TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Gia Cát Trung Dương và Gia Cát Nguyệt vẫn còn ở trên thiên giới đảo, bất luận họ còn sống hay đã chết thì ít nhất Tống Thư Hàng cũng phải tìm cho ra. Nếu bọn họ còn sống, hắn phải cố gắng hết sức đưa bọn họ về đến thành cổ an toàn.

- Kìa? Chẳng lẽ Tống đạo hữu tính định cư ở thiên giới đảo luôn à? - Cửu Đăng đột nhiên vui vẻ hỏi.

- … - Tống Thư Hàng im lặng một lát rồi đáp: - Khụ, ta có hai người bạn bị thất lạc khi cùng nhau lên đảo, giờ vẫn đang ở trên đảo này. Ta định tìm bọn họ trước rồi mới rời khỏi thiên giới đảo.

- Ồ? Ngươi còn có hai người bạn đang ở thiên giới đảo à? - Cửu Đăng Sư Thái xoa cái cằm trơn bóng: - Có cần ta tìm giúp ngươi không? Trên thiên giới đảo này ta cũng có chút thủ đoạn đấy.

Tống Thư Hàng đương nhiên là hi vọng được Cửu Đăng Sư Thái giúp đỡ, vì tuy không biết cô có địa vị gì trên thiên giới đảo nhưng hắn cảm giác hẳn là không thấp chút nào. Nếu được cô giúp sức thì việc tìm kiếm hai người Gia Cát Trung Dương sẽ dễ dàng hơn hẳn.

Thế nhưng khi Cửu Đăng Sư Thái hồ hởi chủ động yêu cầu được giúp đỡ thì Tống Thư Hàng lại thấy có gì đó sai sai. Đủ loại qua lại, buông tay như không, điểm này có thể giải thích bởi Cửu Đăng Sư Thái là đại sư trong Phật Môn, tinh thâm phật pháp. Thế nhưng sự nhiệt tình của cô lại có chút không thích hợp, làm cho người ta cảm thấy cô đang vô sự xun xoe… Đây là mình đang lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử hay sao?

Nghĩ ngợi một chút, Tống Thư Hàng ướm hỏi:

- Cửu Đăng Sư Thái, ngươi có cần ta giúp gì không? Nếu cần thì xin cứ nói thẳng ra nhé.

- Ngươi nghĩ nhiều quá, ta không cần gì cả, chỉ là ta nhàn rỗi không có gì làm, vừa hay có thể đi dạo thiên giới đảo với ngươi mà thôi. Nói thế nào thì ta cũng có thể coi là một nửa chủ nhân ở đây, ngươi tới đây làm khách, việc đưa ngươi đi dạo trên đảo cũng là việc trong bổn phận của ta đấy. - Cửu Đăng Sư Thái cười ha hả: - Còn cái này nữa, ngươi cứ gọi ta là Cửu Đăng là được rồi.

- Vậy thì… làm phiền Cửu Đăng cô nương vậy. - Tống Thư Hàng đáp. Mặc kệ Cửu Đăng Sư Thái có chủ ý gì, dù sao hắn cũng chỉ cần tìm được anh em Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương về là được. Sau đó hắn sẽ đưa hai người họ vào tháp cao trong thành cổ, giao dịch xong xuôi, rời thiên giới đảo.

Sau khi rời khỏi đây, dù là bị phong ấn kí ức hay xóa sạch luôn kí ức thì hắn cũng không còn quan hệ gì với thiên giới đảo nữa, đường lớn thênh thang, ai đi ngả nấy.

Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì Cửu Đăng đã giơ ngón cái với hắn:

- Từ cô nương nay hay lắm! Ta thích!

Tống Thư Hàng:

- …

Hắn phải làm thế nào mới có thể duy trì cùng đường sóng não với Cửu Đăng Sư Thái đây?



3 phút sau.

Tống Thư Hàng và Cửu Đăng về đến cửa thành.

Cửa thành kia vẫn mở ra 2m, không hề có vẻ gì là sẽ đóng lại.

Cửu Đăng Sư Thái biết mình sẽ rời đi nên mới dứt khoát không đóng cửa thành này sao? Tống Thư Hàng suy đoán.

Trong lúc suy tư, Cửu Đăng đã đưa hắn ra khỏi cửa thành.

Sau đó, Cửu Đăng cô nương ra sức vỗ vào cửa thành một phát:

- Ngủ cái đếch. Dậy quẩy đi!

Ngay sau đó, trên cửa thành sáng lóe lóe bật ra hai dấu chấm hỏi màu đỏ, thế rồi nó ngượng ngùng đóng lại.

Tống Thư Hàng:

-…

Cửa thành này đang ngủ sao? Nhìn qua có vẻ nó cũng là một pháp khí, thậm chí còn là loại đã có khí linh. Tống Thư Hàng cảm thấy nó rất có cá tính.

Sau khi vỗ cửa thành, Cửu Đăng nói với Tống Thư Hàng:

- Đi thôi, chúng ta đi tìm bạn của ngươi đi.

- Cửu Đăng cô nương có cách gì có thể nhanh chóng tìm bạn của ta không? - Tống Thư Hàng hỏi.

Cửu Đăng tự tin đáp:

-T--ruyện được dịch tại iREAD-.vn- Yên tâm đi, có ta ở đây, tìm bạn ngươi chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cứ đến vị trí các ngươi đặt chân lên thiên giới đảo rồi tìm kiếm theo khí tức của bọn họ là có thể nhanh chóng tìm ra họ rồi. Tiền đề là hai người bạn của ngươi chưa vào nhầm địa bàn của yêu thú nào đó rồi bị chúng nó nuốt chửng.

Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu. Thực ra chỉ cần là tu sĩ đã mở Tì khiếu thì đã có thểtìm người theo mùi hương rồi, thế nhưng Tống Thư Hàng không được huấn luyện chuyên môn nên vẫn chưa nắm giữ được kĩ xảo tìm người bằng mũi như thế.





Sau đó Tống Thư Hàng miêu tả cho Cửu Đăng về địa điểm mà máy bay gặp tai nạn.

Cửu Đăng bèn đưa hắn tới chỗ cái xác máy bay tàn.

- Đây là nơi thân máy bay rơi xuống, lúc đó trên máy bay có khoảng hơn 20 hành khách còn sống sót. - Tống Thư Hàng giải thích: - Thế nhưng khi đó trong đám hành khách sống sót ấy lại không có hai người bạn của ta đoán có lẽ họ đã ở một phần khác của máy bay mất rồi.

- Ta hiểu. - Cửu Đăng Sư Thái nhắm mắt lại cảm ứng trong chốc lát rồi nói: - Lấy nơi này làm trung tâm, ta có thể cảm ứng được hai nhóm người. Một nhóm là tốp nhỏ tám người, khí tức của bọn họ đều từng xuất hiện ở gần phần xác máy bay này. Bây giờ họ đang lang thang trong rừng rậm, thật đúng là to gan…

Tám người ở gần mảnh xác tàn của máy bay, chắc hẳn là tốp người của vị giáo sư già cùng nhóm với mình rồi? Nhóm nhỏ của họ đúng là có tám người, xem ra họ không gặp yêu thú nào đáng sợ, cũng có thể do vận khí không tồi.

- Một nhóm khác có bốn người, có lẽ là mục tiêu mà ngươi muốn tìm kiếm đấy, có muốn đi xem thử không? - Cửu Đăng nói.

- Vậy xin Cửu Đăng cô nương đưa ta lần theo tung tích của bốn người ấy đi. - Tống Thư Hàng gật đầu nói.

- Đi theo ta. - Cửu Đăng Sư Thái phối hợp với Tống Thư Hàng một cách bất ngờ, chẳng hề có ý muốn phá rối.

Coi bộ dạng cô nàng thì hình như cô thật sự không có mục đích gì cả? Thực sự chỉ là nổi hứng nhất thời thôi sao?



Cửu Đăng nhanh chóng đi vào trong rừng rậm, tốc độ của cô nhanh đến mức Tống Thư Hàng phải thi triển bộ pháp Quân Tử Vạn Lý Hành mới có thể miễn cưỡng theo kịp.

- Thân pháp ngầu thật đấy. - Cửu Đăng quay đầu nhìn Tống Thư Hàng rồi cười nói.

- Ta may mắn gặp được một vị tiền bối rất tốt, ngài ấy đã dạy cho ta bộ thân pháp này đấy. - Tống Thư Hàng trả lời.

- Ừm, thân pháp ấy rất hợp với ngươi. - Cửu Đăng gật đầu nói: - Ta đi nhanh hơn đây, đuổi kịp nhé.

Nói xong, tốc độ di chuyển trong rừng của cô lại tăng thêm một bậc.

Tống Thư Hàng nghiến răng dốc toàn lực vận chuyển Quân Tử Vạn Lý Hành, gắng gượng bám theo Cửu Đăng.

- Không tồi nha, thế mà vẫn theo kịp. - Cửu Đăng quay đầu nhìn hắn rồi cười nói.

- Ta đã dốc hết toàn lực, nếu Cửu Đăng cô nương đi nhanh hơn thì ta sẽ không thể nào theo kịp. - Tống Thư Hàng nhân lúc thở lấy hơi lên tiếng đáp.

Lúc này, Cửu Đăng ở phía trước lại giơ ngón cái lên:

- Dốc hết toàn lực, ta thích từ này!

Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.

- Đến gần rồi. - Đúng lúc ấy, Cửu Đăng đột nhiên dừng lại, hít hít mũi.

Khi Cửu Đăng đang nói thì Tống Thư Hàng cũng đã ngửi thấy mùi trên người Gia Cát Nguyệt.

Hắn vội vàng nhìn theo hướng mùi hương bay tới.

- Bạn Tống… Tống Thư Hàng? - Tiếng nói yếu ớt từ phía trước vang lên.

Gia Cát Nguyệt đan dựa vào một thân đại thụ cao chừng trăm mét, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn về phía Tống Thư Hàng, trông chẳng khác nào một con búp bê đáng yêu.

So sánh này rất thỏa đáng, bởi vì Gia Cát Nguyệt lúc này cũng chỉ nhỏ bằng một con búp bê mà thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi