TRỌNG SINH TU TIÊN TẠI ĐÔ THỊ

"A!"

Ngay vào lúc bọn người Dương Chi Phàm nghi ngờ không thôi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tứng tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó, "Loảng xoảng!" Một tiếng vang thật lớn, cửa lớn của câu lạc bộ võ đạo Long Minh đã bị người ở bên ngoài trực tiếp phá tan, ngay sau đó thì nhìn thấy mấy tên thành viên của câu lạc bộ võ đạo Long Minh từ ngoài cửa lăn vào.

Ngay sao đó lại có một đám người từ bên ngoài lao vào, "Đường Uy! Ngươi vậy mà...vậy mà không bị làm sao?"

Tiền Long thấy Đường Uy dẫn người tới thì hai mắt lập tức trừng lên một cái, vẻ mặt vì đó mà thay đổi lớn.

Đường Uy cười ha ha một tiếng, trực tiếp sải bước đi lên phía trước, nói:

"Chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, chưa chắc có thể gây tổn thương đến cho ta! Tiền Long, chuyện giữa chúng ta còn chưa có xong đâu!"

Hà Khôn Sơn kia thấy Đường Uy hùng hùng hổ hổ, con ngươi cũng lập tức co rụt lại, một mặt khó có thể tin, "Không có khả năng! Ngươi trúng một chưởng của lão phu, làm sao lại không có chuyện gì?"

Gà Khôn Sơn kia càng nghĩ càng cảm thấy tà môn, thân thể trực tiếp nhoáng một cái cũng đã vượt qua khoảng cách hơn mười mét, trong nháy mắt lao tới trước mặt Đường Uy!

Hô!

Mọi người ngay lập tức cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt đối diện đánh tới, giống như vòi rồng, dọa đến mọi người liên tục lùi lại, ngay cả sắc mặt Đường Uy cũng không thể không thay đổi.

Hà Khôn Sơn này đến cùng vẫn là tông sư Hóa Kình, so với những học sinh này thì thực sự quá cường đại.

Bạch bạch bạch!

Đường Uy theo bản năng nhanh chóng lùi lại phía sau mà đi, đáng tiếc tu vi của hắn dù sao cũng kém hơn Hà Khôn Sơn quá nhiều.

"Tiểu tử! Lão phu ngược lại muốn nhìn một chút, đến tột cùng ngươi có bản lãnh gì!"

Hà Khôn Sơn quát lớn một tiếng, giơ bàn tay lên hung hăng đập về phía Đường Uy.

Oanh!

Đường Uy lập tức cảm nhận được một cỗ uy nghiêm cường đại đến làm người sợ hãi, rạp rời kín đất hướng về phía hắn mà đến, giống như một ngọn núi lớn rơi xuống!

Mắt thấy một chưởng của đối phương, hắn bất kể như thế nào cũng không thể tránh thoát, trong lòng Đường Uy lập tức nguội lạnh, "Xong! Đây mới là thực lực chân chính của tông sư Hóa Kình sao? Lần này ta chỉ sợ thật sự phải chết!"

Ngay vào lúc trong nội tâm của Đường Uy đang tuyệt vọng, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, "Đừng sợ! Đánh hắn!"

Đường Uy lập tức vừa sợ lại ngạc nhiên, giọng nói này bỗng nhiên chính là của Diệp Trần!

Chỉ có điều, giọng nói của Diệp Trần lại giống như là suy nghĩ của chính hắn, đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn, quả thực quỷ dị không nói lên được chỗ thần kỳ.

Mà cùng lúc với giọng nói này của Diệp Trần vang lên, hắn lại đột nhiên phát giác được, trong cơ thể mình đột nhiên nhiều thêm một cỗ sức mạnh cường hãn khó mà hình dung!

"Mặc kệ! Liều mạng!"

Mắt thấy một chưởng của Hà Khôn Sơn kia đủ để đập đá đá vụn, chấn kim loại kim loại nứt sắp đập xuống tới, Đường Uy cũng không còn sự lựa chọn nào khác, song chưởng ngay lập tức hung hăng đẩy đi ra!

Ầm ầm!

Bàn tay hai người ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau, không gian xung quanh lập tức lắc lư một lúc, trong toàn bộ đại sảnh nhấc lên một cơn gió lốc sóng nhiệt, đánh nát bấy cả mấy cái bàn gần đây.

Mà xung quanh, vô luận là thành viên câu lạc bộ võ đạo Long Minh hay là thành viên của câu lạc bộ võ đạo Đường Môn, tất cả đều bị cảnh tượng kinh khủng này dọa đến thi nhau lùi lại.

Khi mọi người đững vứng lại thì vội vàng nhanh chóng tập trung nhìn vào giữa sân, ngay lập tức tất cả đều trợn tròn mắt, nhất là bên phía câu lạc bộ võ đạo Long Minh, mọi người càng là trợn mắt há hốc mồm lên mà nhìn.

Chỉ thấy, sau khi Hà Khôn Sơn và song chưởng của Đường Uy va chạm vào nhau thì Đường Uy vậy mà không nhucsh nhích tí nào mà vẫn đứng im ở nơi đó, mà Hà Khôn Sơn được mọi người coi là chiến thần vô địch, vậy mà bay ngược ra ngoài, rơi thẳng xuống trên sàn nhà, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

"Không! Đây không có khả năng!"

Hà Khôn Sơn bị một chưởng này của Đường Uy đánh thành trọng thương thì lập tức phát ra một tiếng kêu gầm rú không cam lòng như con heo đang chuẩn bị bị cắt tiết, ngay cả hai con ngươi cũng mơ hồ đỏ ngầu.

Mà Tiền Long và Dương Chi Phàm ở phía sau thì càng xem thì càng choáng váng, phải biết, Đường Uy trước đó thế nhưng ngay cả một chưởng của Hà Khôn Sơn cũng không tiếp nổi, tu vi của hai người quả thực là cách nhau quá xa.

Thế nhưng lúc này thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa ngày, thương thế của Đường Uy chẳng những khỏi hẳn, hơn nữa vậy mà như thể thay đổi thành một người khác, thế mà một chưởng đã đánh bại được Hà Khôn Sơn cảnh giới tông sư Hóa Kình!

Kết quả này thật làm cho bọn họ không thể nào tiếp thu nổi, nhưng sự thây đã bày ra ở trước mắt, không phải bọ họ nói không tin là được.

Thật ra thì, há lại chỏ có mấy người bọn họ cảm thấy như vậy, ngay cả chính Đường Uy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng cảm thấy choáng váng, phải biết, Hà Khôn Sơn này ở trong giới võ đạo của Hoa Hạ cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm.

Cho dù là mọi người ở bên trong Đường Môn ở Xuyên Thục của hắn chỉ sợ cũng không có ai là đối thủ của người này.

Thế nhưng là bây giờ, một chưởng của hắn thế mà có thể đánh cho Hà Khôn Sơn tới phun máu?

"Chẳng lẽ là bởi vì..."

Sau khi Đường Uy kinh ngạc qua đi, bỗng nhiên nhớ tới giọng nói quỷ dị vừa mới đột nhiên vang lên ở trong đầu của hắn, thế là vội vàng quay đầu nhìn về phía Diệp Trần ở phía sau.

Đã thấy Diệp Trần một mặt nhẹ như mây giờ, chỉ hướng hắn khẽ gật đầu.

"Trần ca..."

Đường Uy thực sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng, đang định hướng Diệp Trần hỏi thăm thật tốt một phen.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Hà Khôn Sơn vừa mới bị một chưởng của Đường Uy đánh bay, bỗng nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, hai mắt trở nên đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Uy, từng sợ tóc dựng ngược lên y như sắp bị sét hỏi thăm, cả khuôn mặt đều là vẻ điên cuồng, vẻ dữ tợn, gào thét lên một cách điên cuồng, "Không! Ta không tin! Ta không tin ta sẽ thua bởi một cái tên tiểu bối vô danh như ngươi!"

Hóa ra, Hà Khôn Sơn không thể nào tiếp nhận được sự thất bại này, vậy mà tức giận đến muốn nổi điên lên!

"Tiểu tử! Ta phải làm thịt ngươi!!"

Hà Khôn Sơn ở dưới sự tức giận đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, giống như một người điên đánh về phía Đường Uy một lần nữa.

"A!!"

Đường Uy tuy rằng muộn nhờ lực lượng của Diệp Trần miễn cưỡng đánh lui được Hà Khôn Sơn, dù sao kinh nghiệm chiến đấu của hắn quá ít, hơn nữa đối mặt với một người có tên có tuổi danh chấn võ lâm một phương thì ngay lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, vậy mà đều không biết phải chống lại như thế nào.

"Chết đi!"

Hà Khôn Sơn trong cơn giận dữ, không giữ lại một chút nào, khí tức vậy mà tăng vọt lên gần gấp đôi!

Tình huống cứ kéo dài như thế, Đường Uy lập tức càng ngày càng sợ mất mật, dọa đến hai chân đột nhiên run lên, suýt chút nữa thì chân có chút đứng cũng không vững.

"Đường Uy!"

Lý Hổ và Trần Đông ở phía sau thấy cảnh này thì lập tinh vội vàng kinh hô lên một tiếng.

Đáng tiếc, lấy chút thực lực của hai người bọn họ thì làm sao có thể nhúng tay vào được loại chiến đấu cấp bậc này? Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Khôn Sơn kia giống như một con lợn lòi muốn húc chết người, đánh về phía Đường Uy.

"Ai!"

Ngay vào lúc Đường Uy tuyệt vọng thì bỗng nhiên là có một tiếng thở dài vang lên mà cùng lúc đó một đạo thân ảnh thon gầy quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Bỗng nhiên chính là Diệp Trần!

Hắn vốn không có ý định xuất thủ, thế nhưng mắt thấy Đường Uy đã bị khí thế của Hà Khôn Sơn chấn nhiếp, tự nhiên không thể ngồi yên mà không để ý tới, cho nên mới đành phải xuất thủ.

"Muốn chết!"

Hà Khôn Sơn nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là hơi kinh hãi, tuy nhiên lúc này sát ý đang lên cao, lý trí sớm đã mất, há lại sẽ dừng tay?

Ầm ầm!

Một quyền toàn lực của Hà Khôn Sơn hướng vào trên người của Diệp Trần hung hăng đập xuống!

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, ngay cả mí mắt đều không có nhấc lên một chút, chỉ thuận tay trảo một cái:

"A!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hà Khôn Sớn trước đó còn giống như là một con dã thú thời hồng hoang, lại bị Diệp Trần trảo một cái nắm được cái cổ, trực tiếp xách lên!

Đợi đến khi mọi người phản ứng lại, nhìn thấy Hà Khôn Sơn bị Diệp Trần nắm ở trong tay giống như chó chết thì toàn bộ mọi người lập tức đều trợn tròn mắt.

P/S: Ta thích nào....chương 4

Bình luận


T
tuấn tú hồ
26-03-2023

Hay nha

G
GAME MOBA
26-03-2023

Ko có ngôn tình ko hay rồi. Toàn là luyện công. Chán

M
mê truyện
26-03-2023

Trả hiểu thằng main nghĩ gì bị đám kia khinh thường như vậy vẫn cứu tụi nó gặp mik là bỏ đi rồi cho đám nữ nhân kia phục vụ cái thằng đại ca đó rồi

Truyện đang đọc

Báo lỗi