Gia Cát Trung Dương phái người lái xe tới chở Tống Thư Hàng tới sân bay.
Sau khi xuống xe, Tống Thư Hàng xách ba lô của mình lên. Sau đó, lập tức nhìn thấy Gia Cát Trung Dương, Gia Cát Nguyệt, Cao Mỗ Mỗ, Nha Y và Lâm Thổ Ba.
Bên còn lại thì là cô nàng Lục Phỉ với dáng người nóng bỏng và một cô nàng trông như Lục Phỉ phiên bản thanh thục hơn, ấy chính là chị gái của Lục Phỉ, cũng là đối tượng hẹn hò của Gia Cát Trung Dương lần này.
Cao Mỗ Mỗ từng cá với Tống Thư Hàng rằng sau khi Gia Cát Trung Dương gặp mặt chị gái của Lục Phỉ, nếu như cho hai người bọn họ cơ hội ở riêng một mình thì chỉ cần ba phút thồi, thì lần xem mắt của hai người bọn họ sẽ lập tức bể kèo ngay! Bởi vì với tính tình của tên tiện nhân Gia Cát Trung Dương thì chắc cả đời này cũng khó mà có nổi bạn gái.
Lúc ấy, nhìn thấy bộ dạng dương dương đắc ý của Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng rất muốn nhắc nhở Cao Mỗ Mỗ rằng: Nếu như Gia Cát Trung Dương vẫn không thể tìm thấy một cô bạn gái thích hợp thì vẫn sẽ bám rịt lấy Cao Mỗ Mỗ không buông.
Nhưng khi ấy Tống Thư Hàng thấy Cao Mỗ Mỗ đắc ý quá, lại không nỡ đánh vỡ hứng thú của cậu ta!
….
- Hửm? - Sau khi thấy mọi người, ánh mắt của Tống Thư Hàng lại dời về phía Gia Cát Nguyệt.
Bởi vì trạng thái của Gia Cát Nguyệt hôm nay không đúng lắm, hiếm khi thấy Gia Cát Nguyệt mặt mày xấu hổ, khép nép đứng sau lưng Gia Cát Trung Dương và Cao Mỗ Mỗ, không chịu bước ra.
Chuyện gì thế này?
Với tính tình của Gia Cát Nguyệt thì sao có thể yên lặng như thế được?
Có chuyện gì xảy ra à?
Tống Thư Hàng lại nhìn về phía mấy người còn lại ở bên chỗ Lục Phỉ.
Sau đó, nháy mắt, Tống Thư Hàng đã thấy được người mà bây giờ hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Đó là một ông tây trung niên…. Mặt mày hồng hào.
Có một cô nàng con lai tóc vàng đứng bên cạnh hắn. Cô nàng con lai kia đang cười cười nói nói với Lục Phỉ. Xem ra quan hệ của hai người bọn họ cũng tốt lắm.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông ngước ngoài kia. Tống Thư Hàng hận bản thân mình không mọc ra sáu cái chân để chạy ngay về trên xe lại!
Bởi vì - người đàn ông kia chính là Joseph Guey Maupassant.
Có lẽ rất nhiều người đã quên mất tên của ông ta rồi, bởi vì ông ta xuất hiện không nhiều lắm. Nhưng chỉ cần nói tới tuyệt thế thần công - Thời đại đang vẫy gọi- thì tin là mọi người có thể nhớ ra ông ta ngay!
Sao lại trùng hợp thế này?
Tống Thư Hàng còn cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại vị đệ tử trên danh nghĩa Joseph này, dù sao thì khu đại học Giang Nam to nhường ấy, số lượng sinh viên trong đó cũng khổng lồ như thế. Trong biển người như thế, xác suất gặp lại phụ huynh của một học sinh nhỏ tới mức nào?
Thế mà chuyện này lại trùng hợp như thế mới đau!
Joseph Guey Maupassant đứng bên cạnh Lục Phỉ, mỉm cười hiền từ.
Tống Thư Hàng lập tức hiểu rõ vì sao hôm nay Gia Cát Nguyệt đột nhiên lại biến thành ngượng ngùng khép nép như thế - bởi vì Gia Cát Nguyệt từng gửi một đoạn video lên web trường.
Tiêu đề của video kia chính là [Buồn cười chết mất! Mọi người vào xem chân diện mục của công phu Hoa Hạ trong mắt người nước ngoài này!]
Nhân vật chính trong video kia đúng là Joseph Guey Maupassant tiên sinh đang say rượu.
Tống Thư Hàng vô thức sờ lên cái kim gài áo có thể biến hình mà Vũ Nhu Tử đã cho hắn mượn, muốn biến hình một phen.
Nhưng…. Đã muộn mất rồi.
Từ lúc hắn bước xe đi về phía Cao Mỗ Mỗ và Gia Cát Trung Dương thì Joseph tiên sinh vốn đang đứng nói chuyện với mọi người lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, vẻ kinh ngạc này biến thành vui mừng hớn hở!
- Sư phò! Sư phò! - Joseph Guey Maupassant tiên sinh chạy tới chỗ Tống Thư Hàng với tốc độ chạy nước rút 100m, dùng tiếng Trung lọng ngọng kêu to.
Sau đó, hắn cho Tống Thư Hàng một cái ôm ghì cực kỳ nhiệt tình.
- Sư phò ơi, không ngờ ở đây. Ta vẫn có thể gặp lại ngươi! Chúng ta đúng là có duyên với nhau! - Joseph Guey Maupassant cười ha ha nói.
- Ha ha, đúng vậy, đúng là có duyên. - Tống Thư Hàng cười gượng - đúng là có duyên thật đấy, mà toàn là nghiệt duyên thôi!
Thế giới này lớn như thế, phải đến mấy tỉ người. Thế mà hắn vẫn có thể gặp lại Joseph, đây phải trùng hợp tới cỡ nào mới được thế đây?
….
Sau lưng, Cao Mỗ Mỗ, Gia Cát Trung Dương và cô nàng con lai kia thấy Joseph tiên sinh đột nhiên hớn hở chạy về phía Tống Thư Hàng thì đều ngu người.
Bạn cùng phòng Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba đều cảm thấy nghi hoặc, lúc gặp mình Joseph tiên sinh có nhiệt tình như thế đâu? Tống Thư Hàng nó có quan hệ thân thiết với vị Joseph này như thế thì từ khi nào đây?
Sau đó, khi Joseph tiên sinh kêu oang oang ‘sư phò, sư phò’ thì cả bọn lập tức hiểu ra ngay.
- Phụt! - Cao Mỗ Mỗ đang uống nước, bị sặc phun hết ra, bắn hết lên trên mặt của Gia Cát Trung Dương đang đứng bên cạnh cậu.
Hóa ra…. Vị ‘cao thủ võ lâm tình cờ gặp được trong đại hội thể thao của con gái’ mà Joseph tiên sinh từng nhắc tới ở trong video của Gia Cát Nguyệt chính là Tống Thư Hàng.
Thật không ngờ Tống Thư Hàng lại xấu xa như thế, dám dạy bài tập thể dục thời đại vẫy gọi cho người ta xong còn bịa là tuyệt thế võ công.
Gia Cát Nguyệt nấp ở đằng sau nhịn đỏ cả mặt, muốn cười lắm nhưng không dám.
Bởi vì cô là người up video lên, nên khi nãy bị con gái của Joseph bắt gặp, còn bị con gái của Joseph ghi thù kia kìa.
Nếu như con gái của Joseph mà là loại nóng tính, mắng thẳng mặt Gia Cát Nguyệt mấy câu thì chắc trong lòng Gia Cát Nguyệt còn dễ chịu một chút.
Nguồn: ....iread.vnNhưng con gái Joseph lại là cô nàng có tính tình dịu dàng, nhưng lại tức ngầm ấy. Từ khi cô bắt gặp Gia Cát Nguyệt tới nay, không hề mắng chửi gì, chỉ dùng giọng nói dịu dàng của cô bắt đầu than thở oán thầm trọn hai mươi phút rồi.
Gia Cát Nguyệt bị dọa sợ hết hồn, bởi vì đây là kiểu người mà cô không giỏi ứng phó nhất!
- Sư phò, bộ võ công mà ngươi dạy cho ta rất tuyệt. Mỗi ngày ta đều siêng năng tập luyện, ta cảm giác gần đây thân thể của ta khỏe mạnh hơn nhiều lắm. - Joseph hớn hở nói với Tống Thư Hàng.
- xem ra hắn vẫn chưa biết ‘thời đại vẫy gọi’ mà mình học được từ chỗ Tống Thư Hàng chỉ là một bài tập thể dục mà thôi thì phải?
Cũng đúng, với tính tình của con gái hắn thì bảo đảm không nỡ phá hỏng giấc mơ của cha mình. Hơn nữa dù sao nếu chăm chỉ tập theo bài tập thể dục này thì cũng có lợi cho thân thể.
Mà bản thân Joseph, nếu như không ai nói cho hắn biết thì bản thân hắn sẽ không phát hiện ra được - bởi vì, hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tống Thư Hàng tu luyện ở trong tòa nhà bỏ hoang kia.
Lúc đánh ra mỗi quyền thì không khí đều rung động bạch bạch như phát nổ! Không phải hiệu ứng trong phim, đây chính là ‘kungfu Chinese’!
Cho nên, Joseph đã nuôi mộng công phu từ nhỏ mới không hề nghi ngờ gì.
- Ha ha, ha ha! Đây nhất định là do bản thân ngươi cố gắng tu luyện đấy! - Tống Thư Hàng cười khan nói, trong nháy mắt khi bị Joseph ôm lấy, Tống Thư Hàng phát hiện tố chất thân thể của Joseph đúng là mạnh mẽ hơn thật!
Cảm giác này rất rõ ràng!
Lau mồ hôi, rốt cuộc mỗi ngày phải tập cái bài thể dục này bao nhiêu lần thì mới có thể khiến cho cường độ thân thể của một người có thể tăng lên lớn như thế trong vòng một tháng đây?
Trong lòng Tống Thư Hàng thật sự không biết phải làm sao với vị đệ tử danh nghĩa này của mình.
Nhưng hắn cũng hết cách, mấy loại công pháp như 'kim cương bản bản quyền pháp', ‘bất động kim cương thân’, chân ngã minh tưởng kinh của hắn đều cần phải có sự đồng ý của Thông Huyền đại sư thì mới có thể truyền cho người khác được.
Mà muốn Thông Huyền đại sư đồng ý cho mình dạy lại cho người khác thì phải trả một cái giá lớn, bây giờ Tống Thư Hàng căn bản không trả nổi.
Hỏa diễm đao mà hắn học được trong mơ thì Xích Tiêu Tử tiền bối không hề nói là cấm truyền ra. Nhưng đao pháp này nhất định ẩn chứa điều gì đó. Chỉ cần Tống Thư Hàng không bị bại não thì khó mà dạy hỏa diễm đao này cho người khác được.
Ngẫm lại mới thấy, ‘sư phụ’ như mình mà chẳng có cái gì hết….
- Cảm ơn sư phò đã khen, đáng tiếc thời gian rảnh rỗi của ta có hạn, mỗi ngày chỉ có thể luyện được có ba mươi lần. Đúng rồi, sư phò, khi nào thì ta mới có thể tu luyện ra được cái cảm giác có dòng khí lưu ấm áp chảy khắp cơ thể đây? - Joseph hỏi với vẻ mong chờ, hắn cũng muốn mình có thể làm được như Tống Thư Hàng khi đó, vung quyền một cái thì không khí sẽ nổ lốp bốp!
Nếu như có thể đánh không khí nổ kiểu đó, đời này hắn chẳng còn gì tiếc nuối nữa.
- Ha ha ha, chuyện này không nói chắc được. Tư chất của mỗi người đều khác nhau, công pháp tu luyện cũng khác, thời gian cũng khác. - Tống Thư Hàng nói xong thì lại cảm thán: - Hơn nữa, ngươi đã bỏ lỡ độ tuổi tu luyện tốt nhất rồi, cho nên chắc chắn phải tốn thời gian hơn người thường một chút.
Không chỉ riêng Joseph, bản thân Tống Thư Hàng cũng đã bỏ lỡ độ tuổi tu luyện tốt nhất mất rồi, khi bắt đầu tu luyện thì phải vất vả gấp đôi, nhưng hiệu quả thu được chưa chắc đã bằng người ta.
- Ta hiểu rồi, sư phò. Sau này ta sẽ cố gắng tu luyện thêm nữa! - Joseph vỗ ngực nói, sau đó, hắn nhiệt tình kéo Tống Thư Hàng đi tới trước mặt cô gái con lai tóc vàng kia: - Tới đây, sư phò. Ta dắt ngươi tới gặp con gái ta đây, lại nói, con gái của ta cũng giống với sư phò đó, đều học ở khu đại học Giang Nam ấy!
Hả?!
Con gái của Joseph cũng ở đây?
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang đập thẳng lên đầu hắn - tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi.
….
Cô gái con lai tóc vàng kia im lặng đứng đó, chờ cha mình kéo ‘đầu sỏ gây họa’ tới.
- Sư phò, đây chính là con gái của ta, tên là Song Tuyết Maupassant, tiếng Trung theo họ mẹ, tên là Kỷ Song Tuyết! - Joseph vui vẻ giới thiệu, con gái chính là niềm tự hào của ông.
- À, sư phò tên…. À? Sư phò ngươi tên gì thế? - Joseph gãi đầu, xấu hổ quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng.
Hình như lần trước hắn quên mất không hỏi tên của sư phò thì phải?
- Xin chào, bạn học Tống Thư Hàng. - Lúc này, Kỷ Song Tuyết cất giọng dịu dàng chào hỏi rất đỗi thân thiết, đồng thời, cô còn giơ bàn tay trắng nõn ra với Tống Thư Hàng - tên của Tống Thư Hàng, khi nãy cô đã nghe được từ chỗ bạn học Lục Phỉ rồi.
- Xin chào, bạn học Kỷ Song Tuyết. - Tống Thư Hàng cười khổ, vươn tay ra bắt tay của Kỷ Song Tuyết.
Lục Phỉ đứng bên cạnh buồn cười, nhưng cảm thấy nếu cười thì không phải phép lắm, nên nghẹn cười đỏ hết cả mặt. Còn chị gái của Lục Phỉ không biết gì hết, nên mặt mày ngơ ngác đứng kế bên.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng lơ đễnh lướt qua Lục Phỉ, cô nàng lập tức thè lưỡi, làm mặt quỷ với Tống Thư Hàng.
Nụ cười trên mặt Tống Thư Hàng lại càng khó coi hơn.
Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt thì không thể sống mà!