TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

- Chủ tịch, trước mắt lãnh đạo của thành phố đã đứng đợi ở ven đường, ngài xem.

Xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang trên một đại lộ của Diên Lăng chạy như bay, nhìn phía trước chỗ giao giữa thành phố Diên Lăng và Khê Sơn là một đám người đang đứng chờ, Hoàng Húc Dương quay đầu báo cáo lại với Nhiếp Chấn Bang.

- Ô, các đồng chí cán bộ của thành phố Diên Lăng đều đến, Thanh Sơn, dừng ở trên đó đi.

Nhiếp Chấn Bang dặn dò.

Từ sau khi đã bị nghe phê bình từ Tỉnh ủy về, nên làm thế nào Thẩm Ngôn Thạc cũng không thể tự mình làm thế nào. Một mặt, chuyện này là nghị quyết điều chỉnh hội nghị thường vụ, tuy là do mình nói ra nhưng hoàn toàn có thể bị phủ quyết trước hội nghị thường vụ tỉnh ủy, để có thể thông qua thì cần phải có ý kiến của tập thể, dù có sử phạt cũng không thể xử phạt một người, đây là quy tắc.

Hơn nữa, mục đích của Thẩm Ngôn Thạc Nhiếp Chấn Bang cũng biết rất rõ, đơn giản là mườn đề tài để nói đến chuyện của mình, mượn cơ hội này để mỉa mai mình một chút mà thôi.

Đến thành phố Diên Lăng là ý muốn của Nhiếp Chấn Bang từ rất sớm. Chẳng qua vì lần trước xảy ra chút chuyện, ban đầu đã định sẵn hành trình, cũng đình chỉ lâm thời rồi.

Xe dừng ở bên đường, không đợi Hoàng Húc Dương tới mở cửa, Nhiếp Chấn Bang đã tự mình mở cửa xe bước xuống, đây là một thói quen của Nhiếp Chấn Bang. Có lãnh đạo thì chú ý phô trương quy củ, không ai tới mở cửa tuyệt đối không xuống, nhưng Nhiếp Chấn Bang không đồng ý như vậy, có những lúc cần phải chú ý thì sẽ chú ý tới, còn những lúc không cần phải chú trọng thì không cần cố tình bày ra.

Xuất thân là Chủ tịch, thân là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, Dĩ Quân nhất quyết đi theo đồng hành, còn có Triệu Tân Thiên và Thạch Hồng Ba.

Lúc này, Dĩ Quân cũng đi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, chỉ tay vào một người nam giới khoảng chừng năm mươi tuổi, lên tiếng giới thiệu:

- Chủ tịch, vị này là Bí thư Thành ủy thành phố Diên Lăng, đồng chí Ngô Khai Sơ.

Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát Ngô Khai Sơ, người đàn ông này ước chừng năm mốt, năm hai tuổi, là cán bộ cấp cục trọng huyện, nhìn cũng rất bình thường, dáng người cũng không cao lắm, khoảng 1 mét năm mấy, cả người trông khá gầy gò, rày rặn kinh nghiệm. Đặc biệt nhất là người tên Ngô Khai Sơ này có làn da ngăm đen, tướng mạo trông có vẻ già, bình thường những cán bộ năm mươi mấy tuổi thoạt nhìn đều là như hơn bốn mươi tuổi, nhưng Ngô Khai Sơ trông lại như một ông cụ, làn da đầy những nếp nhăn.

Ngô Khai Sơ lúc này chạy ra chào đón, vươn hai bàn tay ra, rất kích động nói:

- Chủ tịch Nhiếp, từ sớm đã trông ngóng ngài đến, ngài như chuyên gia kinh tế, lần này đến thành phố Diên Lăng chúng tôi phát triển kinh tế, chúng tôi mong ngài đến để chỉ đạo đây.

Thái độ này của Ngô Khai Sơ cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc, ông cụ non này trông thế cũng không thể coi thường đây. Thành phố Diên Lăng có thể có được thành tích như ngày hôm nay có thể nói đều là do một tay ông cụ non này chỉ đạo. Từ cán bộ thôn đến xã, cán bộ thị trấn, cuối cùng đến vị trí bây giờ, ở thành phố Diên Lăng, uy của ông cụ non này rất cao.

Nhiếp Chấn Bang cũng không tin lắm vào những lời khách sáo này, cái gọi là ngóng trông ngài tới bất quá cũng chỉ là lời khách sao thôi, nếu như thế thật, khoảng cách từ thành phố Diên Lăng đến thành phố Lương Khê cũng không xa, lái xe cũng chỉ mất 40 phút thôi, nếu thật sự có lòng thì hoàn toàn có thể tới thành phố để lấy kinh nghiệm.

Nhưng, từ lúc mình đảm nhiệm đến nay, chưa từng thấy bóng dáng của Ngô Khai Sơ, trong lời nói rốt cuộc có bao nhiêu thành ý thì cũng chỉ có hắn biết rõ.

Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhạt nói:

- Bí thư Ngô khách sao quá. Tôi đang thấp thỏm lo âu, sớm nghĩ đến thành phố Diên Lăng xem xét một chút, ở thành phố nhiều chuyện quá, cuối cùng mới có thời gian đến đây. Việc phát triển kinh tế của thành phố Diên Lăng thì cả nước đều đã nghe danh, hiện nay cuối cùng đã xếp vào hàng thành phố rồi.

Tiếp lời, với lời giới thiệu của Ngô Khai Sơ, sau khi cùng với Chủ tịch thành phố Diên Lăng Ngô Quốc Thu và các cán bộ lãnh đạo khác bắt tay, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ mỉm cười nói:

- Tất cả các vị đừng đứng trên đường nữa, trước tiên hãy tới Thành ủy thành phố Diên Lăng đi.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề làm động tác gì như những người khác, cái gì như việc mời đồng chí nào đó vào xe của mình.

Đoàn xe lại khởi động, theo sự dẫn đường của xe Công an thành phố Diên Lăng phía trước, xe của Nhiếp Chấn Bang cũng ở ngay phía sau, tiếp đó là xe chuyên dụng của Triệu Tân Thiên và Thạch Hồng Ba.

Phía sau nữa là đoàn xe của các cán bộ lãnh đạo Thành ủy Diên Lăng. Lúc này, ở trên xe của Ngô Khai Sơ, có Ngô Khai Sơ và Chủ tịch Ngô Quốc Thu cùng ngồi, nhìn đoàn xe phóng đi rất nhanh, Ngô Quốc Thu cũng mở miệng nói:

- Bí thư, anh xem, Nhiếp Chấn Bang lần nay tới đây liệu có mục đích gì khác hay không?

Trên mặt Ngô Khai Sơ hiện ra nét cười khinh miệt, hạ giọng nói:

- Mục đích gì? Đơn giản là thông lệ thị sát mà thôi. Với tahnh danh bên ngoài của thành phố Diên Lăng, làm lãnh đạo thành phố ai mà không muốn tới đây xem xét, kiếm một chén cạnh.

Mấy năm nay, lãnh đạo thị sát thành phố Diên Lăng còn thiếu sao?

Lời nói của Ngô Khai Sơ cũng lộ ra một loại ngạo khí. Điều này cũng khó trách, kiến thiết kinh tế của thành phố Diên Lăng và thành phố Lương Khê một nhất một nhì, thân là Bí thư Thành ủy, trên đầu Ngô Khai Sơ danh hiệu không ít, chiến sĩ thi đua cả nước, đoạt được huy hiệu tháng năm lao động ngày mồng 1 tháng 5, Bí thư Đảng ủy cơ sở ưu tứ cả nước, tay cừ khôi kiến thiết kinh tế, một loạt quồng sáng này. Đồng thời, Ngô Khai Sơ lại là đại biểu Quốc hội, ở trung ương, trong đầu Tổng thư ký Viên và Vân tổng cũng có những ấn tượng sâu sắc về Ngô Khai Sơ.

Người như vậy, đừng xem là với chức vụ chỉ là một Bí thư Thành ủy của thị xa, muốn dùng quyền thế để ức hiếp người khác thì trước mặt của Ngô Khai Sơ cũng không thể thực hiện được.

Ngô Quốc Thu cũng rất đồng tình gật đầu, quả thật thành phố Diên Lăng là một chiếc bánh ngọt lớn, các lãnh đạo đều muốn chạy theo thành tích.

Đều nghĩ một chút tới thành phố Diên Lăng, nhưng những thành tích này muốn lấy một chút cũng không phải dễ dàng, có lấy được hay không còn phải xem bản lĩnh.

- Bí thư, anh nói xem, Chủ tịch Nhiếp có phải vì vụ điều lệ tiếp đãi công vụ không?

Ngô Quốc Thu đưa ra một ý nghĩ.

Nghe thấy sự đoàn này, Ngô Khai Sơ cũng rơi vào im lặng, trầm ngâm nói:

- Về việc này thật ra cũng có chút khả năng, quy định tiếp đãi công vụ là do Chủ tịch Nhiếp tạo ra, khó tránh khỏi sẽ có một vài nhân tố, tôi thấy tiếp đãi bữa trưa cứ dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ, nghiêm khắc chấp hành cho tốt.

Đối với Ngô Khai Sơ mà nói, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ thì bàn chuyện quỷ, đây cũng đã được rèn luyện hàng ngày rồi, Nhiếp Chấn Bang là người đề xuất ra quy định tiếp đãi công vụ, Ngô Khai Sơ nghĩ cũng chẳng cần, đương nhiên sẽ dựa theo tiêu chuẩn này mà chấp hành.

Đoàn xe rất nhanh đã tới, không tới vài phút đã tiến vào bên trong nội thành Diên Lăng, trực tiếp tiến vào trụ sở làm việc vủa Thành ủy Diên Lăng và Ủy ban nhân dân thành phố.

Toàn bộ tầng lầu được phân bố theo hình quạt, ngay phía trước mặt là một khối trồng cỏ xanh và một đài phun nước.

Ở trên đài phun nước , có hai bức tượng điêu khắc tòa thành, đại biểu cho tinh thần của thành phố Diên Lăng.

Đoàn người trực tiếp tiến vào phòng họp Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trái là Phó Chủ tịch ủy viên thường vụ Thành ủy Triệu Tân Thiên, bên phải là Thạch Hồng Ba.

Bên cạnh Triệu Tân Thiên là Ngô Khai Sơ, bên cạnh Thạch Hồng Ba là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Dĩ Quân.

Sau khi ngồi vào vị trí của mình, phía trước mỗi người đều đặt một chai nước khoảng nhỏ, là sản phẩm được sản xuất từ Diên Lăng. Nhìn mọi người xung quanh một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Lần đầu tiên tới thành phố Diên Lăng, tôi rất xúc động, nếu không phải đã biết thì tôi lại nghĩ là đang đi vào một đô thị lớn rồi. Lần này tới đây là tôi muốn tới xem, tới nghe. Sau đây, xin mời bí thư Ngô Khai Sơ và Chủ tịch Chu báo cáo một chút về tình hình thành phố Diên Lăng là được rồi.

Tiếp tục, Ngô Quốc Thu không một chút chần chừ, chậm rãi báo cáo toàn bộ tình hình của thành phố Diên Lăng. Sau đó, mời Nhiếp Chấn Bang tới nhà khách hội sảnh của Diên Lăng, mở tiệc chiêu đãi Nhiếp Chấn Bang.

Buổi chiều, đoàn người đi ô tô tới Tây thôn nổi danh nhất thành phố Diên Lăng, đây là nới Ngô Khai Sơ phát triển, cũng là quê nhà cả Ngô Khai Sơ. Khoảng cách từ nơi này tới nội thành Diên Lăng ước chừng 17 km.

Xe lái vào địa phận Tây thôn, trên đường quốc lộ thẳng tắp bằng xi măng, hai ben đường là các nhà máy hiện đại hóa và biệt thự lớn nhỏ mọc lên khắp nơi, nơi này hoàn toàn không có dáng vẻ nông thôn. Ở kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang cũng đã từng gặp, nhưng khi nhìn thấy thực địa một cách chân thực vẫn có chút kinh ngạc.

Trên đường lớn, có một chiếc cổng lớn, bên trên có một hàng chữ lớn, đệ nhất thôn của TQ, Tây thôn chào mừng quý khách.

Khẩu khí rất lớn.

Ở Tây thôn này, đi thăm quan nhà xưởng và xí nghiệp công tác của Tây thôn, thăm quan bộ phận phòng sách báo và trung tâm hoạt động của thôn dân, nơi kiến thiết văn minh tinh thần cho thôn dân.

Ngay ở bên trong trụ sở làm việc của Tây thôn, phòng họp cũng là cùng trong một lễ đường. Ngô Khai Sơ cũng có chút chờ mong, hiện tại xem ra Nhiếp Chấn Bang sẽ nói gì rồi, nói từ đáy lòng thì Ngô Khai Sơ cũng có chút chướng mắt với chuyên gia kinh tế Nhiếp Chấn Bang này. Bản thân mình cũng chỉ học hết tiểu học, không phải cũng có thể kiến thiết Tây thôn thành mô hình mô phạm của cả nước sao?

Lúc này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng dâng lên một vài cảm giác, người Tây thôn kiêu ngạo, cán bộ lãnh đạo Tây thôn kiêu ngạo ngút trời, từ việc thị sát ngày hôm nay, Nhiếp Chấn Bang cũng đã cảm nhận được. Có chút kiêu ngọa là tốt, không phải chuyện gì xấu, thái độ này mình cũng không nắm chắc được nên Nhiếp Chấn Bang lúc này lựa chọn im lặng.

- Hôm nay đi thị sát đã khiến tôi bị chấn động rất lớn, Tây thôn dẫn đầu cả nước về thực hiện được khẩu khí của nam lão năm đó, tầng trên nhà dưới đều có ánh điện, ra khỏi nhà không có đường bùn đất, đi lại có xe con, như vậy rất tốt. Lúc đầu có nhiều đồng chí đưa ra ý kiến với tôi, cảm thấy diện tích của Tây thôn vẫn nhỏ, hy vọng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ủng hộ, cho phép mở rộng phạm vi của Tây thôn. Về mặt này tôi lại có cách nghĩ khác.

Tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, cũng khiến vẻ mặt của các cán bộ Tây thôn tất cả đều lấy làm kì lạ.

Nhìn trong mắt Nhiếp Chấn Bang cũng bất động, tiếp tục nói:

- Hiện nay, sau khi Tây thôn xáp nhập chín thôn ấp hành chính xung quanh. Có thể nói, diện tích của Tây thôn do với một xã, một thị trấn cũng lớn hơn rồi. Lại xây dựng thêm, tôi cảm thấy không thích hợp cho lắm, xí nghiệp của Tây thôn hoạt động rất tốt.

Nhưng, như vậy chưa hết, suy nghĩ của cán bộ thôn còn khá cứng nhắc.

Tiếng nói vừa đưa ra, lập tức tạo nên những tiếng bàn luạn phía sau, đường đường là Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, cán bộ cấp giám đốc sở lên tiếng lại giống như cái chợ, tình huống như vậy hóa ra lại có thể được chứng kiến ở Tây thôn.

Bên cạnh, một cán bộ Tây thôn, vội vã đứng dậy nói:

- Chủ tịch Nhiếp nói như vậy chúng tôi không đồng ý, nếu như suy nghĩ của chúng tôi cứng nhắc, làm sao có thể gây dựng được những xí nghiệp lớn như vậy. Chủ tịch, ngài đứng nói chuyện có vẻ không biết đau ha. Nếu ngài nói chúng tôi cứng nhắc, có thể cho chúng tôi một vài lời chỉ đạo?

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ mọi người trở nên yên lặng, sắc mạt Triệu Tân Thiên biến sắc một chút, ánh mắt nhìn sang Ngô Khai Sơ đứng bên cạnh. Ngô Khai Sơ lúc này vẫn mang bộ dạng là kẻ chức phó, chất vấn này là chỉ thị của Ngô Khai Sơ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi