TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Điểm mấu chốt của việc giải phóng mặt bằng là bồi thường, đây là điều mà Nhiếp Chấn Bang tự mình định ra. Lúc này, ngành bất động sản trong nước vẫn chưa náo nhiệt. Cho dù ở vùng duyên hải phía đông có tồn tại một vài công ty kinh doanh bất động sản, thì ở bên Tây Bắc này, ở Ô Thị cũng chỉ mới xuất hiện công ty bất động sản đầu tiên mà thôi. Về phần Bá Châu và huyện Lê, lúc này nhà ở chủ yếu là các căn nhà mua từ đơn vị công tác hoặc do đơn vị phân cho. Hiện giờ, chính sách cải cách nhà ở được áp dụng cũng đã không ít năm rồi.

Nhưng, ở không ít địa phương đều là do đơn vị trợ cấp, bán nhà với giá thấp.

Giống như ở huyện Lê này, trên cơ bản thì mọi công nhân viên chức làm việc chính thức trong cơ quan hay chính quyền nhà nước đều được hưởng các căn nhà do đơn vị thống nhất phân phối cho. Huyện Lê căn bản cũng chưa xuất hiện bất cứ doanh nghiệp bất động sản nào. Điều này cũng dẫn đến việc, trong quá trình giải phóng mặt bằng, chưa có bất cứ một số liệu tham chiếu thực tế hiệu quả nào cả. Nhiếp Chấn Bang tự mình điều tra, tính toán một chút, dựa theo giá nhà ở thị trấn huyện Lê, định ra một mức giá tiêu chuẩn giải phóng mặt bằng ban đầu, mỗi mét vuông không quá 150 đồng

Ở vùng đất như huyện Lê này, những hộ gia đình làm nghề nông bình thường, nếu thêm cả phần đền bù cho cây trồng là lúa nữa thì diện tích xây dựng nhà ở và diện tích sử dụng thực tế đó, diện tích nhà cho dù rất lớn thật, nhưng sau khi giải phóng mặt bằng, nhiều nhất có thể bồi thường đến sáu, bảy chục nghìn mà thôi. Nhìn qua căn nhà ở trước mắt, Nhiếp Chấn Bang nhẩm tính một chút, toàn bộ cộng lại ước chừng sáu trăm mét vuông, theo giá cả công khai thì nhiều nhất sẽ bồi thường đến bảy chục nghìn cũng xem như không tệ rồi.

Chớ có xem thường bảy chục nghìn này. Trong cái thời buổi hiện nay, những hộ gia đình có được tài sản tới mấy chục nghìn cũng đã coi là thần kỳ rồi. Bảy chục nghìn, có thể làm được đủ thứ rồi. Nói như vậy tức là, một căn nhà ở hiện giờ, với tình huống không phải chi ra bất cứ một đồng nào cho tiền mua đất xây dựng thì số tiền trên, cũng đủ để xây dựng lại một căn nhà giống như vậy. Sau đó còn có khoảng năm mươi nghìn khối gửi trong ngân hàng. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao hơn ba mươi mấy hộ dân đều cực kỳ nhanh chóng, thoải mái đáp ứng giải phóng mặt bằng.

Nhưng hiện tại, cái ông cụ Tăng này lại hô ra cái giá lên tới tận trăm ngàn, giá tiền đó chính là hạn mức cao nhất mà Nhiếp Chấn Bang đặt ra rồi.

Sắc mặt trầm xuống, Nhiếp Chấn Bang liền biết, chỉ sợ cái mức giới hạn đó là do có người xúi giục. Mà người đáng nghi nhất, e rằng lại là cháu trai của cái ông cụ Tăng này, Chủ tịch xã Thắng Lợi, Tăng Thái Bình.

- Ông lão, ông xem đi, những người hàng xóm bên cạnh cũng đã di dời, đều đã giải phóng mặt bằng hết cả rồi. Dù ông không đi, về sau khu này cũng chẳng còn ai sống nữa đâu. Hơn nữa, ông ngẫm lại mà xem, mọi người đều là cũng một biểu giá cả, cơ quan nhà nước cũng đâu có đưa ra tới hai mức đền bù đâu chứ. Nếu ông cứ cố đòi tăng giá, những người khác cũng sẽ có ý kiến, đến lúc đó, Trương Tam cùng đòi tăng, Lỹ Tứ cũng muốn được tăng như vậy, làm gì có lý đó. Đây là công tác kiến thiết của đất nước, ông dù già nhưng cũng là người hiểu biết, nên ủng hộ lãnh đạo, ủng hộ Đảng chứ. Không lẽ ông lại không ủng hộ công cuộc kiến thiết của quốc gia?

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng bước đến từ phía đám người bên ngoài.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, mấy người Mã Đại Ngưu liền chạy ra chào đón. Lúc này, đứng phía sau Nhiếp Chấn Bang là một đoàn cảnh sát, khiến cho ông già Tăng hô lên bất mãn:

- Đồng chí này, định dùng lời nói lôi kéo tôi sao? Cái gì mà kiến thiết, tôi không quan tâm, tôi chỉ biết không trả tiền tôi sẽ không đi đâu cả, các người có giỏi thì đem tôi và cả căn nhà này phá hủy rồi chôn luôn đi.

- Ông Tăng à, ông đừng làm càn. Ông có biết đây là ai không hả? Đây là Chủ tịch Nhiếp của huyện chúng ta đó. Chính sách của khu kinh tế mới chính là do chủ tịch Nhiếp tự tay tạo ra. Từ nay về sau, khi khu kinh tế mới được hoàn thành rồi, người của xã Thắng Lợi cũng có thể giống như người của xã Mộc Lý đang làm trong công ty Mẫn Nông đó, đều trở thành công nhân rồi. Về sau, các người mỗi tháng đều có tiền lương, không phải là tốt hơn cứ bám lấy mặt đất sao?

Mã Đại Ngưu ở bên cạnh cũng đứng ra nói vài lời.

Trên mặt ông cụ Tăng thoáng hiện nét sợ hãi. Cái chức chủ tịch huyện, nếu đặt trong thời kì cổ đại cũng được coi như chức quan lớn thất phẩm, đây chính là một người rất khó lường đấy. Hơn nữa, phía sau lại còn có nhiều cảnh sát như vậy. Mặc dù hơi sửng sốt, nhưng ông cụ Tăng này vẫn ương ngạnh nói:

- Cái gì mà mà Chủ tịch với không chủ tịch, tôi mặc kệ những thứ đó. Tôi chỉ biết, muốn dỡ bỏ căn nhà này thì làm theo cách tôi nói, không thì không bàn bạc gì hết.

Gặp phải hạng người này mới là khó xử lý nhất. Đánh sao? Nhiếp Chấn Bang khinh thường dùng cái biện pháp đó. Huống chi, trên con đường làm quan này, Nhiếp Chấn Bang cũng là có một loại suy nghĩ lý tưởng hóa. Trong kiếp trước, có không ít tệ nạn trong quan trường mà Nhiếp Chấn Bang đều muốn tránh. Tuy rằng không cách nào ảnh hưởng đến quá nhiều người, nhưng ý tưởng của Nhiếp Chấn Bang rất đơn giản, ít nhất trong địa hạt mình cai quản không xảy ra tình huống như vậy là được. Nói lý lẽ? Vấn đề là, người ta căn bản không tin tưởng cái lý lẽ này của anh. Cứ giữ cái thái độ càn quấy đấy, chỉ biết mỗi một cái lý luận cùn, đó là đưa tiền thì dỡ nhà.

Nếu đây là bí mật, Nhiếp Chấn Bang không biết chừng có lẽ liền đồng ý thật, nhưng trước mặt có nhiều người nhìn vào như vậy, nếu mở ra một cái lỗ hổng này, vậy thì những hộ còn chưa bàn giao, giải phóng mặt bằng có thể sẽ vì thấy tiền mà đỏ mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi ý kiến. Mà hơn nữa, như vậy sẽ bắt đầu cho việc tạo thành một tiền lệ xấu. Về sau mà lại gặp phải chuyện thu hồi đất như thế thì sẽ thành vấn đề khó khăn rồi. Vấn đề này nhất định phải giải quyết, và hơn thế nữa, không thể tăng giá, lần này coi như một lần giết gà dọa khỉ vậy.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang quay đầu lại, nhìn Dịch Quân bên cạnh nói:

- Dịch Quân, lập tức gọi điện thoại cho Tăng Thái Bình của xã Thắng Lợi, không biết hắn làm ăn kiểu gì đây nữa. Trong cuộc họp động viên giải phóng mặt bằng đã vỗ ngực cam đoan sẽ làm tốt công tác tư tưởng cho các hộ dân. Bây giờ thì hay lắm, những hộ khác đều đã thông suốt, nhưng đến cái ông chú của chính mình lại còn không đánh thông được. Xảy ra sự việc lớn như vậy, cũng không thấy cán bộ xã Thắng Lợi có mặt ở đây. Lập tức gọi hết đám cán bộ Đảng ủy xã đến đây cho tôi.

Tăng Thái Bình lúc này rất hài lòng, cuối cùng khu kinh tế mới cũng được quyết định xây dựng tại xã Thắng Lợi này. Trên thực tế, đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Xã Thắng Lợi là xã nằm ở vùng ngoại thành của huyện Lê, để phát triển đương nhiên nên bắt đầu từ đây. Nhớ tới Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, Hoàng Thư Dũng, hiện giờ cũng đã ngồi vào cái ghế Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Tăng Thái Bình cũng biết rõ, lúc này là cơ hội của mình đang đến. Diện tích 20km2, gần như bao quát toàn bộ xã Thắng Lợi, đến lúc đó, làm thành viên trong bộ máy của khu kinh tế mới có thể nói là tốt hơn nhiều so với cái chức chủ tịch xã hiện nay này.

Lúc này, Tăng Thái Bình đang ở trong nhà của mình, trên bàn bày một bình rượu nhỏ, một đĩa lạc luộc và một đĩa thịt dê kho tàu.

- Thái Bình, sao tôi thấy cái chuyện mà ông nói với chú không được tin cậy vậy? Ông làm vậy chẳng phải là xúi giục chú của mình sao? Nếu để cho Chủ tịch Nhiếp biết được, còn không lột da ông ra sao?

Vợ Tăng Thái Bình bưng một đĩa sườn xào chua ngọt từ trong bếp ra bày bên cạnh mâm, đồng thời nói.

Quê cũ của Tăng Thái Bình này vốn là ở tỉnh Sở Nam, từ những năm 60 thì cả nhà, cả già lẫn trẻ chuyển qua đây. Tuy rằng hiện nay được xem như người vùng tây bắc nhưng thói quen cuộc sống vẫn mang những nét đặc sắc của người tỉnh Sở Nam.

Nghe lời của bà vợ mình, Tăng Thái Bình khinh thường nói:

- Đàn bà thì biết cái gì. Đây cũng chẳng phải tiền của riêng ai, đều là tiền nhà nước, ngu gì không cầm. Với cái giá kia của chú mình, đều còn chưa có vượt qua giới hạn đâu.

- Tôi lại không để cho ông chú nói suông không thôi. Lần này tranh chấp cũng phải đến mấy chục nghìn, đi đâu kiếm được chuyện tốt như vậy. Hơn nữa, Chủ tịch Nhiếp đã sớm bày tỏ thái độ trong cuộc họp động viên rồi. Không được dùng bạo lực hay cưỡng chế để giải phóng mặt bằng, nhất định phải theo trình tự mà tiến hành, lấy đức thu phục lòng người. Bà yên tâm đi, chú mình sẽ không bị cục Công an mang đi đâu.

Lúc này, rốt cuộc thì điện thoại cũng reo lên, vợ Tăng Thái Bình vừa nhấc máy, chưa kịp nói gì, lập tức hạ tai nghe điện thoại xuống, nhìn Tăng Thái Bình nói:

- Lão Tăng, là điện thoại của ông, đầu dây bên kia là người tên Dịch Quân.

Vừa nghe đến cái tên này, lúc đầu còn đang nhàn nhã uống rượu, Tăng Thái Bình lập tức đứng dậy, sải bước thật lớn ra nhận điện thoại, trên mặt mang theo nét tươi cười, nhiệt tình nói:

- Anh Dịch, có chỉ thị gì sao?

Dịch Quân lúc này đương nhiên không còn tâm trạng để đùa cợt, trầm giọng nói:

- Chủ tịch Tăng, tôi cũng không nói thêm nhiều lời vô ích, ông hãy mau đến nhà chú ông bên này đi, Chủ tịch Nhiếp đang ở hiện trường. Lần trước trong hội nghị vận động, xã Thắng Lợi các ông vỗ ngực cam đoan nhất định làm tốt công tác tư tưởng cho quần chúng. Thế mà hiện nay, đến chú ông ông còn không thể khai thông tư tưởng. Chủ tịch huyện rất là tức giận. Ông mau mau tới đi, đừng để Chủ tịch phải chờ lâu.

Sau khi cúp điện thoại, Tăng Thái Bình lúc này chẳng những không khẩn trương, ngược lại còn mỉm cười. Cú điện thoại này của Dịch Quân cũng nằm trong dự đoán của ông, Chủ tịch Nhiếp quả nhiên nói được làm được, không ép cưỡng chế phá nhà. Hiện tại chính là lúc để ông thể hiện năng lực làm việc rồi đây. Nếu lần này có thể thể hiện được trước mặt chủ tịch Nhiếp rồi, vậy tiền đồ sau này sẽ không lường được ấy chứ.

Tới lúc Tăng Thái Bình thong dong thong dong chạy tới hiện trường giải phóng mặt bằng thì sắc trời cũng đã xẩm tối. Ở công trường bên cạnh đã có người mắc đèn điện qua đây, xung quanh nhà ông cụ Tăng, cả khoảng đất sáng trưng đèn đuốc. Lúc này, Bí thư Đảng ủy xã Thắng Lợi Lãnh Quốc Hoa cũng đã sớm tới đây rồi. Nhưng xem ra, ông cụ Tăng lúc này cũng quyết tâm không nghe lời bất kỳ ai cả.

Giờ phút này, Tăng Thái Bình bày ra cái bộ dạng thở hổn hển chạy vào. Nhìn sắc mặt Nhiếp Chấn Bang xanh lét, lập tức nói:

- Chủ tịch Nhiếp, thật sự rất xin lỗi, tôi thật không ngờ, không ngờ chú tôi lại có thể làm vậy. Đây là sai lầm trong công tác của tôi, mong Chụ tịch cứ phê bình.

Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang rất nghiêm túc, nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay, hạ giọng nói:

- Tăng Thái Bình, từ lúc gọi điện gọi ông đến bây giờ đã là nửa tiếng, bí thư Lãnh ở xa hơn ông cũng đã đến từ sớm rồi. Chủ tịch Tăng ông xem ra công việc vô cùng bận rộn, ồ, lại còn uống chút rượu, tâm trạng quả là không tệ ha.

Tăng Thái Bình tự cười mỉa một chút, nghĩ mình đúng là có chút quá đắc ý, vênh váo rồi. Lại quên mất một điều, Chủ tịch Nhiếp ở trước mặt là người không dễ đối phó, Mạc Chí Hải bị lật đổ rồi. Hiện nay bí thư mới đến vấn đề tài chính còn không được quản lý, đây quả nhiên là nhân vật không hề đơn giản.

Lập tức, Tăng Thái Bình đứng thẳng người, nói:

- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc thông suốt tư tưởng cho chú tôi.

Hắn vừa đi tới bên cạnh ông cụ Tăng, nói chuyện không đến hai phút, đột nhiên, ông cụ Tăng lên giọng nói lớn:

- Thái Bình, thằng cháu mày sao lại trở nên như vậy chứ? Đã bàn trước rõ rồi, dù ai tới tao cũng không đồng ý, sao giờ mày lại vì tiền đồ của mày, ngay cả chú của mày cũng bán đi, mày có còn là con cháu nhà họ Tăng không? Sớm biết thế này tao đã không tin mày, rõ ràng lấy luôn tiền rồi dỡ bỏ cho nhanh, còn phải đợi tới lúc này, khiến sự tình loạn thành như vậy sao?

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ mọi người đều im lặng, ngay sau đó, không ít quần chúng vây lại xôn xao bàn tán, cười ha hả. Lần này Tăng Thái Bình coi như xong đời rồi, với một câu nói của chú hắn vừa nói ra thì không thể chạy thoát khỏi tội xúi giục.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang sắc mặt tái mét, đứng bật dậy, trầm giọng nói:

- Thật đáng xấu hổ, Tăng Thái Bình, bắt đầu từ ngày mai ông không cần đi làm nữa, tạm thời bị cách chức chờ tổ chức tới thẩm tra đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi