TRỌNG SINH TU TIÊN TẠI ĐÔ THỊ

"Cái này..."

Diệp Trần còn không có hoàn toàn phản ứng lại, Lạc Huyền Băng đã lướt qua đi tới trước mặt của hắn, sau đó thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhỏ nhắn vậy mà trực tiếp ngã vào trong vòng tay của hắn.

Nguyễn ngọc ôn hương vào lòng, loại cảm giác này vô cùng chân thật.

Thậm chí, Diệp Trần cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ dưới lớp sa mỏng và thân thể mềm mại của Lạc Huyền Băng kia đồng thời còn có thể ngửi được mùi thơ vô cùng mê người kia trên cơ thể của Lạc Huyền Băng.

Nhưng mà đây còn chưa xong, sau khi Lạc Huyền Băng đổ vào trong vòng tay Diệp Trần thì không biết là vô tinh hay cố ý, tấm lụa mỏng còn sót lại trên người nàng kia, thế mà cũng chảy tuồn tuột xuống dưới!

Dung nhan hoàn mỹ, dáng người hoàn mỹ không giữ lại chút nào bại lộ trước mặt Diệp Trần.

"Lộc cộc ~ "

Đối mặt với tình cảnh này, chỉ sợ chỉ cần là nam nhân đều không thể nào làm ngơ được.

Cho dù tâm chí của Diệp Trần đã rất kiên định rồi, vậy mà cũng cảm nhận được toàn thân khô nóng, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng mãnh liệt khó mà hình dung được, hận không thể lập tức đẩy ngã cái vưu vật tuyệt sắc này xuống mặt đất.

Tuy nhiên, Diệp Trần làm người hai đời, tâm chí sớm đã vô cùng kiên định, tinh thần chỉ là hơi hoảng hốt một lát thì lập tức đánh thức:

"Không đúng! Không nói đến Lạc Huyền Băng chắc chắn sẽ không làm ra loại hành vi này, cho dù đối phương thật là Lạc Huyền Bănng, dựa vào định lực của ta cũng sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp dụ hoặc dễ dàng như vậy..."

Diệp Trần mặc cho "Lạc Huyền Băng" đổ vào trong ngực của mình, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình thường trước đó, chân mày hơi nhíu lại, bắt đầu âm thầm suy nghĩ.

"Là mùi hoa!"

Sau khi Diệp Trần suy tư một lát thì chợt tỉnh ngộ, hắn vốn cho rằng mọi thứ trước mắt, toàn bộ đều là huyễn cảnh, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không phải như vậy!

Mọi thứ ở trước mắt đây hẳn là có hoàn cảnh chân thực kết hợp với ảo cảnh.

Những đóa hoa tươi đẹp ở xung quanh đây phát tán đi ra mùi thơm của hoa, chẳng lẽ là một loại chất độc có thể kích động dục vọng trong cơ thể người, cho nên mới suýt chút nữa để Diệp Trần động tà niệm rồi!

"Diệp Trần, làm sao ngươi lại không nhìn ta? Chẳng lẽ ta không đẹp sao?"

Ngay tại lúc Diệp Trần suy nghĩ thông suốt thì thân thể mềm mại của "Lạc Huyền Băng" dãy dụa mê người ở trong ngực trong ngực của hắn, bàn tay vuốt ve lồng ngực của Diệp Trần, miệng dán ở bên tai phun ra những mùi thơm mê người ung dung mở miệng nói.

Diệp Trần khi đã tỉnh ngộ lại thì đương nhiên sẽ không bị ảo cảnh dụ hoặc, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại, ngừng thở, bắt đầu âm thầm vận chuyển chân nguyên trong thể nội hóa giải chất độc hương hoa trong cơ thể.

"Lạc Huyền Băng" thấy Diệp Trần không nhúc nhích chút nào, giống như rất không cam tâm, tiếp tục dùng các loại phương thức mị hoặc, không ngừng trêu đùa Diệp Trần.

"Phá!"

Sau khi Diệp Trần hoàn toàn hóa giải chất độc hương hoa trong cơ thể, thì hai mắt mở ra, đồng thời khẽ quát một tiếng.

Không gian xung quanh bỗng nhiên vì đó mà run lên, "Lạc Huyền Băng" vẫn còn đang sờ sờ mó mó nắn nắn bóp bóp trong ngực Diệp Trần, lập tức giống như sương mù bị gió cuốn đi, biến mất không thấy hình bóng.

Ngay sau đó, mây mù xung quanh tán đi, mọi thứ lại khôi phục lại trạng thái bình thường, tuy nhiên những cây hoa cao lớn kia vẫn còn tồn tại.

"Quả nhiên là như vậy! Kết hợp chân thức với huyễn cảnh lại với nhau, hơn nữa lại có độc hoa có thể kích phát dục vọng, huyễn cảnh này quả thực là không có chút sơ hở nào!"

Diệp Trần không thể không âm thầm cảm khái một tiếng, sau đó ngẩng đầu hướng về phía trước bước chân mà đi.

Dọc theo đường núi, lại đi về phía trước được khoảng mấy ngàn dặm, đi tới bên bờ một cái dốc đứng, mà ở hai bên vách núi, khi thì xuất hiện từng tòa sơn phong không khác gì mấy so với vách nui đứng im lăng ở trong mây mù, giống như từng hòn đảo bên trong đại dương.

Diệp Trần dọc theo vách núi, lại đi đi về trước khoảng mấy trăm dặm:

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng thở nhẹ:

"Tiểu Trần..."

Diệp Trần nghe được giong nói này, ngay lập tức sinh lòng cảnh giác, hơn nữa cảm thấy giọng nói này hết sức quen thuộc.

"Tiểu Trần!"

Giọng nói càng lúc càng rõ ràng hơn, Diệp Trần không thể không theo nơi phát ra tiếng kêu mà nhìn lại, chỉ thấy ở trên một ngọn núi ngoài mấy chục thước bỗng nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh quen thuộc:

"Là dì Lam và chị Mạn?"

Hóa ra, hai đạo thân ảnh này không phải là ai khác bỗng nhiên chính là hai mẹ con Tô Lam và Tô Mạn!

Chỉ thấy hai người lúc này, đang đứng ở trên một ngọn núi đối diện, toàn thân trên dưới đều là vết máu, nhìn qua rất chật vật.

Mà ở dưới hai người thì là từng con yêu thú hình sói có thân hình khổng lồ đang nhe rặng trợn mắt gầm thét, bao vây hai người quanh ở đỉnh núi.

"Tiểu Trần! Nhanh! Nhanh tới cứu chúng ta a!"

Tô Mạn hướng về phía Diệp Trần lớn tiếng kêu khóc, mặt mùi đầy vẻ sợ hãi.

Mà Tô Lam thì cao giọng nói:

"Tiểu Trần! Cháu tuyệt đối không nên tới đây! Cháu đánh không lại những con yêu thú này đâu, cháu đi mau! Đi mau a!"

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, Diệp Trần khẽ chau mày, chợt trực tiếp thu hồi ánh mắt, bước chân dưới chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.

Mọi thứ trước mắt đây nhìn như thực, quá thực, nhưng chung quy lại thì vẫn là giả.

Diệp Trần có thể khẳng định, hai người Tô Lam và Tô Mạn vào lúc này chắc còn ở trên Trái Đất, làm sao có thể xuất hiện ở đây!

Còn về tất cả những gì hắn nhìn thấy, hẳn là thông qua trí nhớ và ý thức của hắn, hình chiếu đi ra huyễn tượng, cho nên mới có thể trông rất thật như thế!

"Tô Mạn" kia nhìn thấy Diệp Trần không có ý định xuất thủ, lập tức cuống lên, thay vào đó lại chửi ầm lên:

"Diệp Trần ngươi được lắm! Mẹ ta nhọc nhằn khổ sơ nuôi ngươi khôn lớn, không nghĩ tới vậy mà nuôi thành một con Bạch Nhãn Lang!! Ngươi thật sự là ngay cả súc sinh cũng không bằng!!"

Mà trênn khuôn mặt "Tô Lam" vẫn hiện ra đầy vẻ ân cần:

"Tiểu Trần, cháu làm đúng! Cháu nhanh chạy thoát thân đi thôi! Không cần phải để ý tới chúng ta!"

Tuy rằng hắn biết rõ mọi thứ ở đây đều chỉ là ảo giác, nghe được tiếng mắng to của "Tô Mạn" còn có giọng nói đầy vẻ ân cần kia của "Tô Lam", ở sâu trong nội tâm của Diệp Trần, vẫn là hơi có chút xúc động.

Không thể không nói, huyễn cảnh thế giới trước mắt này thực sự là quá lợi hại, vậy mà có thể nhìn rõ chỗ yếu lòng của con người, từ đó chế tạo ra huyễn cảnh tương ứng, nếu như người nào không có tâm trí kiên định, không cẩn thận sẽ dính vào huyễn cảnh.

Mặc cho "Tô Mạn" tiếp tục lớn tiếng chửi rủa, Diệp Trần không có để ý đến, tiếp tục dọc theo đường núi phía trước mà tiến lên.

Chẳng mấy chốc, đằng sau lại truyền đến tiếng yêu thú cắn xé, và tiếng kêu thảm thiết của hai mẹ con "Tô Lam".

Diệp Trần buộc mình không được nghe, dưới chân không tự chủ bước nhanh hơn.

Cuối cùng, sau khi bước đi qua được gần trăm dặm, tiếng la hét thảm thiết vô cùng dày vò kia cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước mấy ngàn dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái sơn cốc nhỏ.

Miệng cố có một cái bia đá đứng im đó, ở trên bia đá khắc lấy ba chữ lớn có kim quang lóng lánh: Thần Binh cốc!

Lúc này, giọng nói tuyên bố quy tắc kia đột nhiên xuất hiện ở trong đầu:

"Người vượt ải, chúc mừng ngươi xông qua ba cửa ải vừa rồi! Làm ban thưởng qua ải, ngươi có thể ở Thần Binh cốc tùy ý chọn lựa ba kiện pháp bảo!"

Diệp Trần nghe xong giọng nói này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại:

"Ban thưởng qua ải? Không đúng rồi! Cuối cùng của tầng thứ tám không phỉa là đại điện Thời Không sao? Từ nơi nào xuất hiện một cái Thần Binh cốc?"

P/S: Ta thích nào...chương 4

Bình luận


T
tuấn tú hồ
26-03-2023

Hay nha

G
GAME MOBA
26-03-2023

Ko có ngôn tình ko hay rồi. Toàn là luyện công. Chán

M
mê truyện
26-03-2023

Trả hiểu thằng main nghĩ gì bị đám kia khinh thường như vậy vẫn cứu tụi nó gặp mik là bỏ đi rồi cho đám nữ nhân kia phục vụ cái thằng đại ca đó rồi

Truyện đang đọc

Báo lỗi