TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

“Bố cục phong thủy đã bị phá hỏng, sửa lại như cũ cũng không có tác dụng gì.” Cố Dĩ Bạch nói, “Vốn là tôi muốn xem xem có phải có người có âm mưu xấu với Đường Thiên Tung hay không, lợi dụng phong thuỷ để giết người, nhưng hiện tại nó đã bị phá hỏng, nên tôi cũng không có cách nào để kiểm tra được.”

“Vậy lần trước đến đây anh không kiểm tra sao?”

Cố Dĩ Bạch ho nhẹ một tiếng: “Lần trước trời tối quá, nên tôi không để ý.”

“Tôi đi tìm Mục Liễu Sắt!” Tô Mộc Hề nói, xoay người đi về phía cổng nhà máy, Cố Dĩ Bạch giữ cô lại: “Tiểu Hề, nếu Mục Liễu Sắt đã lựa chọn con đường này, chắc chắn đã nghĩ ra được đường lui, cô đi tìm cô ta cũng vô ích thôi.”

“Tôi nuốt không trôi cục tức này, tôi phải đi tìm cô ta tính sổ!” Tô Mộc Hề nói, hất tay anh ra.

Cố Dĩ Bạch đi theo: “Tiểu Hề, tôi cảm thấy Mục Liễu Sắt làm như vậy là để trả thù cô, dù sao lần trước cô cũng đã đối xử với cô ta…” Anh nhớ lại cảnh tượng Tô Mộc Hề dọn hết sạch đồ trong nhà Mục Liễu Sắt.

Bước chân của Tô Mộc Hề bỗng dừng lại, cô trừng mắt nhìn Cố Dĩ Bạch: “Tôi đã làm sai sao?”

Cô cũng không cảm thấy là mình đã làm sai, Mục Liễu Sắt rảnh rỗi không có gì làm lại đi nuôi chơi một con quỷ, ám cô rất lâu, nếu không phải mình mạng lớn thì chỉ sợ cũng đã sớm trở thành cô hồn rồi, lấy có vài món đồ của cô ta thực sự hời cho cô ta rồi.

Nhưng Cố Dĩ Bạch lại không cho là vậy, dù cho Mục Liễu Sắt có lỗi trước, cũng không nên ép buộc lấy đi mấy thứ đó. Nhưng đối với vấn đề này của Tô Mộc Hề, từ đầu đến cuối anh vẫn có chút do dự, cuối cùng đáp: “Không có.”

Tô Mộc Hề nghe anh trả lời như thế, nói: “Nếu là như vậy, bây giờ anh có hai lựa chọn. Một là theo tôi đi tìm Mục Liễu Sắt, hai là anh quay về làm việc của anh, tôi tự đi.”

“Tôi chọn đi cùng cô.” Cố Dĩ Bạch nói, lần này không do dự nữa.

“Được!” Tô Mộc Hề rất hài lòng với câu trả lời này, trên mặt lập tức lộ ý cười.

Lúc đến chỗ của Mục Liễu Sắt, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, Tô Mộc Hề đạp hai cước, không đá văng được, hình như ở phía sau cánh cửa có thứ gì đó chặn lại.

Lại đổi sang Cố Dĩ Bạch, sức của anh rất lớn, một cước đã đạp được liền. Đây vẫn là lần đầu làm chuyện như thế, trong lòng có chút áy náy.

Nghe nói cái phòng ở này của Mục Liễu Sắt rất hợp với bát tự của cô ta, tìm rất lâu mới tìm được, cho dù như thế nào cũng sẽ không chuyển đi, cho nên cô ta lựa chọn kiên thử ở chỗ này.

Cô ta trăm triệu lần không ngờ rằng, hai người này lại mạnh như vậy, còn đạp hỏng cả cửa.

Mục Liễu Sắt cảm thấy tình hình không ổn, đang muốn chạy trốn thì lại phát hiện cái căn nhà dưới mặt đất mà cô ta thuê này chẳng có lấy một cái cửa sổ, thực sự không còn chỗ nào có thể trốn…

Sau khi Tô Mộc Hề đi vào thì đóng cửa cái rầm, tựa cả người trên cửa, bên cạnh là Cố Dĩ Bạch. À, trông anh giống như một tên vệ sĩ vậy.

“Tiểu Mộc Mộc, nhà tôi cũng chẳng còn thứ gì để cô có thể mang đi rồi. Muốn tiền cũng không có, chỉ còn cái mạng thôi!” Mục Liễu Sắt nói, cũng rất cứng rắn.

“Nói chuyện này trước đi, cô tới cái nhà máy bỏ hoang kia làm gì?” Tô Mộc Hề liếc mắt nhìn cô ta.

Mục Liễu Sắt bật cười hai tiếng, không dám nhìn ánh mắt của Tô Mộc Hề, cũng không muốn trả lời.

“Tôi nghe nói, căn phòng này rất hợp với bát tự của cô, dùng rất nhiều công sức mới tìm được?” Tô Mộc Hề khẽ cười, nhìn quanh căn phòng tối đen như mực, thực sự không thấy nó tốt chỗ nào.

“Đúng vậy, chắc tôi đã từng nói với cô.” Mục Liễu Sắt nói, trên mặt còn mang theo ý cười, có chút lấy lòng, “Cô xem, cái gì tôi cũng nói hết với cô, thật sự xem cô là bạn của tôi rồi.”

“Nói như vậy, cô chạy đến nhà máy bỏ hoang kia phá huỷ bố cục phong thuỷ của nơi đó làm gì?” Tô Mộc Hề tiến lên mấy bước, tới gần Mục Liễu Sắt.

“Được rồi, nói thật với cô vậy!.” Vẻ mặt của Mục Liễu Sắt giống như sống không còn gì để luyến tiếc, biết hôm nay mình chạy không thoát, thầm nghĩ mình nên bỏ lại căn phòng này để trốn đi.

Tô Mộc Hề yên lặng nhìn cô ta, chờ đợi câu sau.

“Quả thật có người bày bố cục phong thuỷ giết khiến Đường Thiên Tung chết oan chết uổng, nhưng mà hung thủ giết ông ta cũng đã chết rồi.” Mục Liễu Sắt nói.

“Cô biết người đó?” Tô Mộc Hề quan sát Mục Liễu Sắt, quan sát từng biến hóa nhỏ trên khuôn mặt của cô ta.

Mục Liễu Sắt gật đầu đầy khó khăn: “Người đó là sư phụ của tôi. Mấy năm trước, Đường Thiên Tung đắc tội với sư phụ tôi, sau đó thì… Chẳng qua, những cái đó là do một mình sư phụ tôi làm, lúc đó tôi không biết gì hết. Hiện tại ông ấy đã chết, nếu như cô muốn đi tìm ông ấy tính sổ, tôi có thể nói cho cô chỗ chôn cất của ông ấy!”

Được rồi, Mục Liễu Sắt vì bảo vệ bản thân, chỉ có thể bán đứng sư phụ cô ta mà thôi.

“Đường Thiên Tung lại đắc tội với sư phụ của cô như thế nào?” Tô Mộc Hề truy hỏi.

“Chuyện này thì cô phải hỏi sư phụ của tôi, tôi thật sự không biết.” Mục Liễu Sắt cười, dáng vẻ không giống như đang nói dối.

“Sư phụ cô cũng âm hiểm thật, khó trách lại có được đồ đệ như vậy.” Tô Mộc Hề nói, sờ cằm bắt đầu suy nghĩ chuyện này, lại nhìn về phía Cố Dĩ Bạch.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, Tô Mộc Hề nhìn anh khẽ vuốt càm, trong lòng có cân dự tính.

“Được rồi, có cơ hội sẽ đi thăm ông ta. Bớt làm chuyện thất đức một chút, như vậy mới có thể sống lâu.” Tô Mộc Hề nói, tự tay vỗ vỗ bả vai của Mục Liễu Sắt, “Bây giờ cũng đã trễ rồi, tôi còn có chút việc quan trọng, chừng nào rảnh sẽ đến tìm cô tính món nợ này.”

Dứt lời, Tô Mộc Hề và Cố Dĩ Bạch cùng nhau rời đi.

Ra khỏi tầng hầm, bên ngoài trời đã gần tối, thời gian đúng là không còn sớm.

“Sư phụ của Mục Liễu Sắt bày bố cục phong thủy giết Đường Thiên Tung, khiến cho nhà máy của Đường Thiên Tung phá sản rồi còn khiến ông ta chết không nhắm mắt, sau đó lại bị chặt xác, oán khí khó có thể tan hết, cho nên ông ta mới giết Lý Mại Hòa và Lư Kiến Bân. Vì vậy, có lẽ Lý Mại Hòa và Lư Kiến Bân cũng là người biết rõ chuyện này, cho nên mới dùng cách thức giống nhau để giết bọn họ.” Cố Dĩ Bạch tỉnh táo phân tích, anh đứng khoanh tay, mắt nhìn phía trước, giọng nói trong trẻo êm tai.

“Vậy hiện tại chỉ có thể tìm hiểu chuyện năm đó mới có thể biết được ông ta có còn mục tiêu kế tiếp hay không.” Tô Mộc Hề nói, ngay sau đó thay đổi đề tài câu chuyện, “Nhưng mà, cách giết người của ông ta là học được từ sư phụ của Mục Liễu Sắt, tôi còn phải đi điều tra rõ thân phận của sư phụ cô ta là gì, có quan hệ gì với người đã giết cha mẹ tôi, hoặc có lẽ, ông ta chính là hung thủ.”

“Vậy ý của cô là, cô không theo vụ án Đường Thiên Tung này nữa?” Cố Dĩ Bạch có chút kinh ngạc.

Tô Mộc Hề gật đầu: “Mục đích ban đầu của tôi đúng là tìm ra hung thủ của vụ án này, còn như Đường Thiên Tung, lại không có lợi, tôi không muốn nhúng tay vào.”

“Được.” Cố Dĩ Bạch đáp.

“Anh muốn ra tay sao?” Tô Mộc Hề hỏi anh, nhớ đến dáng vẻ lần trước của anh, hình như rất lợi hại.

“Tùy tình hình.” Anh nói, tuy anh có bản lĩnh rất lợi hại, thế nhưng anh lại rất lãnh đạm, vô cùng không muốn nhúng tay vào loại chuyện này, nếu không như vậy thì đã không yên tâm mà làm pháp y ở cục cảnh sát, lúc trước Mạc Nam Tuần và Mạt Nhiên Dã chỉ là bất đắc dĩ.

“Vậy lần trước sao anh có thể biến hình được? Biến hình lại xem!” Tô Mộc Hề nói, nhớ tới dáng vẻ rất đáng yêu của anh, nhịn không được tự tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh.

Lần đầu tiên anh bị người khác phái bóp mặt của mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên: “Tiểu Hề, đừng làm như vậy. Tôi còn muốn biết tại sao mình có thể biến hình hơn cô.”

Tô Mộc Hề khẽ thở dài một hơi: “Xem ra chúng ta đều giống nhau, tôi cũng muốn biết tại sao tôi có thể nói chuyện được với mọi đồ vật.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi