TÚ ÁI

Nhạc mẫu đại nhân: mẹ vợ

---

"A, Hi nhi......" Bên ngoài cửa lớn của Ginza, Giang Bình mang theo vẻ mặt bất ngờ như vô tình gặp phải mẹ con Dương Hi.

"Giang Bình, Bình cũng đi mua sắm à?" Ánh mắt Dương Hi sáng ngời, vẻ mặt vui vẻ.

"Chào dì. Rất vui được gặp dì." Giang Bình hơi khom người lễ phép chào hỏi Dương mẹ, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Dương Hi:"Hai người đi mua sắm sao? Thật trùng hợp, tôi cũng vừa đến, chuẩn bị đi dạo xung quanh."

"Đúng vậy, mẹ với em đi coi quần áo, cũng muốn đi xem đồ cho mấy đứa nhỏ, trời lạnh, em nghĩ mua mấy cái áo lông cho tụi nhỏ, mẹ nói, nếu như nhờ công ty vận chuyển, còn có thể cho tụi nhỏ mấy áo trong mặc giữ ấm và giày loại dày nữa. Bình cảm thấy sao? Vừa đúng lúc gặp nhau, nếu như Bình không có việc gì làm, vậy chúng ta cùng nhau đi đi." Dương Hi kéo tay mẹ, hướng Giang Bình cười, sau đó lại quơ quơ cánh tay Dương mẹ:"Được không mẹ?"

"Đương nhiên không thành vấn đề. Hi nhi, rất khó nhìn thấy con vui vẻ như vậy." Dương mẹ không khỏi cảm khái.

"Chúng ta vào thôi." Tâm tình Dương Hi vui sướng, kéo Dương mẹ chuẩn bị đi về hướng cửa lớn.

"A, rất xin lỗi, bóp tiền của con còn để trên xe, đang chuẩn bị đi lấy, dì, nếu dì không phiền, chúng ta cùng đến đó lấy, rồi vào từ cửa sau được không? Dì xem, hôm nay cuối tuần, người cũng nhiều, nếu tách ra đi, rất khó tìm." Giang Bình áy náy nói với Dương mẹ.

"Bình lái xe tới à?" Dương Hi có chút kinh ngạc, chưa từng nghe Giang Bình nói cô ấy có xe. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mình cũng không chủ động hỏi qua, vì vậy không biết cũng không có gì lạ.

"Ừ, đậu ngay cửa sau thôi, làm phiền dì đi thêm vài bước." Giang Bình mỉm cười, trong đầu nghĩ đến hai người con gái ở trong quán cà phê Vân Sơn sát cửa chính, bất luận là Trương Tử Thanh hay là Phương Bồi, đều là bóng đèn lớn mà mình không muốn nhìn thấy, hơn nữa không khéo lại có thể trở thành quả bom nổ bất cứ lúc nào. Cho nên, kiên quyết không thể để cho mẹ con Dương Hi vào từ cửa chính. Chap mới luôn có tại _ TRÙ MTRUYỆN.c o m _

Dương mẹ gật đầu, cười cười:"Đi thôi, không sao, con thấy rồi đó, người ta bây giờ hễ ra ngoài là đi xe thay vì đi bộ, ở công ty thì ngồi, ở nhà cũng ngồi, đã rất ít vận động, có thể có lý do đi bộ một chút thì càng tốt." Dương mẹ cũng không hy vọng Dương Hi để ý đến chuyện Giang Bình có xe, sau đó lại hy vọng Giang Bình không có xe gì sang trọng, đến lúc đó cũng không biết giải thích thế nào. Dù sao, thân phận Giang Bình ở trước mặt Dương Hi chính là nhân viên mới của Phổ Dương, mà không phải Tổng giám đốc Mỹ Diệp. Nếu Giang Bình bị lộ, mình thật không biết Dương Hi có nổi giận hay không.

"Dì suy nghĩ thật hay, ngược lại người trẻ tuổi thì lại quá mức lười biếng." Giang Bình dẫn mẹ con Dương Hi đi về hướng cửa sau của Ginza.

"Con người tuổi càng lớn, sức khỏe sẽ càng ngày càng kém, suy nghĩ cũng sẽ không giống nhau. Lúc còn trẻ cảm thấy nên cố gắng làm việc, sáng tạo tài phú vật chất, nhưng đến lúc lớn tuổi, mới đột nhiên phát hiện, cái gì đều có, khỏe mạnh lại không có. Tựa như lúc còn trẻ muốn đi ra ngoài chơi, lại luôn bởi vì công việc bận rộn mà hủy bỏ, đến lúc già rồi không còn làm việc thì có thể đi, mới phát hiện đã không còn tâm trạng đi chơi kia nữa, cũng không còn sức khỏe tốt như vậy. Lúc còn trẻ cảm thấy ở nhà nấu một bữa cơm là chuyện lãng phí thời gian, nhưng đến lúc già có thời gian rồi, lại phát hiện có nấu thì cũng ăn không vô. Con xem, con người chính là như vậy......nhiều tiếc nuối." Dương mẹ cảm thán.

"Dạ, dì nói rất đúng, tuổi trẻ bọn con càng ngày càng thiếu loại ý thức này, có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể lái xe được sẽ không đi bộ, hẳn là nên suy nghĩ lại, thay đổi thói quen cuộc sống một chút." Giang Bình nói tiếp lời nói của Dương mẹ.

"Này chẳng lẽ là đang nói em sao?" Dương Hi cũng không muốn bị bỏ rơi, tóm lại hôm nay nhất định phải giúp Giang Bình làm cho mẹ vui vẻ. Cho nên nàng cũng tham gia vào câu chuyện.

"Không phải nói con, nhưng con tuyệt đối là dạng người có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, Giang Bình nói đúng, nói trúng tim đen con rồi." Dương mẹ cười ha ha nói Dương Hi, có chút trách cứ, có chút sủng nịch.

"Hi nhi hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, tụi con còn hẹn ngày mai đi ra ngoài chơi bóng, nếu dì muốn, có thể cùng Hi nhi ra ngoài một chút, dì và Dương đổng đi ra ngoài lâu như vậy, Hi nhi mỗi ngày đều nhớ hai người. Hơn nữa Hi nhi có nói, lúc cô ấy còn đi học thì dì và Dương đổng cũng thường xuyên đến xem Hi nhi chơi bóng." Đi qua khỏi cửa chính, quẹo một cái là tới bãi giữ xe, Giang Bình thầm cảm thấy may mắn vì mình sớm phòng bị, xe là chiếc Corolla cũ.

"Hi nhi ngày mai muốn đi chơi bóng sao? Thật tốt quá, mẹ hỏi ba con một chút, nếu ba con rảnh thì kêu ba con cùng đi." Dương mẹ rất hưng phấn, hai năm rồi, Dương Hi lần đầu tiên trở lại dưới ánh mặt trời, mà ngày mai, là Dương Hi lần đầu tiên trở lại sân vận động. Đây mới là cuộc sống mà Dương Hi nên có.

"Không cần đâu mẹ, con đã nhiều năm không chơi bóng, đã sớm cứng tay, ba mẹ đến xem con sẽ hồi hộp." Dương Hi ôm cánh tay mẹ mở miệng phản đối.

"Tiểu Hi nhi của mẹ mà cũng mắc cỡ sao?" Dương mẹ xoa mũi Dương Hi, bị biểu hiện của đứa con gái nhỏ làm bà nở nụ cười tươi. Kỳ thật chơi được hay không, Dương mẹ làm sao mà để ý, chỉ cần nhìn thấy con gái vui vẻ, nhìn thấy con gái khôi phục sáng rực như ngày xưa, cũng rất vô cùng vui rồi.

"Không phải, ngày mai chỉ là cùng Giang Bình đi ra ngoài tùy tiện chơi thôi, lại không phải thi đấu, không có gì hay để xem, hơn nữa con thật sự nhiều năm rồi không chơi, ba mẹ đến xem làm con sẽ không được tự nhiên. Lần sau mới đi, được không?" Dương Hi tiếp tục làm nũng.

Dương mẹ nghiêng đầu nhìn Giang Bình, trong ánh mắt có chút ý muốn hỏi, dù sao, Giang Bình là bác sĩ tâm lý, Dương Hi lần đầu tiên chơi bóng có nên đi hay không, Dương mẹ vẫn là cảm thấy nên nghe theo Giang Bình.

Giang Bình cười gật đầu, Dương mẹ mới nói:"Được rồi, vậy con và Giang Bình đi ra ngoài chơi, chú ý an toàn là được, nhất là chân của con, bác sĩ Phương nói, còn phải quan sát vài ngày."

Giang Bình nghe đến mấy chữ bác sĩ Phương, trong lòng giật mình một cái, vội vã đổi đề tài:"Dì, dì xem khăn choàng cổ này thế nào? Hoa văn rất đặc biệt, thanh lịch nhã nhặn, kiểu cách cũng đẹp, dì sờ thử xem, cảm giác này cũng tốt lắm."

"Ừ, không tệ." Dương mẹ sờ khăn choàng.

Giang Bình thuận tay choàng lên cổ Dương mẹ, sau đó lại nói với Dương Hi:"Hi nhi em xem, rất đẹp phải không?"

"Rất đẹp, ừ, thật đúng là rất hợp, trẻ đi năm tuổi." Dương Hi ở bên cạnh cổ vũ.

"Ha ha, sao có thể, hôm nay là mua quần áo cho Hi nhi mà, sao vừa đến là xem khăn choàng cổ cho mẹ rồi." Dương mẹ cười rộ lên nhìn Dương Hi và Giang Bình đùa nghịch với mình.

"Mua sắm, chính là có đôi khi vô tình gặp phải cái hợp với mình, còn lúc thật sự muốn đi mua, thì lại không thể nào tìm được cái mình thích." Giang Bình lại nhìn nhìn:"Rất hợp với dì, hơn nữa thời tiết trở lạnh, khăn choàng này vừa đúng lúc có thể dùng."

"Được rồi, xem hai đứa nha đầu này hành hạ bà lão ta như thế nào!" Dương mẹ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt tất cả đều là cười.

Giang Bình tháo khăn choàng cổ xuống, đưa cho nhân viên mỉm cười nói:"Khăn choàng này, phiền cô thanh toán."

"Ôi, Giang Bình, để dì trả." Dương mẹ thấy Giang Bình muốn trả tiền, lập tức bước nhanh tới, đồng thời lấy tiền từ trong túi ra:"Làm phiền cô."

Giang Bình cười với cô nhân viên thu ngân:"Thời tiết lạnh, tặng mẹ khăn choàng sẽ ấm lòng."

Trong ánh mắt của cô thu ngân tràn đầy tươi cười, hướng tới Dương mẹ nói:"Con gái của bác thật biết chăm sóc, từ chối lòng hiếu thảo của con sẽ làm cô ấy đau lòng." Nói xong liền tiếp nhận tiền trong tay Giang Bình.

Dương mẹ há mồm muốn nói gì nữa, đến cuối cùng chỉ là lắc đầu cười cười:"Cám ơn con, Giang Bình."

"Cùng Hi nhi ở chung trong khoảng thời gian này, chúng con tình như chị em, rất vui vẻ. Vì vậy, mẹ của Hi nhi, cũng giống như là mẹ của con." Giang Bình mỉm cười, kỳ thật nhìn Dương mẹ yêu thương Dương Hi như vậy, trong lòng Giang Bình cũng có hơi đau xót, lúc mẹ mình còn sống, cũng là như vậy, ánh mắt ấm áp như vậy, yêu thương chăm sóc như vậy......

"Đúng vậy, Hi nhi cũng rất vui, nhìn một cái cũng có thể nhìn ra. Thật khó có được, đứa nhỏ Hi nhi này có vẻ quái gở......" Dương mẹ nhìn Giang Bình, đứa nhỏ này biết quan tâm lại chăm sóc, diện mạo cũng đẹp, nếu Giang Bình và Hi nhi thật sự chỉ là bạn bè bình thường, thì đứa nhỏ này thật sự làm người ta thích.

"Mẹ......" Không đợi Dương mẹ tiếp tục nói, Dương Hi liền kéo tay ngăn bà lại:"Đừng nói xấu con chứ."

Dương mẹ sủng nịch vỗ vỗ tay nàng:"Được rồi được rồi, không nói không nói. À, Giang Bình, con cùng Hi nhi ở chung thời gian dài vậy, ba mẹ con không có ý kiến gì sao?"

"Con......ba mẹ con đều đã qua đời." Giang Bình hơi cúi đầu, thanh âm có chút khô cứng.

"Sao?" Dương Hi kinh hô một tiếng:"Bình không có nói cho em biết."

"Em cũng không có hỏi qua tôi mà." Giang Bình cười cười, trở lại dáng vẻ bình thường.

"Rất xin lỗi." Dương mẹ không nghĩ tới câu hỏi đầu tiên lại đụng đến chỗ đau của Giang Bình. Còn trẻ tuổi như vậy mà ba mẹ đều không còn, thật sự là một chuyện đau lòng. Dương mẹ nhìn sự thản nhiên trong mắt Giang Bình, đột nhiên có chút đau lòng cho đứa nhỏ này.

"Không sao ạ, cũng đã qua lâu rồi. Con cũng đã quen cuộc sống một mình." Giang Bình cười trấn an Dương mẹ, lại làm động tác gõ nhẹ trên tay Dương Hi.

"Con hiện tại sống một mình sao?" Dương mẹ có chút thổn thức, thanh âm cũng càng thêm ôn hòa.

"Dạ phải, tất cả đều rất tốt, con có thể tự chăm sóc mình. Tuy rằng, nhìn thấy dì thương Hi nhi như vậy, từ trong ánh mắt của dì thấy được sự ấm ấp của tình mẹ, nấu cho cô ấy rất nhiều món ăn ngon, bao dung cô ấy, yêu thương lo lắng cô ấy vô điều kiện, làm con cũng cảm thấy rất hâm mộ." Thanh âm Giang Bình nhẹ nhàng.

Dương Hi không nói gì, không phải không biết nói gì, mà là có rất nhiều lời an ủi mà trước mặt mẹ không thể nói nên lời. Dương mẹ thở dài một tiếng:"Về sau thường xuyên đến nhà dì, thích ăn cái gì, dì nấu cho con ăn."

"Thật không ạ?" Giang Bình vui sướng cười rộ lên:"Dì thật tốt."

"Đương nhiên là thật, con và Hi nhi cũng cỡ như nhau, trong mắt dì chỉ là đứa nhỏ. À đúng rồi, con năm nay bao nhiêu tuổi?" Dương mẹ nhìn thấy niềm vui phát ra từ nội tâm của Giang Bình, cũng không thể không vui, thật là một đứa nhỏ kiên cường.

"Dạ hai mươi tám."

"Nghe nói con vẫn chưa kết hôn, vậy có bạn trai chưa? Người con gái xinh đẹp ưu tú như con vậy, chắc có nhiều con trai theo đuổi lắm." Phương Bồi nói, quan hệ giữa Giang Bình và Hi nhi không giống bình thường, về điểm ấy, Dương mẹ cùng Dương Khanh cũng rất để ý, nếu Giang Bình nói có bạn trai, vậy chuyện của hai người hơn phân nửa chỉ là hiểu lầm.

"Chưa, vẫn chưa có." Giang Bình cười, trên mặt không có nửa điểm biến hóa, Dương Hi liếc nhìn mẹ một cái, khi ánh mắt dừng trên mặt Giang Bình, một chút khẩn trương trong lòng cũng bị vẻ thờ ơ trên mặt Giang Bình hóa giải.

"Vậy nhất định là cách nhìn của con rất cao." Dương mẹ cười, trong lòng đã có chút lạnh cả người, chẳng lẽ Phương Bồi nói là sự thật?

"Không, không phải vấn đề cách nhìn cao thấp, chuyện yêu đương cũng giống như mua sắm, dụng tâm đi tìm, chưa chắc có thể tìm được, ngược lại lúc vô tình thì lại gặp phải thứ mình thích. Đây là vấn đề duyên phận. Người khác cảm thấy thích hợp, cũng không nhất định sẽ hợp với mình. Vì vậy, ở phương diện này, con cảm thấy, vẫn là thà thiếu chứ không ẩu."

"Vậy con thích dạng người như thế nào?" Dương mẹ muốn từ biểu lộ của Giang Bình mà nhìn ra được chút gì đó, đáng tiếc đều thất bại.

"Dì à, tình yêu không thể đặt ra tiêu chuẩn, trước khi chưa gặp được, ai cũng không biết người mình yêu sẽ là dạng người gì. Chỉ khi gặp nhau, rồi yêu, mới bừng tỉnh ngộ ra, à, thì ra người ấy chính là người mình muốn, thì ra mong muốn sở hữu người ấy chính là khát vọng của mình." Biểu hiện của Giang Bình phong phú, cuối cùng, ngữ điệu nhẹ nhàng lại biến thành bình tĩnh:"Tuy nhiên, con thì muốn một người luôn cố chấp với tình cảm."

(→ Ám chỉ Hi nhi đây mà:)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi