TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Vũ Nhu Tử lập tức kêu to:

- Tống tiền bối gia nhập Linh Diệp Đảo của chúng ta đi, Linh Diệp Đảo chúng ta nhiều tài nguyên, công pháp cường đại, hơn nữa lại có ta ở đây, có thể bảo kê cho tiền bối!

- Vũ Nhu Tử đừng ngắt lời, để cho ta nói xong đã.

Bắc Hà Tán Nhân nói.

Vũ Nhu Tử ngượng ngùng rụt lại.

- Hai bên có gì khác nhau sao?

Tống Thư Hàng hỏi dò.

Bắc Hà Tán Nhân:

- Hai bên đều có chỗ tốt và chỗ xấu. Nhưng tóm lại, ưu thế của môn phái lớn hơn nhiều so với tán tu. Cho nên, trước tiên nói tới việc gia nhập môn phái đi.

- Nếu như gia nhập môn phái thì sẽ có sư phụ chuyên môn chỉ dạy cho ngươi tu luyện, truyền thụ kinh nghiệm, theo dõi sít sao miễn cho ngươi gặp phải sai lầm khi tu luyện, có thể bớt được rất nhiều thời gian. Hơn nữa, chỉ cần ngươi có thiên phú, đủ chăm chỉ, tài nguyên, công pháp, động thiên tu luyện cũng sẽ không ít. So ra, nếu chọn cái này thì thích hợp với người toàn tâm toàn ý tu luyện.

- Thế nhưng… Nếu như gia nhập môn phái thì ngươi phải tuân thủ môn quy, đóng góp cho môn phái, chung quy ngươi nhận được nhiều tài nguyên của môn phái như thế, phải đóng góp cho môn phái. Đặc biệt là giống như môn phái của Thông Huyền đại sư vậy, vào đó thì phải cạo trọc đầu, còn phải tuân thủ đủ loại quy tắc của phật môn. Phải cắt đứt với người thân ở phàm tục, chăm chỉ tu luyện mãi cho tới khi xuất sư mới thôi. Nếu như xui xẻo thì có khi cả đời cũng không thể gặp lại song thân.

Trước đây thiếu chút nữa là Bắc Hà Tán Nhân đã bị lừa đi làm tiểu hòa thượng rồi, cho nên oán niệm đối với phật môn khá sâu đậm.

Vân Du Tăng Thông Huyền trồi lên, gửi một cái icon cười ngây ngô.

Bắc Hà Tán Nhân lập tức bổ sung:

- Oa ha ha, thật ra không chỉ môn phái của Thông Huyền đại sư thôi đâu, một số môn phái khác cũng cần phải xa rời người thân. Dù sao thì môn phái cần các đệ tử tập trung lại sinh hoạt trong môn phái. Nếu như không xuất sư thì rất ít khi có thể ra ngoài hoạt động.

Vân Du Tăng Thông Huyền lại gửi thêm một cái icon cười toe toét … hóa ra cái icon cười ngây ngô khi nãy mà vị đại sư này gửi lên là để uy hiếp Bắc Hà Tán Nhân à?

- Không có trả giá sao có thể nhận được hồi báo, đấy là đương nhiên.

Tống Thư Hàng hiểu được, nhưng trong lòng hắn biết, bản thân mình không thích hợp gia nhập môn phái.

Ít nhất là không thích hợp với bản thân của hiện tại. Hắn còn chưa chuẩn bị xa rời người thân, xa quê hương để tu hành. Hắn vẫn còn nhiều điều lưu luyến trên thế giới này.

- Tống tiền bối, Linh Diệp Đảo chúng ta khá tự do ở phương diện này. Chỉ cần ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới chiến vương hậu thiên tam phẩm, thì mỗi năm đều có thể rời khỏi Linh Diệp Đảo một khoảng thời gian, hơn nữa còn có ta ở đây, ta có thể giúp tiền bối người lấy được độ tự do lớn nhất.

Vũ Nhu Tử hãy còn đang quảng cáo Linh Diệp Đảo.

- Cảm ơn.

Tống Thư Hàng chân thành nói.

Bất quá chiến vương hậu thiên tam phẩm không phải xa vời bình thường đâu.

Vũ Nhu Tử bị người ở trong nhóm xem là thiên tài, cô bắt đầu tu luyện từ nhỏ, tới đây giờ đã hơn hai mươi năm rồi ấy chứ? Cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới chiến vương hậu thiên tam phẩm mà thôi.

Tống Thư Hàng cảm thấy chính mình tuyệt đối không phải là thiên tài, nếu như đợi bốn năm chục năm sau mình mới đạt tới cảnh giới này thì cơ bản xem như cha mẹ thiên nhân vĩnh cách mất rồi còn gì?

- Khụ khụ! Tiếp theo ta lại nói một chút về tán tu cho ngươi vậy, chắc ngươi cũng nhìn ra, ta chính là tán tu.

Bắc Hà Tán Nhân cười nói:

- So với gia nhập môn phái thì tán tu không có thầy chỉ đạo tu luyện, không có tài nguyên, không có động thiên địa điểm tốt để tu luyện, tất cả đều phải dựa vào bản thân mình. Điểm tốt duy nhất có lẽ chính là tự do không có điều gì trói buộc nhỉ?

Tán tu rất cực khổ, Bắc Hà Tán Nhân ở trong tán tu xem như có phần may mắn, khi hắn còn trẻ tuổi đã kết giao làm bạn với Tô Thị A Thất, được hắn giúp đỡ rất nhiều. Sau này lại được Tô Thị A Thất đề cử, gia nhập Nhóm Cửu Châu Số 1. Trong nhóm này, hắn như cá gặp nước, thực lực đã đạt tới linh hoàng ngũ phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa thôi là sẽ tiến cấp.

Nếu như là tán tu bình thường, không có thầy dạy, không có tài nguyên, không có tình báo, không có động thiên phúc địa, tu luyện đến cảnh giới nhị phẩm hay tam phẩm thì sẽ khó mà bước thêm được nữa, tuổi thọ vừa hết sẽ hóa thành tro bụi.

- Vậy công pháp và tài nguyên của tán tu là từ đâu mà có?

Tống Thư Hàng cảm giác tiền đồ của tán tu quả thật quá xa vời.

- Ha ha, nếu như ngươi không gia nhập Nhóm Cửu Châu Số 1 mà nói thì ta sẽ đề cử ngươi đi tìm một môn phái mà gia nhập. Dù sao thì tán tu thật sự rất vất vả, bây giờ không thể so với khi xưa, ở trong phạm tục mà muốn kiếm được linh đan diệu dược thật sự là có muôn ngàn khó khăn. Nhưng Nhóm Cửu Châu Số 1 là một nhóm khá đặc biệt, chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân và một số tiền bối có thực lực cao cường và kinh nghiệm dày dặc sẽ hay nhờ vả thành viên trong nhóm giúp đỡ vài việc. Ngươi có thể nhận được một số thù lao mà ngươi muốn từ chỗ chân quân bọn họ. Đây cũng là cách mà các vị tiền bối trong nhóm dẫn dắt cho hậu bối. Hoặc khi những thành viên bình thường trong nhóm cần giúp đỡ, nếu như ngươi có thể giúp đỡ được bọn họ cũng có thể nhận được một số hồi báo. Giống như khi ngươi giúp đỡ Vũ Nhu Tử, nhận được hai rương dược liệu chẳng hạn. Đương nhiên, người chịu ra tay hào phóng bại gia như cô nàng Vũ Nhu Tử này cũng không có nhiều. Ngươi đừng tưởng mỗi lần đều có thể dễ dàng nhận được nhiều dược liệu làm thù lao như thế.

-Truyện được biên tập tại iread.-vn--Bắc Hà Tán Nhân lại trêu ghẹo.

- Bắc Hà tiền bối! Ta mới không có bại gia!

Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử gửi một icon tức giận.

Tống Thư Hàng lại bổ não, tưởng tượng ra bộ dạng đáng yêu phồng má tức giận của cô nàng này, nhất định rất đáng yêu.

Bắc Hà Tán Nhân cười:

- Cho nên, nếu như ngươi lựa chọn làm tán tu thì phải lộ mặt trong nhóm nhiều lên. Chỉ cần ngươi đủ chăm chỉ, vô luận là công pháp, đan dược, tài nguyên, ngươi đều có thể từ từ tìm được. Nói thật thì Nhóm Cửu Châu Số 1 cũng xem như một môn phái rồi.

Tống Thư Hàng nghe tới đây đã cảm thấy động lòng không thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, tán tu quả thật là lựa chọn phù hợp với hắn nhất.

Bắc Hà Tán Nhân:

- Như vậy, giữa môn phái và tán tu, ngươi chọn cái nào?

Bắc Hà Tán Nhân nói xong thì Đồng Quái Tiên Sư lại nói tiếp, bổ sung thêm:

- Tiểu hữu Thư Hàng, chuyện này liên quan tói con đường tu chân ngày sau của ngươi, cho nên ngươi không cần phải vội vàng quyết định. Cứ tỉnh táo suy xét cho thật kỹ đi đã, chọn lựa cho kỹ, để tránh sau này hối hận.

- Cảm ơn tiền bối, ta đã hiểu rõ. Ta chọn tán tu.

Tống Thư Hàng đã sớm nghĩ kỹ càng.

- Ngươi không muốn suy nghĩ kỹ thêm một chút à? Một khi lựa chọn tán tu thì sau này muốn gia nhập môn phái cũng sẽ rất khó.

Đồng Quái Tiên Sư nhắc nhở.

Bình thường môn phái đều không nhận tán tu.

Bởi vì vẽ tranh trên một tờ giấy tranh sẽ dễ dàng hơn vẽ trên một tở giấy đã vẽ rồi nhiều.

Hơn nữa đối với phương diện trung thành cùng môn phái thì tán tu lại càng không thể so được với những đệ tử được bồi dưỡng từ nhỏ, yếu tố không ổn định có quá nhiều.

Cho nên, trừ phi tán tu đó có thiên phú cực kỳ cao, hoặc tinh thông một phương diện nào đó, bằng không thì rất ít có môn phái nào đồng ý nhận tán tu.

- Đúng vậy, ta đã nghĩ kỹ rồi.

Tống Thư Hàng nghiêm túc trả lời. Đây là lựa chọn của hắn, dù tốt hay xấu, hắn cũng sẽ không hối hận.

Đồng Quái Tiên Sư gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Một lát sau, Bắc Hà Tán Nhân mới trả lời:

- Tiểu hữu Thư Hàng, nếu như ngươi đã lựa chọn tán tu thì thứ ngươi cần nhất hiện tại chính là tạo nền tảng bằng cách luyện thể chi pháp và minh tưởng pháp môn. Theo thói quen của Nhóm Cửu Châu Số 1 chúng ta thì muốn có được thì trước tiên phải trả giá cố gắng trước đã. Nếu như trong nhóm có tiền bối hoặc đạo hữu nào cần giúp đỡ thì ngươi có thể giúp một tay, sau khi hoàn thành yêu cầu của đạo hữu hoặc tiền bối đó xong thì ngươi có thể nhận được một ít công pháp và tài nguyên mà ngươi cần.

- Bất quá… ngươi hơi đặc biệt, trong Nhóm Cửu Châu Số 1 chưa từng có người phàm gia nhập bao giờ. Thực lực của ngươi quá yếu, nếu như không thể tạo nền tảng trước thì có khả năng ngươi khó mà giúp đỡ làm những việc giúp tiền bối hoặc đạo hữu trong nhóm được.

Dù sao thì người cần chỉ đường giống như Vũ Nhu Tử rất ít. Những việc mà tu sĩ cần giúp đỡ phần lớn đều có liên quan tới tu chân.

Tống Thư Hàng gửi một cái icon cười ngượng.

- Cho nên, nếu như ngươi không ngại thì ta có thể tìm giúp cho ngươi một phần quyền pháp và minh tưởng pháp môn để tạo nền tảng trước, phối hợp với thối thể dịch của ngươi, cũng đủ khiến cho ngươi hoàn thành nền tảng trăm ngày, chính thức tiến vào cảnh giới dược phàm nhất phẩm.

- Sau khi tạo nền tảng thành công thì ngươi có thể hoàn thành một số nhiệm vụ của các tiền bối và đạo hữu trong nhóm. Cũng có cơ hội trả lại phần của ta. Đương nhiên, ta chỉ có thể đưa trước cho ngươi một bộ pháp môn tu luyện căn bản nhất mà thôi.

Bắc Hà Tán Nhân lại bổ sung:

- Ngoài ra, nếu như ngươi có thể tìm được khí huyết đan thì có thể giảm bớt thời gian trăm ngày tạo nền tảng này.

Nhóm Cửu Châu Số 1 vốn là một nhóm nhỏ dùng để giúp đỡ lẫn nhau, các tiền bối sẽ thường xuyên giúp đỡ hậu bối một chút. Đưa trước cho hậu bối một bộ công pháp căn bản bình thường đối với các tu sĩ mà nói thì chỉ là việc tiện tay mà thôi.

Dù sao thì Tống Thư Hàng cũng đã gia nhập nhóm này, trở thành một vị tu sĩ cũng là chuyện như ván đã đóng thuyền.

Hơn nữa, sau khi Bắc Hà Tán Nhân đưa trước một bộ công pháp căn bản xong thì xem như thành một nửa người dẫn đường cho Tống Thư Hàng. Phần ân tình này, đủ để Tống Thư Hàng ghi nhớ một đời. Về phần nửa người còn lại, tự nhiên chính là cô nàng Vũ Nhu Tử giàu có đã tặng hai rương dược liệu cho Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng nghe thế thì cảm thấy trong lòng ấm áp. Cho dù chỉ là ứng trước, dù chỉ là một bộ công pháp tu luyện căn bản, nhưng đối với hắn bây giờ mà nói thì thật sự là thứ cần thiết nhất.

Ngón tay hắn ấn lên bàn phím, tiếp theo chỉ cần hắn gõ vài chữ thì cánh cửa tu chân sẽ chân chính mở rộng trước mặt hắn!

Lúc này, trong nhóm đột nhiên nhảy lên một tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi