TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng không hề đáp lại. Hoàng Húc Dương cũng biết đường ngậm miệng lại. Thân là một thư ký, ngoại trừ làm tốt chức trách về công tác thư ký của mình, đồng thời còn phải làm được tai mắt cho lãnh đạo. Có những lời lãnh đạo khó nói ra, lại cần phải thay mặt đưa ra thông báo, những chuyện như vậy chính là chức trách của mình. Ngày bình thường, thư ký phải có năng lực quan sát, nghe ngóng bốn phương tám hướng xung quanh. Thành ủy và Ủy ban nhân dân nói lớn cũng không phải là lớn, nhỏ cũng không quá nhỏ, trong thể chế chính trị, chưa bao giờ có cái gì gọi là bí mật thật sự, một chuyện thường thường cũng rất nhanh truyền ra khắp thành phố, mà người làm thư ký nhất định phải tìm ra manh mối trong những thông tin hỗn tạp này, tạo ra tin tức để truyền đạt lại cho lãnh đạo. Còn về chuyện lãnh đạo xử lý như thế nào thì lại là chuyện của lãnh đạo rồi.

- Chủ tịch, tôi ra ngoài trước.

Hoàng Húc Dương giờ đây đã nắm rất chắc những tinh túy trong công tác làm thư ký.

Có phản ứng là chuyện bình thường, chỉ là viết đơn thư kháng nghị sao? Xem ra những than phiên thế này không phải quá lơn. Khóe miệng Nhiếp Chấn Bang hơi vểnh lên, trong lòng rơi vào trầm tư.

Chỉ là quy định tiếp đãi công vụ, đã khiến cho nhiều người phản đối như vậy, có thể tưởng tượng ra nếu phương án kia thật sự được đưa vào thực hiện sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ e những cán bộ này sẽ treo vải nhung lên thắt cổ, hoặc kháng nghị bằng cách tuyệt thực cũng không phải là không thể xảy ra.

Mấy ngày sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề coi những chuyện này có gì to tát, nên làm thế nào vẫn nên như vậy. Thỉnh thoảng đi tới Nặc Thành hoặc Khê Sơn thị sát tiến độ công tác cải tạo thành phố, phát triển kinh tế thành phố Lương Khê đã có một vài tăng trưởng. Chỉ là một hạng mục cải tạo thành phố, năm nay các số liệu kinh tế nhất định sẽ tăng trưởng không ít, nhưng đó cũng không phải là điều Nhiếp Chấn Bang muốn. Những hạng mục đó đều là do mua bán mà có được, cũng không thể hàng năm đều cưa đá san hô ngầm để làm công cụ kiến thiết. Hình thức này hoàn toàn thúc đẩy những công trình lớn và bất động sản phát triển, nhưng để thúc đẩy phát triển kinh tế không thể lâu dài, thực sự muốn tìm đường phát triển thích hợp cho thành phố Lương Khê là rất khó, tự mình đã tìm kiếm rất nhiều.

Thành phố Lương Khê, kinh tế hàng hóa công nghiệp nhẹ phát triển tốt, ngành vận tải, thương mại và công nghiệp chế tạo cũng rất phát đạt, nhưng đều phát triển ở mức bình thường, không có những đột phá đặc sắc. Với quy mô trong nước cũng có chút nổi tiếng nhưng sức ảnh hưởng không quá lớn, đây là một sự hạn chế của sự phát triển kinh tế thành phố Lương Khê. Để khắc phục hạn chế này, tập trung vào một hạng mục hoặc một vài hạng mục trở thành trọng điểm, nảy sinh một vài vấn đề cần xem xét cẩn thận.

Đang trong lúc nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn bỗng reo vang, tinh thần Nhiếp Chấn Bang còn chưa kịp ổn định, bên ngoài vang lên leng keng vài tiếng, Hoàng Húc Dương xoay chốt mở cửa phòng đi vào:

- Chủ tịch, điện thoại của ngài, là thư ký Lý Hạo ở trên tỉnh gọi tới, nói là Bí thư Thẩm muốn ngài đi một chuyến tới Giang Châu.

Nghe được câu này Nhiếp Chấn Bang cũng như tỉnh cả người, đại não bay nhanh về rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Vào thời điểm này thư ký Thẩm Ngôn Thạc gọi điện cho mình là có ý gì? Vì chuyện quy định tiếp đãi công vụ sao? Chỉ e khẳng định là vậy rồi.

Ừ một tiếng, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:

- Húc Dương, đi thông báo xuống dưới, bảo Thanh Sơn 10 phút sau tôi xuống, đi Giang Châu.

Lúc Nhiếp Chấn Bang tới khuôn viên của Tỉnh ủy, thời gian mới vào khoảng 11 giờ, liếc nhìn chiếu đồng hồ đeo tay, Nhiếp Chấn Bang quay đầu dặn dò lại với Hoàng Húc Dương và Dương Thanh Sơn:

- Húc Dương, anh và Thanh Sơn trước hết tìm một chỗ để đậu xe, trưa tự ăn cơm, tới lúc đó tôi sẽ gọi điện liên lạc lại với các anh.

Trực tiếp tiến vào văn phòng làm việc Tỉnh ủy, lên lầu 3, văn phòng của Thẩm Ngôn Thạc ở xa nhất hướng đông, diện tích phải bằng vài phòng làm việc khác, Bí thư Tỉnh ủy là thân phận đại diện cho tỉnh Giang Bắc , văn phòng cấp cho các cán bộ đều keo kiệt như vậy, đây là ném cho tỉnh Giang Bắc tất đen rồi.

Gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng mời vào.

Nhiếp Chấn Bang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lý Hạo đang đứng lên được một nửa, cũng mỉm cười nói:

- Chào thư ký Lý.

Nói xong, lấy ra từ cặp công văn của mình hai bao tài liệu vội vã vứt xuống bàn làm việc của Lý Hạo ngăn kéo còn đang mở một nửa, sau đó chỉ ngón tay vào chúng, thấp giọng nói:

- Thư ký Lý, hiện tại bí thư có rảnh không?

Sắc mặt Lý Hạo có chút khó xử, cũng cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp đến không đúng lúc rồi, Giám đốc sở Công anh tỉnh Lý Gia Vĩ hiện nay đang trong công tác báo cáo, vừa mới đi được một lúc, cũng phải mất khoảng 2 giờ, nếu không buổi chiều ngài quay lại đây.

Nghe được câu này, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang trở nên sửng sôt. Xem ra, Thẩm Ngôn Thạc làm thế này là đang biểu thị sự bất mãn với mình rồi, trong điện thoại trước đó giọng điệu lại nghiêm nghị yêu cầu mình tới tỉnh với tốc độ nhanh nhất, nhưng khi mình đến hắn lại có chuyện, căn bản là không hợp với lẽ thường.

Hiều rồi, Thẩm Ngôn Thạc đang muốn chỉnh mình một chút đây.

- Ha ha, vậy được, vậy khoảng 2 giờ chiều tôi sẽ quay lại. Thư ký Lý buổi trưa rảnh không? Nếu không cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa?

Nhiếp Chấn Bang cười nói tới.

Về phần mời ăn cơm, bất quá chỉ là lời nói khách sáo của khách thường mà thôi. Lý Hạo căn bản sẽ không đáp ứng, quả nhiên Lý Hạo cũng mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, thật ngại quá, với hình hình hiện tại tôi không đi được, để lần sau đi, lần sau có cơ hội chúng ta nhất định sẽ tụ tập một bữa.

Đi ra khỏi tầng lầu văn phòng Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang cũng đi tới cửa hàng, sau khi tùy ý mua một chút hoa quả liền bước tới khuôn viên Ủy ban nhân dân tỉnh.

Khớp thời gian thì cũng vào khoảng 12 rưỡi trưa, Nhiếp Chấn Bang đi tới bên khu nhà của gia đình các cán bộ Ủy ban nhân dân tỉnh, thẳng tiến vào sân nhà Ninh Thủ Thường.

Lúc này Ninh Thủ Thường cũng không có ở nhà, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, cha của Ninh Thủ Thường lại tỏ vẻ hết sức nhiệt tình chào đón:

- Chấn Bang đến đó sao? Mau ngồi đi. Lão Ninh chắc cũng sắp về rồi.

Giống quan lớn trong Tỉnh ủy, chỉ cần đồng ý mỗi ngày đều có thể được mời ăn tiệc. Nhưng Ninh Thủ Thường là người ít khi ra ngoài ăn cơm, trừ phi là hội nghị tiếp đãi rất rộng, thật sự không thể thoát thân, bằng không Ninh Thủ Thường nhất định sẽ về nhà ăn cơm.

Ngồi không tới 10 phút, bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, Ninh Thủ Thường từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Ninh Thủ Thường cũng không máy kinh ngạc, nói một cách tự nhiên:

- Chấn Bang đến đấy à.

Tiếp nhận cặp công văn từ phía Ninh Thủ Thường, Nhiếp Chấn Bang có vẻ tùy tiện, nhưng cũng là những người đã có giao tình nhiều năm, cũng có cách lãnh đạo giống nhau.

- Buổi sáng nhận được điện thoại của bí thư Thẩm gọi tới, kêu cháu qua đây, nhưng không phải, bữa cơm trưa cũng không có, định tới nơi này của bác ăn trực một bữa cơm.

Nhiếp Chấn Bang cũng nói đùa một chút.

Ninh Thủ Thường cũng cười ha hả:

- Cháu ý à, người khác không biết cháu, không lẽ ta còn không biết sao? Toàn bộ sản nghiệp chỉ có cháu ngấm ngầm nắm giữ, chỉ sợ chỉ có thể hình dùng là giàu ngang một nước rồi, cháu mà còn thiếu cơm ăn sao?

Ninh Thủ Thường cười đùa:

- Ngồi đi, đến cũng đã đến rồi, ta còn thể đuổi cháu đi sao?

Tiệc rượu của Chủ tịch tỉnh cũng rất mộc mạc đơn giản, hai món mặn hai món nhạt, một nồi súp nước xương ninh rong biển, đó chính là bữa cơm trưa.

Không uống rược cho nên bữa cơm ăn cũng rất mau. Xong khi cơm nước xong, Ninh Thủ Thường ngồi trên ghế sa lon, lấy ra từ trong ống quắc một điếu thuốc, nói với Nhiếp Chấn Bang ngồi bên cạnh:

- Châm một điếu đi.

Nhiếp Chấn Bang ngược lại rất thân thuộc, nhận lấy hộp châm lửa, nhanh nhẹn giúp Ninh Thủ Thường đốt một điếu. Ninh Thủ Thường bình thường không hút thuốc, mỗi ngày đều nghiêm khắc kiềm chế, không nhiều hơn 5 điếu, ba bữa cơm sau mỗi bữa một điếu, sau đó lúc làm việc buổi tối có thể sẽ hút thêm hai cây.

Hít sâu một hơi rồi nhả ra một đám khỏi, Ninh Thủ Thường lấy lại giọng nói:

- Lần này tới đây bị bí thư Thẩm gây khó dễ rồi sao?

Ninh Thủ Thường nói toạc ra một câu, lại làm cho Nhiếp Chấn Bang hơi ngượng ngùng đứng lên, nhưng cũng thản nhiên gật đầu nói:

- Vâng, lúc đến tỉnh thành, sang bên Tỉnh ủy một chuyến, Lý Hạo nói Bí thư Thẩm đang cùng hội đàm với Lý Gia Vĩ, bảo buổi chiều cháu quay lại.

Cái gọi là hội đàm, mấy thứ này đều là lấy cớ cả. Lý Gia Vĩ đi thủ đô tham gia hội nghị công tác bộ Công an, sao lại có thể đang ở tỉnh được, đây là cố tình tìm cớ. Nhưng trong quan trường là như vậy, rốt cuộc sẽ tìm tới như vậy hoặc là mướn cớ thế nào đó, cho dù không phải là Lý Gia Vĩ cũng có thể sẽ là người khác.

Tóm lại, một chức vị nhỏ như vậy cũng thật sự không dám đẩy cửa ra nhìn xem lãnh đạo có thật sự đang nghe báo cáo hay không.

- Chấn Bang à, lúc này áp dụng quy định tiếp đãi công vụ ở thành phố Lương Khê như vậy cũng quá vội vàng rồi. Tuy nói cháu được hội nghị thường vụ họp thảo luận thông qua, nhưng có nảy sinh vấn đề khiến tỉnh có chút bị động. Đây là một quy định mang tính chấn động địa phương, trước khi thông qua chuyện quan trọng cậu phải đả thông với tỉnh trước. Thẩm Ngôn Thạc đã có ý chỉnh cậu cũng là bình thường.

Ninh Thủ Thường lập tức phân tích vấn đề.

Về mặt này, nguyên nhân chủ yếu là quy định vừa được đưa ra, đã khiến các cán bộ tỉnh Giang Bắc có chút bàng hoàng. Hơn nữa Lương Khê có không ít cán bộ lão thành đều kiến nghị, điều này làm cho Thẩm Ngôn Thạc được coi như người vô cùng quan trọng rất tức giận. Từ góc độ của hắn thì thấy Nhiếp Chấn Bang đang đùa với lửa, chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ khiến thành phố Lương Khê xảy ra nhiễu loạn.

Hơn nữa, có lần một sau này sẽ có lần hai. Lúc này muốn đưa ra quy định, lần sau nói không chừng sẽ bày ra việc gì nữa, không cảnh cáo một chút tuyệt đối không được.

Ngồi ở chỗ Ninh Thủ Thường tới 1 giờ 40 phút, Nhiếp Chấn Bang mới cáo từ rời khỏi, tản bộ theo con đường bình thường từ khu nhà cán bộ Ủy ban nhân dân đến khu nhà của cán bộ Tỉnh ủy, đi đến văn phòng làm việc của Tỉnh ủy, lúc tới tầng ba vừa đúng 1 giờ 50 phút.

Lúc này, cửa phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy đóng chặt, chờ chừng 20 phút, Thẩm Ngôn Thạc cũng đi tới, theo phía sau là Lý Hạo.

Vừa nhìn thấy Thẩm Ngôn Thạc, Nhiếp Chấn Bang lập tức đi tới chào hỏi:

- Bí thư Thẩm.

Thẩm Ngôn Thạc thản nhiên gật đầu:

- Chủ tịch Nhiếp đến rồi sao? Vào đi.

Mở cửa phòng, Nhiếp Chấn Bang theo sau tiến vào văn phòng của Thẩm Ngôn Thạc. Đứng bên cạnh, Lý Hạo cũng bước tới rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà xanh, rồi giúp Thẩm Ngôn Thạc thêm nước sôi vào ấm nước, sau đó lui ra ngoài.

Ngồi bên này, Thẩm Ngôn Thạc đang mở văn kiện trên bàn, nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch Nhiếp, cậu chờ một chút, tôi xem nốt quyển văn kiện này đã.

Nói xong cũng không hề nhìn đến Nhiếp Chấn Bang, quay lại văn kiện đang xem.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất lúng túng, đứng trong phòng làm việc mà tiến thoái lưỡng nan, đứng không được, ngồi cũng không xong, thật sự có chút xấu hổ.

Sau khi đã chờ đợi ước chừng 15 phút, Thẩm Ngôn Thạc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên chỉ ngón tay về phía sô pha, nói:

- Ngồi đi.

Nói xong lại nhìn lên quyển văn kiện, lúc này đây tuy là phải chờ đợi tới cả nửa giờ, tuy rằng bất mãn nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không thể có bất kỳ cách làm nào khác. Thái độ hiện tại của Thẩm Ngôn Thạc chính là muốn cảnh cáo mình, bình tĩnh, nói lời nhỏ nhẹ, vậy mà gọi là cảnh cáo sao?

Nhìn Nhiếp Chấn Bang ngồi bất động như tảng đá, vẻ mặt trầm ổn, chờ đợi tới gần 45 phút mà vẻ mặt luôn bình tĩnh không hề có vẻ bất ổn, Thẩm Ngôn Thạc cũng có chút khâm phục. Buông văn kiện trong tay xuống, tháo mắt kính ra, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, vô cũng nghiêm nghị nói:

- Chủ tịch Nhiếp, nghe nói gần đây cậu đang thực hiện một quy định về tiếp đãi công vụ ở thành phố Lương Khê, được quần chúng rất hưởng ứng hả, không ít đại biểu Hội dồng nhân dân, không ít đồng chí cán bộ lão thành cũng đã đem chuyện tới phản ánh ở chỗ tôi. Cậu như vậy là muốn làm gì hả, chuyện lớn như vậy, trước đó không hề thông báo với Tỉnh ủy, có coi cấp trên và tổ chức ra gì không hả?

Lời này của Thẩm Ngôn Thạc nếu là nói với những cán bộ Thành ủy bình thường chỉ sợ sớm đã bị dọa chết. Cũng là Nhiếp Chấn Bang cũng đã thấy quen mặt mới có thể tiếp nhận được.

Xúc động một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng tỏ thái độ, gật đầu nói:

- Bí thư phê bình rất đúng, về chuyện này, bộ máy Thành ủy thành phố Lương Khê chúng tôi có làm hơi quá, không để ý tới cảm nhận của cấp trên, chúng tôi nhất định sẽ sửa lại. Xin Bí thư cứ phê bình tôi.

Vừa nghe nói vậy, hàng lông mày của Thẩm Ngôn Thạc cũng nhếch lên, tiểu tử này xem ra càng ngày càng giảo hoạt rồi, bộ máy Thành ủy sao? Đem trách nhiệm đổ lên đầu tập thể cấp dưới, nhưng đây vốn là do hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Lương Khê đưa ra quyết định, trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Ngôn Thạc thật đúng là không còn biết phải nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi