TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Đồn trưởng Triệu cũng được xem như người của Trần Nhạc, mặc dù mới nương nhờ không lâu, nhưng hiện giờ, đúng là thời điểm Trần Nhạc thiếu người trợ lực. Cái người đồn trưởng Triệu này lại biết cách cư xử, còn năng lực thì sao? Tuy không phải là rất giỏi nhưng, đảm nhiệm chức đồn trưởng vẫn là không có vấn đề gì.

Với tư cách là người của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang là đồn trưởng Triệu cũng đã gặp qua. Đây mới là cấp trên trực tiếp của Cục trưởng Trần. Lúc này, trán đồn trưởng Triệu cũng không ngừng đổ mồ hôi. Dương Trạch Hào gây sự với ai không gây sự lại gây sự với đúng Nhiếp Chấn Bang.

Đồn trưởng Triệu lập tức đứng thẳng, dùng cảnh lễ chào, cất cao giọng nói:

- Chào chủ tịch Nhiếp. Đồn trưởng đồn công an Thành Tây, Triệu Lực báo cáo! Xin được chỉ thị.

Nghe những lời của đồn trưởng Triệu nói, anh Dương ở bên cạnh cũng ngây ra, mặt mũi trắng bệch, run run nói:

- Đồn, đồn trưởng Triệu, đây, đây là chủ tịch huyện sao?

Triệu Lực lập tức liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi. Tên Dương Trạch Hào này, bình thường đều thích kiếm chút lợi nhỏ, không ít tiểu thương bán hàng rong quanh đồn Thành Tây đều bị anh ta dựa vào thân phận của mình mà khất nợ. Triệu Lực cũng nghĩ đó không phải vấn đề gì quá lớn nên vẫn luôn nhắm một con mắt, mở một con mắt. Không ngờ được rằng gã ta lại gây sự với Nhiếp Chấn Bang.

Sự mạnh mẽ của Nhiếp Chấn Bang, Triệu Lực cũng đã nghe qua. Một vị lão đại trong cái khối chính trị, pháp luật như bí thư Triệu Côn Luân đấy, vênh váo là vậy, cuối cùng sẽ thế nào, chức cục trưởng cũng đi tong. Cục trưởng Trần có được vị trí như bây giờ cũng là nhờ chủ tịch huyện Nhiếp. Nếu để cục trưởng Trần biết, anh ta còn không lột da mình ra sao?

Nhiếp Chấn Bang giờ phút này với vẻ mặt u ám nói:

- Đồn trưởng Triệu, người này là người của đồn anh à? Sao tôi nghe quần chúng phản ánh, người này khắp nơi chỗ nào cũng ăn quỵt. Thế này trong mắt họ còn coi mười lệnh cấm của phòng công an huyện ra gì không. Người ăn chặn một cách lộ liễu như vậy, tôi sẽ kiến nghị với đồng chí Trần Nhạc, nhất định phải nghiêm khắc xử lý.

Đồn trưởng trưởng Triệu gật đầu liên tục và nói:

- Vâng, tôi nhất định sẽ tuân theo chỉ thị của chủ tịch huyện, nghiêm khắc xử lý, nhất định nghiêm túc tuân thủ mười cấm lệnh và sẽ rèn luyện sâu sắc tư tưởng chính trị cho tất cả các cán bộ cảnh sát và dân phòng. Đối với đồng chí Dương Trạch Hào, ngang nhiên trái với mười lệnh cấm, tôi xin tỏ rõ thái độ là đối với người như thế chúng tôi nhất định sẽ khai trừ.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, cũng không thể nói gì hơn.

Khai trừ, đây đã là hình phạt nặng nhất rồi. Còn truy cứu nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ dậm chân tại chỗ mà thôi.

Lập tức Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Đồn trưởng Triệu, khai trừ cũng không phải là thủ đoạn hay. Mà bài học kinh nghiệm lần này, đồn công an của các anh vẫn là phải chú trọng việc thường ngày bồi dưỡng tố chất của cá nhân các dân phòng và cán bộ công an, đừng đợi đến khi có vấn đề xảy ra mới bắt đầu bù lại, như vậy là không có trách nhiệm với người dân, hôm nay đến đây thôi.

Sau khi đi ăn đêm, Đổng Uyển và mọi người đều không còn hứng thú tiếp tục đi dạo nữa. Sau khi ba người về đến khách sạn, bầu không khí cũng có vẻ lúng túng, khó xử.

Không chờ Nhiếp Chấn Bang mở lời, Lý Lệ Tuyết đã chủ động cười và nói:

- Chấn Bang, hôm nay tôi ngủ ở đây được rồi. Anh với Uyển Nhi đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người đi.

Đổng Uyển e thẹn, cúi đầu, nhìn sang vẻ mặt thân thiện của Lý Lệ Tuyết và quay đầu nói:

- Hừ, tôi mới không thèm cùng anh ấy hưởng thụ thế giới riêng. Có đi, Lệ Tuyết chị đi được rồi.

Để mà nói thì phòng trong khách sạn ở huyện Lê còn đơn giản, không có những trang sức xa hoa, thậm chí đến cả tivi cũng là loại Tivi màu ngày xưa. Phòng tắm cũng không bằng thời đại sau này. Cái loại phòng đôi của các khách sạn về sau với kiểu phòng tắm có kính thủy tinh mờ đấy, trong thời đại này, cơ bản là không tồn tại.

Vừa vào đến cửa, Lý Lệ Tuyết đã đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, giống như một loại ma lực, mê hoặc thần kinh và cảm cảm giác của Nhiếp Chấn Bang.

Một lúc sau, Lý Lệ Tuyết đi ra với bộ đồ ngủ mỏng tang, xuyên thấu màu hồng và nội y thì không có.

- Đẹp không? Của An Na gửi từ Châu Úc về đấy.

Lý Lệ Tuyết lúc này cũng cảm thấy ngại ngùng.

Khuôn mặt cô ửng đỏ, líu ríu nói:

- Ừm, bộ đồ này, thật là xấu hổ quá…

Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Bộ đồ này đẹp mà, sao lại thấy xấu hổ chứ. Anh cảm thấy rất được.

Một đêm mất hồn, tự nhiên không cần phải nhắc. Đến nửa đêm, Nhiếp Chấn Bang lén lút đi tới bên chỗ của Đổng Uyển. Khác với loại thái độ phóng khoáng của Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển luôn giữ một thái độ tự trọng đối với mọi người. Nhưng trong quan hệ cá nhân, Đổng Uyển cũng có thể hết sức điên cuồng.

Sáng ngày thứ hai, Nhiếp Chấn Bang cũng rất đúng giờ thức dậy, đây đã trở thành thói quen của Nhiếp Chấn Bang. Nhìn thấy Đổng Uyển cuộn tròn trong cánh tay của mình, Nhiếp Chấn Bang khẽ rút tay ra. Cẩn thận mặc quần áo xong. Nhìn thấy khóe môi tràn đầy vẻ tươi cười của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang không kìm nổi lòng hôn lên môi Đổng Uyển rồi mới nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.

Vừa đến văn phòng, Dịch Quân cũng đúng lúc từ trong bước ra, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân liền nói:

- Chủ tịch huyện, vừa nãy cục trưởng Trần bên phòng công an gọi điện đến, nói là nhờ tôi chuyển lời đến anh, công tác của anh ấy vẫn chưa sâu sát.

Nghe Dịch Quân nói, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói:

- Dịch Quân, anh đi sắp xếp một chút, để phó chủ tịch Lý thông báo cho Trần Nhạc, sáng nay, chúng ta đến cục công an, mở một cuộc họp ngay tại đấy.

Đây cũng là Nhiếp Chấn Bang tâm huyết bỗng nhiên dâng trào. Việc tối hôm qua, với năng lực và mánh khóe của Trần Nhạc không thể nào không mượn đề tài để nói chuyện của mình. Vào thời điểm này, chuyện như vậy có thể có nhiều lợi hơn là hại đối với Trần Nhạc. Hiện giờ, nội bộ cục công an sau khi Triệu Côn Luân rút lui, mặc dù không có bí thư đảng ủy. Suy cho cùng, cấp trên đổi rồi, cũng không thể đứng vững được. Đây là cơ hội của Trần Nhạc.

Nửa tiếng sau, xe cũng đã chuẩn bị xong. Xe là kiểu Santana bình thường. Nhiếp Chấn Bang vừa xuống lầu thì Lý Lâm cũng cười nói:

- Chủ tịch huyện, tôi thấy giờ anh cũng nên sắp xếp có người lái xe riêng đi. Như thế anh dùng xe sẽ thuận tiện hơn một chút.

Nghe lời Lý Lâm nói, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, từ khi nhận chức chủ tịch huyện Lê, vì chỉ có phó chủ tịch huyện, chưa có tham gia thường xuyên, nên chưa chọn người chuyên phụ trách lái xe. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng quên luôn việc này. Giờ nghĩ lại, đúng là nên có một người tài xế mới được. Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Chủ nhiệm Lý, việc tìm tài xế, e rằng lại phải làm phiền đến chị giúp tôi tìm rồi. Dịch Quân cũng là nhờ chị giúp tôi xem xét, không tồi chút nào.

Xe đã vào đến bên trong sân Cục cảnh sát, Trần Nhạc và lãnh đạo cục công an đều đã ở đây đứng đợi sẵn. Biết Nhiếp Chấn Bang không thích phô trương, Trần Nhạc cũng không làm gì quá lớn.

Nhiếp Chấn Bang xuống xe, Trần Nhạc ra nghênh đón, mặt hiện lên chút gì đó xấu hổ, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch huyện, thật xin lỗi, chuyện tối hôm qua, là lỗi của tôi làm chưa tốt, đề nghị chủ tịch huyện phê bình tôi.

- Haha, cục trưởng Trần đừng việc gì cũng nhận về mình thế. Tục ngữ có câu “cha mẹ sinh con, trời sinh tính; cũng như gạo nuôi bách gia nhân. Cục công an to như vậy, anh cũng không thể chú ý hết thảy được. Điểm này tôi cũng có thể hiểu được.

Nhiếp Chấn Bang rất nhiệt tình, vỗ lên vai Trần Nhạc. Lần này, Nhiếp Chấn Bang đến vì muốn áp trận cho Trần Nhạc, tự nhiên cần biểu hiện thái độ của chính mình ra.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn xung quanh các phó cục trưởng khác. Trong đó, có phó cục trưởng mới nhận chức Thái Vĩ Quân. Người này Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ, sau khi Trần Nhạc nhận chức cục trưởng, Thái Vĩ Quân cũng lên làm phó cục trưởng, để Ngụy Cường lên làm đồn trưởng đồn Thành Quan.

Những người còn lại đều là người củaTriệu Côn Luân. Nhiếp Chấn Bang lập tức liền nói:

- Tuy nhiên, cục trưởng Trần, tôi thấy cục công an vẫn cần phải đẩy mạnh việc giáo dục công tác tư tưởng chính trị. Ở phía dưới xảy ra sự việc như thế này, cũng một phần là do sự phân công lãnh đạo quản lý. Tôi thấy tư tưởng của cục công an cũng cần có chuyển đổi. Giờ thời đại kinh tế thị trường, quan trọng chính là để người có tài năng lên, còn đẩy người bình thường xuống. Còn cứ dừng một chỗ không tiến như vậy thì không thể được. Chúng ta vào phòng họp trước đã.

Vừa bước vào phòng họp, Trần Nhạc đã chủ động nói:

- Chủ tịch Nhiếp, sau sự việc của dân phòng, đảng ủy cục chúng tôi đã mở cuộc họp gấp. Với nhứng ý kiến mà đồng chí Triệu Lực đưa ra, ý của đảng ủy cục chúng tôi là, đưa ra quyết định khai trừ đồng chí Dương Trạch Hào. Bên cạnh đó, đồng chí Triệu Lực, đồn trưởng đồn Thành Tây và đồng chí chính trị viên Ba Đặc Lặc tiến hành cảnh cáo xử phạt đối với các đồng chí khác.

Một lúc sau, Trần Nhạc đánh mắt nhìn sang mấy phó Cục trưởng nói tiếp:

- Mặt khác, trong công tác tư tưởng chính trị của nội bộ cục, hiện giờ là do phó cục trưởng Mã chịu trách nhiệm, ý của tôi là kiến nghị bãi bỏ chức vụ phó cục trưởng thường vụ của phó cục trưởng Mã, để đồng chí Thái Vĩ Quân đảm nhiệm phó cục trưởng thường vụ cục công an.

Với việc bổ nhiệm chức vụ trong nội bộ cục công an, Trần Nhạc và những người khác vẫn có quyền tham gia, hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang đang ở đây, đây như một ám hiệu. Các chức phó khác, giờ cũng hiểu được một đạo lý, thời Triệu Côn Luân e rằng cũng đã qua, giờ thời của Trần Lực đã đến gần rồi.

Mượn cơ hội này, Trần Nhạc sau khi đã điều chỉnh xong, ngoại trừ Thái Vĩ Quân giữ chức vụ phó cục trưởng thường vụ, phân công quản lý trị an, hình sự bên ngoài, các chức vụ đều được phân công hợp lý, giữ **,** trong tay, lại thêm Trần Nhạc tự mình sắp xếp xử lý. Cả cục công an với những bộ phận chủ chốt đều bị Trần Nhạc nắm chặt. Giờ Triệu Côn Luân có muốn nghĩ ra cái gì cũng không được nữa rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng lập tức đứng dậy hài lòng nói:

- Cuộc họp lần này, tôi cảm thấy rất thành công. Bộ máy Đảng ủy cục công an vẫn rất có sức chiến đấu đấy. Sự việc lần này, mong các đồng chí rút ra bài học kinh nghiệm, lấy đó làm gương. Tôi tin rằng, mọi người cũng sẽ giác ngộ tư tưởng này.

Nhiếp Chấn Bang từ cục công an về tới Chánh văn phòng huyện ủy, Khúc Phong, chánh văn phòng huyện ủy tươi cười từ ngoài đi vào nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch huyện Nhiếp, Bí thư Trương điều tôi đến thông báo với đồng chí là ngày mai sẽ mở cuộc họp bàn bạc về vấn đề khu kinh tế mới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi