TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

Tô Mộc Hề cũng chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ hắn cho rằng thật.

Thang máy dừng lại, hắn bước ra khỏi thang máy đầu tiên.

Bây giờ là hai giờ chiều, trời nắng gắt. Tô Mộc Hề ra ngoài còn phải bung dù, nhưng Mạc Nam Tuần không thèm để ý chút nào, đi dưới ánh mặt trời chói chang, thậm chí còn quay sang Tô Mộc Hề nhún vai, cười đắc ý.

Tô Mộc Hề liếm liếm môi. Hắn không phải là cô hồn dã quỷ mà Cố Dĩ Bạch nói tới, sự tình có chút phức tạp khiến cô rối như tơ vò.

Cô đứng trên bậc tam cấp ở sảnh chờ của tập đoàn Vĩnh Chính nhìn Mạc Nam Tuần, cô bước xuống, đến gần hắn.

“Mặt trời rất nóng!” Tô Mộc Hề lên tiếng, nhích cây dù về phía hắn.

Mạc Nam Tuần nhíu mày: “Tôi không sợ cái này, tôi chỉ sợ thứ trên cổ cô thôi! Mộc Mộc, nếu như cô chân thành muốn kết bạn với tôi, hãy lấy nó xuống.” Hắn nhìn chăm chăm cần cổ trắng nõn của Tô Mộc Hề, da thịt nhẵn nhụi, mịn màng như tuyết, dưới ánh mặt trời càng trông giống mỡ đông.

“Chúng ta không phải đồng loại, không tài nào trở thành bạn bè!” Tô Mộc Hề liếc hắn.

“Ha ha ha!” Mạc Nam Tuần phá lên cười, “Chúng ta sẽ trở thành bạn bè, tôi cũng có thể buộc em lấy thứ trên cổ em xuống.”

Tô Mộc Hề căng thẳng nắm chặt cán dù,; lời hắn nói, mỗi một câu đều sẽ thực hiện.

“Tôi đi đây!” Tô Mộc Hề xoay người, Mạc Nam Tuần không theo phía sau, hắn phất phất tay: “Đợi lần sau gặp lại.”

Tô Mộc Hề rảo bước, cố gắng biến mất trong đám người.

Cô về lại cửa tiệm nhưng chẳng muốn làm bất cứ việc gì. Trong đầu toàn là những chuyện Mạc Nam Tuần đã nói, cô không muốn gặp lại hắn.

Khi Giang Tín Chi đến cô cũng không phát hiện ra.

“Mộc Mộc! Nghĩ gì mà mất hồn vậy?” Giang Tín Chi đứng trước mặt cô gần ba phút nhưng cô không hề có phản ứng.

Tô Mộc Hề nhướn mắt nhìn anh ta: “Cậu đến rồi!”

“Ừm! Đi, tớ mời cậu đi ăn beefsteak!” Giang Tín Chi phấn khởi, “Mấy ngày trước trong thành phố mới khai trương một nhà hàng chuyên bán bò beefsteak, nghe nói ăn rất ngon. Tớ đưa cậu qua đó nếm thử, xem như tớ thay Cố Dĩ Bạch mời cậu.”

Nói đến beefsteak lại gợi đến hứng thú của Tô Mộc Hề: “Được!”

Giang Tín Chi lái xe, hơn năm giờ, giờ cao điểm, nội thành rất đông đúc.

“Tớ đã nói đừng lái xe đi, đạp xe đạp còn nhanh hơn nhiều!” Tô Mộc Hề oán giận, “Coi như phải đi bộ chăng nữa thì cũng đến rồi!”

Giang Tín Chi thở dài: “Ai biết hôm nay lại như vậy!”

Bị trễ gần hai mươi phút, Tô Mộc Hề cực kỳ khó chịu, may là nhà hàng mới mở này ăn khá ngon, tâm tình của cô cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng tâm trạng này không kéo dài được lâu, cô nhìn qua một góc trông thấy một người có vóc dáng giống hệt Mạc Nam Tuần, nhìn kỹ lại, đúng là hắn. Hắn ngồi trong góc, nhìn thẳng vào mắt Tô Mộc Hề, nở nụ cười nhàn nhạt.

Tô Mộc Hề hoàn toàn mất hứng.

“Ăn xong tớ đưa cậu đi dạo chợ đêm!” Giang Tín Chi vừa tính tiền vừa nói.

“Cậu đi đi, tớ về!”

“Vậy tớ đưa cậu về.”

“Không cần, tớ tự đi. Ăn xong muốn vận động một chút!” Tô Mộc Hề đứng lên cầm lấy balo, tức tốc chạy khỏi nhà hàng.

Màn đêm buông xuống, bóng đêm bao phủ, thành thị vẫn phồn hoa, huyên náo. Ánh đèn ne-on sáng rực soi lối, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, đập vào mắt chỉ còn sắc màu rực rỡ của thành phố.

Tô Mộc Hề đứng ở rìa đường, từng đợt gió mạnh thổi qua, tầm mắt mông lung nhìn xe cộ qua qua lại lại.

Hau mươi lăm năm trôi qua, lần đầu tiên cô có cảm giác bất lực.

Cô rút điện thoại, gọi một cuộc.

“Cố Dĩ Bạch! Tôi cần anh giúp. Nếu được, anh không cần phải trả nợ số bữa beefsteak còn lại.” Tô Mộc Hề nói thẳng.

Đầu dây bên kia, Cố Dĩ Bạch trầm mặc, Tô Mộc Hề lại bổ sung thêm điều kiện: “Sau này, miễn phí giúp anh coi bất kỳ đồ vật nào!”

“Được!” Cố Dĩ Bạch đồng ý, “Tôi ở trong Cục cảnh sát, có việc bận nên không đi được. Cô đến đây một chuyến!”

Tô Mộc Hề cúp điện thoại, lên taxi.

Xe dừng trước cổng Cục cảnh sát thành phố Lam Ninh, gần đây không có vụ án lớn, đèn ở các phòng hầu như đã tắt hết, chỉ còn vài ánh đèn ở hành lang.

Tô Mộc Hề bước xuống xe, trông thấy Cố Dĩ Bạch đứng dưới tán cây cách đó không xa.

Anh mặc áo blouse trắng, hai tay đút túi, thân hình cao gầy, đứng thẳng tắp, nhìn thấy Tô Mộc Hề, anh cũng tiến về phía cô.

“Đến rồi?” Gương mặt không chút biểu cảm, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh, vết bầm trên mặt đã tan bớt.

“Ừm!” Tô Mộc Hề trả lời, “Hắn lợi hại hơn so với tưởng tượng rất nhiều!”

“Nói nghe một chút!”

Tô Mộc Hề đang tính mở miệng thì điện thoại trong túi Cố Dĩ Bạch vang lên, tiếng chuông rất lớn. Đầu tiên là báo dãy số, sau đó là tiếng chuông điện thoại cổ điển.

Anh rút điện thoại khỏi túi áo blouse, ấn nút nhận cuộc gọi.

Tận mắt nhìn thấy điện thoại của Cố Dĩ Bạch, cô kinh ngạc ngây người. Thời đại nào rồi, người già cả không nói, Cố Dĩ Bạch còn trẻ mà lại vẫn còn dùng …

“Được! Tôi lập tức đến ngay!” Anh cúp máy, quay sang Tô Mộc Hề: “Tôi có việc gấp, cô theo tôi vào trong, chờ tôi một lúc.”

Tô Mộc Hề liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tay anh. Cô thực sự không thể tưởng tượng được người có tướng mạo xuất sắc, ‘soái’ bức người mà có thể … Thật không cách nào đặt những món đồ trên người anh vào cùng một chỗ.

Cố Dĩ Bạch cho điện thoại vào túi, đi vào trong, đến cổng còn chào hỏi bảo vệ. Tô Mộc Hề đi theo sau lưng anh.

Anh đi vào nhà xác, bên trong đang giải phẫu, còn có một người mặc áo blouse khác đứng chờ ở đó, ắt hẳn là đồng nghiệp của anh.

“Ồ! Có mỹ nữ!” Vị đồng nghiệp kia hai mắt sáng rỡ.

Cố Dĩ Bạch đã đi đến bên cạnh thi thể, đang đeo găng tay, lúc này mới nhớ ra Tô Mộc Hề. Anh vòng ngược trở ra.

“Sao?” Tô Mộc Hề theo anh đi ra.

“Cô ở phòng sát bên cạnh đợi đôi, tôi sẽ ra nhanh thôi.” Cố Dĩ Bạch chỉ chỉ phòng làm việc sát vách. “Nhà xác không sạch sẽ, con gái không nên nhìn!”

“Anh nhanh một chút!” Tô Mộc Hề xoay người đi về gian bên kia.

Văn phòng không lớn, chỉ có hai bàn làm việc. Tô Mộc Hề tùy ý ngồi ở một chiếc bàn sát phía trong.

Trên bàn rất gọn gàng, có một tách nước bằng sứ màu trắng. Màn hình sạch sẽ, bàn phím ngay ngắn, con chuột đặt ngay chính giữa miếng lót.

Tô Mộc Hề có thể khẳng định đây chính là bàn làm việc của Cố Dĩ Bạch. Đột nhiên cô nảy ra trò chơi, cô đem chuột kéo xuống phía dưới, bàn phím kéo lệch sang một bên.

Chờ khoảng mười phút, Tô Mộc Hề không còn kiên nhẫn, cô bắt đầu muốn làm việc gì đó.

Có một ngăn kéo chính giữa, không mở được, cô nhíu mày. Tiếp theo đến ngăn kéo bên trái, bên trong có lót một tờ báo, hai c ây b út ch ì đặt ở giữa tờ báo.

Tô Mộc Hề cảm thấy vô vị, lại mở ngăn kéo bên phải. Có vài phần văn kiện, cô liếc nhìn một chút, đều là báo cáo nghiệm thi, bên trên toàn mấy bức ảnh máu me đầm đìa, cô trả về vị trí cũ.

“Không nên tùy tiện đụng vào đồ của tôi.” Âm thanh của Cố Dĩ Bạch từ xa vọng đến, vẻ mặt lạnh lùng.

Tô Mộc Hề đóng ngăn kéo: “Vừa hay cũng chẳng có vật đáng giá.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi