ra ngoài cho ta! Hai, trước tiên ta phế một cái chân của ngươi sau đó lại ném ngươi ra ngoài!"

Oanh!

Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, toàn bộ hội trường tầng một trong nháy mắt bùng nổ!

"Ta không có nghe nhầm chứ? Hắn thế mà bảo Trần đại thiếu cút? Hơn nữa còn muốn phế một cái chân của hắn!"

"Tiểu tử này không phải bị điên đó chứ?"

"Hắn có biết mình bây giờ đang nói chuyện với người nào không?"

"Tiểu tử này sắp tiêu đời rồi!"

...

Trong nháy mắt, Lý Vân Phi choáng váng, Tô Tiểu Nhu choáng váng, ngay cả Trang Phỉ Phỉ đang cầm điện thoại muốn gọi điện cũng không thể không lấy tay trắng như ngọc che kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình.

Tuy rằng cô ta không hiểu rõ tình huống bên trong Vân Châu, nhưng là từ trong lời bàn tán của mọi người, còn có thể mơ hồ suy đoán ra được bối cảnh của Trần Tu Minh.

Con trai của Tư lệnh quân đội thành phố, hơn nữa bản thân còn mang theo quân hàm, có lẽ ra ngoài Vân Châu cũng không đáng nhắc tới thế nhưng ở trong khu vực của Vân Châu, vậy tuyệt đối được coi là một con con chúa sơn lâm!

Cho dù danh tiếng của Tào Tứ gia gần đây ở tỉnh Thiên Nam lên rất cao, rợ rằng cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Người này cũng quá điên đi, há miệng là muốn đối phương cút, hơn nữa còn muốn phế đi một cái chân của đối phương!

"Thât chẳng lẽ ta đoán đúng rồi? Người này thật sự là một công tử ca của một gia tộc lớn nào đó sao?"

Nhìn qua thần sắc vô cùng lạnh nhạt của Diệp Trần kia, trong đôi mắt đẹp của Trang Phỉ Phỉ lập tức lóe lên một tia sáng khác thường.

Còn về Trần Tu Minh kia, đầu tiên là sững sờ, sau đó giạn quá hóa cười, "Được được được! Tần Tu Minh đã lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với ta, rất được! Ngươi rất được!"

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Trần Tu Minh đột nhiên thu lại, "Bản thiếu nhưng là muốn nhìn một chút, ngươi có bản lãnh gì!"

Nói xong lời này, Trần Tu Minh đột nhiên động.

Oanh!

Trần Tu Minh lập tức như một viên đạn, ở tại chỗ bắn ra mà ra, giống như một con báo săn bổ nhào về phía Diệp Trần!

Hô!

Một cơn gió lớn được nhấc lên ở trên đất bằng, mọi người ở xung quanh lập tức thi nhau lùi lại, mọi người đều có vẻ mặt hoảng sợ.

"Đây chính là võ giả nội kình trong truyền thuyết sao? Quả nhiên kinh khủng!"

"Nghe nói Trần đại thiếu này ở trong số võ giả nội kình cũng được tính là một cao thủ, mội mình hắn đối phó với bốn năm tên lính đặc chủng cũng không bị rơi vào thế hạ phong!"

"Hắc hắc, các ngươi nhìn lại tiểu tử này mà xem, da mịn thịt mềm, đoán chừng một quyền của Trần đại thiếu là có thể đánh cho hắn chết tươi!"

"Tiểu tử này thật xui xẻo!"

...

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Trần Tu Minh đã bay nhào tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp vươn tay ra biến thành trảo, hung hăng hướng bả vai của hắn bắt lấy!

Mà Diệp Trần lại thể hiện giống như là chưa kịp phản ứng, hoặc là sợ tới choáng váng mà vẫn ngồi ở chỗ đó không có nhúc nhích.

"Ầm!"

Trần Tu Minh rất dễ dàng bắt bắt được bả vai của Diệp Trần, không thể không nở ra nụ cười trào phúng một tiếng, "Còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh lớn như thế nào, hóa ra cũng chỉ...cái gì!"

Trần Tu Minh còn chưa nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi lớn!

Bởi vì hắn phát hiện, bàn tay của mình tuy rắng bắt được bả vai của đối phương nhưng lại giống như nắm vào trên một tấm thép, mặc cho hắn phát lực như thế nào, thế mà cũng không thể rung chuyển đối phương dù chỉ một chút!

Diệp Trần vẫn từ từ thưởng thức ly rượu vang, cũng thấy kỳ quái uống hoài từ nãy giờ còn không hết, vẻ mặt hắn còn giống như một kích thanh thế thật lớn này của đối phương là đang gãi ngứa cho hắn vậy.

"Không! Đây không có khả năng!"

Dưới sự sợ hãi quá mức, Trần Tu Minh lập tức hét lên một tiếng, một cái tay khác đột nhiên lật một cái, trực tiếp vỗ tới huyệt Đại Chuy của Diệp Trần!

Huyệt Đại Chuy chính là một huyệt quan trọng trong cơ thể con người, hội tụ trung khu thần kinh của cơ thể người, Trần Tu Minh tien tưởng rằng cho dù võ công của đối phương lại cao hơn nữa cũng không dám khinh thường như thế mà mặc cho mình tấn công vào huyệt Đại Chuy của hắn.

Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn cứ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, không có bất kỳ ý muốn đánh lại hay là tránh né gì cả.

Hai mắt Trần Tu Minh lập tức phát lạnh, "Chết đi!"

Tuy rằng trước khi hắn tới đây, Trần Kỳ Phong cha của hắn đã từng dặn dò qua hắn nhiều lần, tuyệt đối không thể gây chuyện thị phi ở chỗ này.

Thế nhưng bây giờ đến trình độ này, hắn làm sao còn chỗ nào có thể thu lại được?

"Ầm!"

Một chưởng này giống như không có bất kỳ một chút hồi hộp nào, đập lên trên huyệt Đại Chuy của đối phương rất chuẩn xác.

Nhưng mà, kết quả so với trước đó cũng không có khác nhau mấy.

"Cái gì!"

Lần này, Trần Tu Minh rốt cuộc mới phản ứng lại, tu vi của đối phương cao hơn hắn rất rất nhiều!

"Lui!"

Tuy rằng không nghĩ ra, đối phương rõ ràng còn trẻ hơn so với hắn mấy tuổi, hơn nữa nhìn thân thể yếu đuối không chịu nổi kia, rõ ràng không giống như người tập võ thế mà làm sao lại có tu vi kinh khủng như thế?

Tuy nhiên, sự thật đang phơi bày ra ở trước mắt, hắn muốn không tin cũng không được!

Sau khi Trần Tu Minh ý thức được sự chệch lệch giữa mình và Diệp Trần, lập tức không còn có một chút chiến ý nào nữa, bước chân dưới chân chớp động nhanh chóng, dự định nhanh chóng rút lui.

Bạch!

Từ lúc Trần Tu Minh áp sát tới trước mặt Diệp Trần sau đó tấn công ra hai chiêu rồi đến lúc cấp tốc rút lui, thật ra thì cũng chỉ ba tới năm giây mà thôi.

Mà mọi người ở xung quanh thì người thông hiểu võ công cũng không nhiều, được coi là cao thủ thì cũng không có một ai.

Mọi người chỉ nhìn thấy, Trần Tu Minh bay nhào tới, sau đó dường như gặp phải chuyện kinh khủng gì đó, ngay sao đó cấp tốc lùi lại.

"Tình huống như này là như nào?"

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, mọi người đều có vẻ mặt không hiểu, căn bản không biết có chuyện gì xảy ra ở trong đó.

Mà ở lúc Trần Tu Minh cấp tốc lui lại được hơn mười mét, tự cho là có thể trốn qua được một kiếp, khi đang âm thầm cảm thấy may mắn, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, "Ta nói rồi, nếu như ngươi cút ra ngoài thì cũng thôi đi, nếu không ta phải phế đi một cái chân của ngươi!"

Nghe được tiếng nói này, trong lòng Trần Tu Minh lập tức dâng lên một cỗ bất an nồng đậm, vội vàng trừng lớn đôi mắt, muốn nhìn rõ chiêu thức của đối phương.

Tuy nhiên, thiếu niên thần bí kia vẫn cứ ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích một chút nào!

Nhưng mà! Một khắc sau!

Trần Tu Minh đột nhiên cảm thấy đùi bên phải của mình như bị nổ tung, ngay lập tức hét thảm một tiếng, sau đó thì che lấy bắp đùi của mình, bắt đầu liều mạng lăn lộn giãy dụa ở trên mặt đất.

"Chân của ta! Chân của ta!..."

Tiếng kêu thảm thiết của Trần Tu Minh, vang lên quanh quẩn ở trong toàn bộ hội trường, mà ở xung quanh thì lặng ngắt như tờ, mọi người không hẹn đều có một cái động tác ăn nhịp đó là trợn mắt và há hốc cả mồm ta, càng tỏ ra không hiểu.

Bọn họ làm sao biết được rằng, lấy cảnh giới bây giờ của Diệp Trần, trực tiếp dùng một đạo thần niệm là có thể phá hủy triệt để dây thần kinh ở trên đùi Trần Tu Minh, chỗ nào còn cần động tác hay chiêu thức gì?

Nhìn qua Trần đại thiếu còn đang lăn lộn không ngừng ở trên mặt đất, vẻ mặt không hiểu của mọi người cũng lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, đã bắt đầu có dấu hiệu chạy ra phía ngoài cửa, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần tràn đầy vẻ rất sợ hãi.

Lúc này, Diệp Trần luôn luôn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, rốt cuộc từ từ đứng dậy, hướng về phía Trần Tu Minh ở trên mặt đất cảm xúc đã dần dần bình phục trở lại, giống như cười mà không phải cười nói:

"Trần đại thiếu, bây giờ là tự mình ngươi cút ra ngoài? Hay là để ta ném ngươi ra ngoài?"

Vào lúc này Trần Tu Minh sớm đã không còn ngang ngược càn rỡ như trước đó nữa, vẻ mặt của hắn sớm đã trắng bệch vô cùng.

Thế nhưng từ trước tới nay hắn kiêu ngạo đã thành quen, cho dù biết rõ thực lực của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng muốn để cho hắn phải cúi đầu, cũng là muôn vàn khó khăn.

Ngay trong lúc hắn đang do dự, hội trường tầng hai của nhà hàng, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó là một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ bên trong, "Người nào to gan như vậy? Cũng dám gây sợ ở chỗ này!"

P/S: Ta thích nào....5 chương rồi nhé, cảm ơn bạn Tiểu.Thiên đã ủng hộ hẳn 100 kim phiếu, hi vọng các bạn khác cũng ủng hộ hic, truyện hay như vậy thì giữ kim phiếu làm gì a....

Bình luận


T
tuấn tú hồ
26-03-2023

Hay nha

G
GAME MOBA
26-03-2023

Ko có ngôn tình ko hay rồi. Toàn là luyện công. Chán

M
mê truyện
26-03-2023

Trả hiểu thằng main nghĩ gì bị đám kia khinh thường như vậy vẫn cứu tụi nó gặp mik là bỏ đi rồi cho đám nữ nhân kia phục vụ cái thằng đại ca đó rồi

Truyện đang đọc

Báo lỗi