TRỌNG SINH TU TIÊN TẠI ĐÔ THỊ

Buổi tối, tiệc chào đón sinh viên mới được cử hành tại nhà hàng Quân Duyệt ở phía Nam thành phố.

Trên thực tế, không riêng gì sinh viên khoa Sinh Học, các khoa khác của trường trên cơ bản đều cử hành tiệc chào đón sinh viên mới ở đây.

Diệp Trần vốn là không có ý định tham gia, được ba người Lý Hổ khuyên nhiều lần, rồi mới miễn cưỡng đáp ứng tham gia.

Lúc bốn người bọn họ đi tới nhà hàng thì những người còn lại gần như đã đến đủ, ngay cả sinh viên năm thứ hai năm thứ ba đại học cũng tới rất nhiều.

Nhìn thấy bốn người bọn họ xuất hiện, mọi người ngay lập tức bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.

"Nhanh nhìn! Đó chính là Diệp Trần, quả nhiên rất đẹp trai nha!"

"Khó trách ngay cả Tiêu Nhược Hi một trong bốn nữ thần của trường đại học chúng ta cũng bị hắn làm cho mê hoặc!"

"Cuối cùng thì lần này cũng được nhìn thấy!"

"Hừ! Một thằng sinh viên đại học năm nhất, không biết trời cao đất rộng, Tiêu Nhược Hi kia cũng không phải ai cũng có thể quyền lợi tranh giành!"

...

Thần niệm của Diệp Trần quét qua đã nghe toàn bộ tiếng bàn tán của mọi người vào trong tai.

Có người hâm mộ cũng có người đố kỵ còn có người rất tò mò, tuy nhiên hắn cũng chẳng thèm để ý tới.

Bởi vì bốn người tới tương đối muộn cho nên chỉ có thể tìm mấy chỗ ở trong góc vắng vẻ ngồi xuống.

Tuy nhiên, bởi vì Diệp Trần bây giờ đã trở thành người có tiếng trong đại học Thiên Hải, tuy rằng ngồi ở trong góc nhưng vẫn nhận được rất nhiều ánh mắt, rất nhiều người thỉnh thoáng nhìn về phía hắn.

Đối với vấn đề này, Diệp Trần vẫn thản nhiên như cũ, tự mình cầm lên một ly rượu đỏ, bắt chéo hai chân, từ từ thưởng thức.

Lại qua một lúc, bỗng nhiên toàn bộ phòng tiệc lại bắt đầu xôn xao:

"Mau nhìn mau nhìn! Là Dương Chi Phàm và Đảo Uyển Thanh đến rồi!"

"Thật sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a!"

"Oa! Dương Chi Phàm rất đẹp trai a! Giống như vương tử đi ra từ trong truyện cổ tích vậy!"

"Giống như còn đẹp trai hơn Diệp Trần một chút đây!"

...

Nghe được tiếng bàn tán của mọi người thì Diệp Trần cũng không thể không ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa có một thiếu niên đẹp trai trên người mặc dạ phục màu đen, cùng với một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy màu trắng, hai người đang chuyện trò vui vẻ, cùng nhau đi vào trong phòng tiệc.

"Dương Chi Phàm, Đào Uyển Thanh..."

Nhìn thấy hai người này, Diệp Trần cũng không thể không không để ý tới, một số chuyện kiếp trước không tự chủ đã xuất hiện ở trong đầu của hắn.

Dương Chi Phàm này chẳng những có dáng người đẹp trai, đồng thời lại thông minh tuyệt đỉnh, là một thiên tài có trí thông minh rất cao, gia đình cũng có điều kiện rất tốt, có thể nói là một nhân vật hoàn mỹ, nói là thiên chi kiêu tử cũng không khuếch đại một chút nào!

Diệp Trần nhớ rõ ở kiếp trước, Dương Chi Phàm là sự tồn tại mà tất cả các nam sinh viên trong khoa Sinh Học phỉa ghen tỵ và hâm mộ, gần như tất cả nữ sinh đều coi hắn là người tình trong mộng.

Ngay cả Diệp Trần lúc ấy đối với hắn cũng có mấy phần ghen ghét.

Đương nhiên, ở kiếp trước trong mắt Diệp Trần thì Dương Chi Phàm là tồn tại cao không thể chạm, nhưng đối với kiếp này, giờ này ngày này đối với Diệp Trần mà nói thì không đáng giá nhắc tới.

Diệp Trần chỉ nhàn nhạt liếc qua sau đó không tiếp tục để ý, tiếp tục cúi đầu thưởng thức rượu.

Lý Hổ ở một bên không nhịn được nói thầm:

"Cái tên này thật đúng là dốc hết vốn liếng a! Một tên sinh viên mới nho nhỏ trong bữa tiệc mà thôi, thế mà làm ra vẻ như vậy! Đồng hồ cũng là Vacheron Constantin, đồ trên người hắn nói ít cũng đáng giá một trăm vạn!"

Trần Đông và Đường Uy ở một bênh ngay thấy vậy cũng líu hết cả lưỡi.

...

"Chi Phàm học đệ, Uyển Thanh học muội, nhanh tới ngồi bên này!"

Dương Chi Phàm và Đào Uyển Thanh dưới sự chú ý của mọi người, vừa mới bước vào trong phòng tiệc thì trên bàn chính giữa phòng tiệc, một người đàn ông trẻ với vẻ ngoài oai phong đột nhiên đứng dậy hướng về phía hai người Dương Chi Phàm và Đào Uyển Thanh nhiệt tình mời gọi.

Thấy cảnh này, mọi người nhất thời cảm thán ao ước một trận.

Lý Hổ thì một mặt tức giận bất bình, sợ Diệp Trần không biết, thấp giọng nói:

"Người này là chủ tịch hội sinh viên của khoa chúng ta, tên là Trương Liên Bằng! Nghe nói hắn chính là dựa vào nịnh nọt nên bây giờ mới leo lên tới vị trí này!"

"Nghe nói cái tên này vẫn luôn nịnh nọt, người nào đối với hắn có ích thì liều mạng lấy lòng, người nào không có ích gì với hắn thì hắn chẳng thèm để ý!"

"Bây giờ chắc chắn là nhìn trúng bối cảnh gia thế của Dương Chi Phàm, lúc này mới cố gắng lấy lòng, thật sự là buồn nôn a!"

Diệp Trần thấy bộ dáng oán giận của Lý Hổ, không thể không vì đó mà mỉm cười, nhịn không được trêu chọc nói:

"Lão tứ, không nghĩ tới hôm nay mới là ngày nhập học đầu tiên, ngươi vậy mà lại biết được nhiều thứ đến vậy!"

Lý Hổ lập tức rất là đắc ý, "Đó là đương nhiên! Cha ta thường xuyên khuyên bảo ta, vô luận là chiến trường hay là thương trường thì tin tức vẫn là quan trọng nhất!"

"Lại nói bây giờ cũng là thời đại internet, muốn tra ra cái tin tức gì còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao?"

Đường Uy ở một bên nhịn không được cười nói:

"Nói ngươi béo ngươi còn thở gấp! Vậy ngươi nhưng nói thử một chút, Dương Chi Phàm này đến cùng là có bối cảnh gì?"

Lý Hổ cười hắc hắc, "Chuyện này thì ta biết a!"

Nói đến đây, Lý Hổ uống một ngụm bia, hạ giọng nói:

"Nghe nói, ông chú của Dương Chi Phàm này là phó thị trưởng thành phố Thiên Hải! Mà cha của Dương Chi Phàm thì là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở tỉnh Đông Giang ta, bản thân có hơn mấy chục tỷ! Dương gia bọn họ ở tỉnh Đông Giang chúng ta chính là xếp hạng trong mười đại gia tộc!"

Đường Uy và Trần Đông nghe được điều này thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ vô cùng kiêng dè.

Ngang qua hai giới chính trị và thương nghiệp, hơn nữa chú còn là quan lớn của thành phố Thiên Hải, đừng nói Trương Liên Bằng sợ là trưởng khoa cũng phải cho hắn mấy phần thể diện!

Nếu như lời của Lý Hổ không giả, vậy thì Dương Chi Phàm này hoàn toàn chính xác được xưng tụng là thiên chi kiêu tử, so sánh với người này, những người bình thường như bọn họ đều kém xa tít mù tắp!

Sau khi Dương Chi Phàm ngồi xuống, có rất nhiều người lập tức bắt đầu so sánh Dương Chi Phàm với Diệp Trần:

"Quản nhiên Dương Chi Phàm vẫn đẹp trai hơn một chút!"

"Hơn nữa ngay cả Trương chủ tịch hội sinh viên khoa chúng ta cũng phải chủ động nhường chỗ ngồi cho hắn, bối cảnh chắc chắn không đơn giản!"

"Nếu mà so sánh thì Diệp Trần kia tuy rằng dung mạo không kém Dương Chi Phàm thế nhưng vô luận là dáng vẻ còn là khí chất thì hai người đều không ở cùng một cái cấp bậc a!"

...

Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần ngược lại không cảm thấy có cái gì, ngược lại làm cho Lý Hổ ở một bên tức giận đến không nhịn được:

"Không phải chỉ là một tên thích ra vẻ thôi sao? Có gì mà phải đắc ý!"

"Trần ca, ngươi cũng đừng nhụt chí, lấy điều kiện của ngươi, nếu như ăn mặc đẹp hơn một chút thì chắc chắn có thể đạp vào đít tiểu tử kia!"

Ở trong suy nghĩ của Lý Hổ thì quần áo trên người Diệp Trần, tuy rằng cũng đều là hàng hiệu nhưng đều là quần áo thoải mái bình thường không có gì lạ, so với trang phục dạ hội của Dương Chi Phàm thì cấp bậc đúng là kém hơn rất nhiều.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.

Lấy cảnh giới của hắn hôm nay, trong mắt hắn Dương Chi Phàm ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng, hắn há lại sẽ để ánh mắt của những người ở thế tục này vào trong lòng?

Dương Chi Phàm dường như cũng nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, cũng quay đầu nhìn sang phía Diệp Trần, tuy nhiên chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Mà Đảo Uyển Thanh ở một bên cũng lặng lẽ đánh giá Diệp Trần một lát, cũng lắc đầu, dưới cái nhìn của cô ta, người bạn học này vừa mới tiến vào cửa trường thì đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, tuy rằng vẻ bề ngoài quả thật không tệ, thế nhưng chỉ là hạng người lòe thiên hạ, so với Dương Chi Phàm căn bản không ở cùng một cái cấp độ.

Vừa nghĩ đến đây, Đào Uyển Thanh nhìn về phía Dương Chi Phàm ở bên cạnh, ánh mắt cũng trở nên ngày càng nóng.

P/S: Ta thích nào...chương thứ 4

Bình luận


T
tuấn tú hồ
26-03-2023

Hay nha

G
GAME MOBA
26-03-2023

Ko có ngôn tình ko hay rồi. Toàn là luyện công. Chán

M
mê truyện
26-03-2023

Trả hiểu thằng main nghĩ gì bị đám kia khinh thường như vậy vẫn cứu tụi nó gặp mik là bỏ đi rồi cho đám nữ nhân kia phục vụ cái thằng đại ca đó rồi

Truyện đang đọc

Báo lỗi