TRÙNG SINH TIỂU NƯƠNG TỬ GHI VIỆC (KÝ SỰ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ)

Edit: Meomeo88

Lúc Tưởng Xuân Hương nói chuyện, Hạ Tiểu Hà đang bước thấp bước cao đi đường. Dưới chân vấp một cái, đã muốn ngã trên mặt đất. Cũng may Mạc Như Nghiên nhanh tay lẹ mắt, đúng lúc đỡ Hạ Tiểu Hà, mới miễn cho Hạ Tiểu Hà bị đụng đến.

“Nói đi, ngươi gả tới Hạ gia chúng ta, rốt cuộc rắp tâm gì? Cũng đừng nói với ta, ngươi là vì thực hiện hôn ước của hai nhà. Ta nhớ rõ hai năm trước, ngươi đã hủy hôn.” Ở trong mắt Tưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên hủy hôn mới là hết sức bình thường. Ngược lại, bây giờ Mạc Như Nghiên gả tới Hạ gia, khẳng định không có ý tốt.

“Cô nương gia đi đường phải cẩn thận, trượt ngã tướng mạo sẽ bị hủy.” Không để ý đến nghi ngờ của Tưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên vỗ vỗ bùn đất trên người Hạ Tiểu Hà, mềm nhẹ nói.

Hạ Tiểu Hà sợ hãi nhìn Mạc Như Nghiên, một hồi lâu, chậm rãi dựa sát vào trong lòng Mạc Như Nghiên.

Sắc mặt Tưởng Xuân Hương đã trở nên xanh mét: “Hạ Tiểu Hà! Ngươi cái tiểu bạch nhãn lang*, không nhìn thấy nương ngươi ngồi ở bên này? Ngươi lại đây cho ta!”

[i]*     Bạch nhãn lang: con sói mắt trắng[/i]

Hạ Tiểu Hà sợ tới mức cả người run run, méo miệng, nước mắt rơi xuống. Không có thanh âm, nhưng vẫn chọc đến Tưởng Xuân Hương mắng không thôi.

“Khóc, ngươi còn dám khóc? Ngươi khóc cho ai xem? Có tin lão nương tát chết ngươi hay không? Nha đầu lừa đảo chết tiệt kia, chỉ biết chướng mắt, ngươi......” Tưởng Xuân Hương hận nhất chính là Hạ Tiểu Hà chỉ là cái nha đầu. Nếu như nàng cũng sinh đứa con trai, hiện nay trên lưng Lưu thị cõng, cũng không nhất định là Hạ Tiểu Tuấn.

“Làm nương lại nguyền rủa thân sinh nữ nhi như vậy?” Mạc Như Nghiên nhàn nhạt ném lại một câu, đột nhiên tỏa ra khí thế lạnh lung đáng sợ tới mức Tưởng Xuân Hương trong khoảnh khắc không còn thanh âm, “Ngươi còn nhẫn tâm hơn mẹ kế kia của ta.”

Cho dù Tưởng Xuân Hương có không thích Hạ Tiểu Hà, bị Mạc Như Nghiên chỉ trích đến mẹ kế cũng không bằng, trên mặt cũng là không nhịn được.

Nếu không phải ngại Mạc Như Nghiên nhìn không dễ chọc, Tưởng Xuân Hương khẳng định mắng trở về.

Thấy Tưởng Xuân Hương không nói chuyện nữa, Mạc Như Nghiên thu lại khí thế. Trong lòng nàng còn ôm Hạ Tiểu Hà, không thể làm hài tử sợ hãi.

Mạc Như Nghiên không lại hù dọa người, Tưởng Xuân Hương dần dần cũng bình thường trở lại. Ngồi một lát vô vị, mang theo vài phần tức giận đứng lên, mạnh mẽ ôm đi Hạ Tiểu Hà trong lòng Mạc Như Nghiên, trở về phòng của mình.

Rốt cuộc Tưởng Xuân Hương mới là mẹ ruột Hạ Tiểu Hà, Mạc Như Nghiên không có lập trường giữ chặt Hạ Tiểu Hà không bỏ, tùy ý Tưởng Xuân Hương đi. Nên nói, nàng đã nói. Nên làm như thế nào, vẫn là đến xem Tưởng Xuân Hương làm.

Đã không có Hạ Tiểu Hà, Mạc Như Nghiên cần phải chăm sóc, cũng chỉ còn lại có Hạ Tiểu Nguyệt.

So với Hạ Tiểu Hà, Hạ Tiểu Nguyệt hiển nhiên cởi mở hơn rất nhiều. Lúc trước còn cảnh giác không tới gần Mạc Như Nghiên, lúc này lại chậm rãi xê dịch đến bên người Mạc Như Nghiên.

“Nương con cũng mắng con.” Giọng Hạ Tiểu Nguyệt rất nhỏ, bộ dạng e sợ những người khác nghe được, vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

Mạc Như Nghiên ngẩn người. Chính nàng cũng không nhớ rõ mẹ ruột. Tô Linh thân là mẹ kế, lại chưa từng ở trước mặt nhục mạ nàng, cũng là sự thật.

Mới vừa rồi giúp Hạ Tiểu Hà nói chuyện, thuần túy là không quen nhìn hành động của Tưởng Xuân Hương. Hiện nay vừa nghe Hạ Tiểu Nguyệt nói như vậy, ánh mắt Mạc Như Nghiên bất giác thoáng nhìn phía phòng bếp.

“ Nương con chỉ thích đệ đệ, không thích con.” Hạ Tiểu Nguyệt nói xong túm vạt áo Mạc Như Nghiên, ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khẩn cầu, “Đại bá mẫu, lần sau lúc nương con mắng con, người cũng giúp con được không?”

Đối diện với ánh mắt trẻ con như vậy, Mạc Như Nghiên không khỏi mềm lòng.

Ngồi xổm nửa người, giọng nói Mạc Như Nghiên rất dịu dàng: “ Con tên là gì?”

“Hạ Tiểu Nguyệt.” Hạ Tiểu Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ với Mạc Như Nghiên. Nhìn xung quanh trái phải một hồi, thấy không có ai, thì ghé sát vào lỗ tai Mạc Như Nghiên.

Ấy? Còn nói thầm? Mạc Như Nghiên tò mò dựng lỗ tai lên, chờ bí mật nhỏ của Hạ Tiểu Nguyệt.

“Nãi nãi vừa cùng với nương con còn có tam thẩm nói, về sau đại bá mẫu chính là người lợi hại nhất trong nhà chúng ta.” Giọng Hạ Tiểu Nguyệt rất nhỏ, dừng một chút, lại nói bổ sung, “Nãi nãi còn nói, đại bá thích đại bá mẫu, cả nhà đều phải lấy lòng đại bá mẫu, không thể làm đại bá mẫu bỏ đi mất.”

Mạc Như Nghiên nhướng mày, không xác định nhìn Hạ Tiểu Nguyệt. Lấy lòng nàng? Hành động của Chu Vân trước không nói, biểu hiện của Tưởng Xuân Hương nhưng không giống như muốn lấy lòng nàng.

Nhưng mà, Mạc Như Nghiên thật không nghĩ tới, Hạ Tiểu Nguyệt nhỏ như vậy lại biết mật báo. Ôm Hạ Tiểu Nguyệt ngồi ở ghế trên, cùng Hạ Tiểu Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, hỏi: “Tiểu Nguyệt lại có thể  biết nhiều như vậy?”

“Con còn biết đại bá thích đại bá mẫu. Đại bá mẫu bị thương, đại bá làm việc giúp đại bá mẫu. Nương con bị thương, cha con cũng không có như vậy.” Ngày thường Hạ Tiểu Nguyệt rất ít cùng người lớn nói những chuyện này, lần đầu cùng Mạc Như Nghiên nói, phá lệ tích cực. Lời gì cũng nói ra, giọng trẻ con hứng thú, thật là đáng yêu.

Mạc Như Nghiên cuối cùng nhịn không được cười, chọc chọc cái mũi Hạ Tiểu Nguyệt: “Tiểu nha đầu hiểu nhiều như vậy!”

Hạ Tiểu Nguyệt kiêu ngạo ngước đầu. Có lẽ là lần đầu tiên được nghe trưởng bối khen nó, cũng vui vẻ thân thiết với Mạc Như Nghiên: “ Con hiểu biết rất nhiều nha.”

Mạc Như Nghiên sờ sờ đầu Hạ Tiểu Nguyệt, cười gật đầu.

Hạ Tiểu Nguyệt dựa vào lòng Mạc Như Nghiên, tiếp tục nói thầm: “Tam thẩm nói với mẹ con, đại bá cưới đại bá mẫu dùng rất nhiều bạc trong nhà, cần nghĩ biện pháp để đại bá mẫu bù lại. Mẹ con nói như vậy không tốt, nhưng tam thẩm nói không sợ, đại bá mẫu có rất nhiều tiền bạc......”

Tuy rằng Mạc Như Nghiên không xác định Chu Vân có phải trong ngoài như một hay không, nhưng Hạ Tiểu Nguyệt tinh quái thật làm nàng lau mắt mà nhìn. Nghĩ lại Hạ Minh Viễn tướng mạo chất phác, thật sự rất khó tưởng tượng, Hạ Tiểu Nguyệt rốt cuộc là học từ đâu được cái thông minh sắc sảo này.

Lúc Lưu thị xách rổ trở về, vừa nhìn đã thấy hình ảnh Mạc Như Nghiên ngồi trong sân ôm Hạ Tiểu Nguyệt, nhất thời có chút kinh ngạc.

Tiểu Nguyệt tuy rằng không yên tĩnh bằng tiểu Hà như vậy, nhưng cũng không phải dễ lừa gạt, hiện nay không thể ngờ lại thân thiết với Mạc Như Nghiên? Còn Mạc Như Nghiên, lại có thể không chê Tiểu Nguyệt ăn mặc cũ rách, cứ như vậy ôm ở trên đùi?

Nhìn thấy Lưu thị trở về, Mạc Như Nghiên thả Hạ Tiểu Nguyệt xuống, đi qua nhận lấy rổ trong tay Lưu thị.

Hạ Tiểu Nguyệt liền nhảy nhót đi theo bên người Mạc Như Nghiên, chủ động dẫn Mạc Như Nghiên đi đến bên giếng nước, giúp Mạc Như Nghiên nhặt rau rửa rau, vô cùng vui vẻ bận rộn.

Cảnh tượng này, lại làm cho Lưu thị kinh ngạc không thôi. Bà xác thật có dặn dò Chu Vân,Tưởng Xuân Hương cùng Mạc Như Nghiên phải hòa hợp, lại không nghĩ rằng toàn bộ Hạ gia quan hệ tốt với Mạc Như Nghiên trước tiên lại là Hạ Tiểu Nguyệt.

Nhìn Mạc Như Nghiên cũng không giống như người có tính cách dịu dàng được hài tử thích, không ngờ lại nhanh như vậy đã thu phục Hạ Tiểu Nguyệt? Lưu thị thật sự có chút không làm rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đúng vào lúc này, Chu Vân nghe thấy động tĩnh đi ra.

Theo ánh mắt Lưu thị, Chu Vân vừa nhìn đã thấy Hạ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm bên người Mạc Như Nghiên giúp đỡ.

Tuy Chu Vân cũng không quá để ý nữ nhi Hạ Tiểu Nguyệt này, sắc mặt vẫn hơi đổi, trong lòng không thể tránh khỏi sinh ra một chút không thoải mái.

Ngày thường lúc nàng ta làm việc, chưa bao giờ thấy Hạ Tiểu Nguyệt chủ động giúp đỡ. Mỗi lần đều phải nàng ta gọi, kêu, Hạ Tiểu Nguyệt mới bằng lòng làm. 

Hôm nay nhưng tốt, không cần nàng ta dặn dò, Hạ Tiểu Nguyệt đã chủ động giúp đỡ.

Cố tình, Hạ Tiểu Nguyệt giúp không phải nàng ta, mà là Mạc Như Nghiên.

Xảy ra đột ngột, trong lòng Chu Vân thoáng qua một chút nén giận nói không nên lời, cùng với...... Chua xót khôn tả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi