Edit: Sen
Beta: Min
“Liên Kiều tiêu thư, cô muốn xuống nước học bơi ?”
Đứng ở bên cạnh bể bơi, bảo an xấu hổ nhắc nhở cô, hắn thật sự chưa từng thấy qua người nào học bơi lội như vậy, đem mình bọc như cái bánh trưng không nói tới, còn đặt biệt khoa trương đem một cái phao cứu hộ trên lưng, đây mà gọi là học bơi lội sao?
Liên Kiều vẻ mặt khẩn trương nhìn mặt nước, lại ngửa đầu lên, làm bộ như không thèm quan tâm nói:”Ai nói tôi muốn học bơi? Tôi căn bản là sẽ xuống nước, chỉ là …….chỉ là…”
“ Chỉ là cái gì?”
Một cỗ âm thanh trầm thấp ngắt lời cô nói, bóng dáng cao lớn như pho tượng đúc xuất hiện trên bờ.
“ Hoàng Phủ tiên sinh!”, bảo vệ vội vàng cúi người.
“ Được rồi, cậu lui đi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh.
“ Dạ vâng”. Bảo vệ nhận được mệnh lệnh, rất nhanh rời khỏi bể bơi.
Liên Kiều ngẩng đầu, híp mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ánh mắt trời chiếu trên người anh khiến anh xinh đẹp như thiên thần.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều một bộ dương dương tự đắc, không khỏi cười nhạt:”Nha đầu, cô quyết tâm nhưng lại nhát như vậy, làm sao để thắng được Judy đây?”
Anh biết Judy là tử huyệt của Liên Kiều, chỉ cần nhắc tới tên này, Liên Kiều sẽ bị kích thích.
Quả nhiên, Liên Kiều vừa nghe xong, từ bên cạnh hồ bơi đứng lên, bàn tay nhỏ bé lập tức nhéo cổ áo Hoàng Phủ Ngạn Tước
“ Anh chính là đã đáp ứng tôi, nhất định phải dạy tôi học bơi, nếu không_____-nếu không chính là tiểu Cẩu, tiểu Cẩu anh biết không?”
(Sen: chả nhẽ dịch thẳng là chó –Min: ta thấy ý kiến đó hay)
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ hai tay đầu hàng:”Được rồi, được rồi, tôi đã đáp ứng, cho nên cố ý đem hội nghị hủy bỏ, đến dạy cô bơi lội, như vậy, để cô thích ứng một chút cảm giác với nước, được không?”
Nhìn cô nhu thuận gật đầu, anh xoay người rời đi.
“Đi đâu, nói giống như là ban ơn không bằng!”
Liên Kiều hướng theo bóng lưng anh làm mặt quỷ, niết một chút miệng, cô xoay người lại, nhìn ánh nắng mặt trời phản chiếu dưới mặt nước, lại khẩn trương nuốt một chút nước miếng.
“Mẹ_______mẹ cứu con______mẹ______”
Ký ức trong quá khứ phút chốc hiện về, khiến cô hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, cô ngồi xổm xuống, vẻ mặt tái nhợt, lại quật cường không cho nước mắt chả xuống….
Chính mình còn có thể bơi sao?
Toàn thân cô run nhẹ, thử đi đến chỗ tay vịn đạp nước, nhưng là………
Cô làm không được, thực sự không làm được.
“Nha đầu, đem áo ngoài của em cởi ra”
Ở phía sau, mệnh lệnh của Hoàng Phủ Ngạn Tuớc lần thứ hai vang lên.
Liên Kiều mãnh liệt quay đầu,rồi lập tức cúi đầu.
Trời ạ, người hắn thật sự là cao lớn!
Lúc này anh hoàn toàn không còn mặc tây trang giày da cứng nhắc, mà một thân quần bơi khiến hắn càng thêm có lực hấp dẫn trí mạng, hai chân to khỏe, lồng ngực vạm vỡ, bụng bằng phẳng, thiếu chút nữa Liên Kiều liền nhìn không có ý tứ, cùng một siêu cấp soái ca học bơi lội, ngộ nhỡ bản tính nữ sắc lang phát tác thì làm sao? Đây chẳng phải là chảy máu mũi ?
Hoàng Phủ Ngạn Tước bàn tay to đùng sức xoa một chút đầu cô, tựa như đối với một con mèo nhỏ vậy……..
“Nghĩ cái gì vậy, nha đầu, em không phải muốn học bơi lội sao?”
Nói xong, anh tự thực hành nhảy vào bể bơi trước, sau đó ngoi lên mặt nước, cực kì đẹp trai vẫy vẫy tóc, ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo cô nhảy xuống!
“Xuống đi!”
Anh ở trong nước cất tiếng mời gọi, tựa như là hoàng tử nói với công chúa_________theo ta nhảy một điệu đi!
Đáng tiếc, từ trong miệng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại thành mệnh lệnh, không để cho người khác cự tuyệt, một chút cũng không giống hoàng tử, Liên Kiều trong lòng căm giận.
Muốn chết thì chết đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải trải qua.
Cô hít sâu một hơi, dùng sức day đầu một chút, đem đoạn kí ức trong trái tim băng giá xua đi, bàn tay nhỏ bé đặt lên áo khoác ngoài, chậm rãi cởi bỏ ……
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cảm thấy ánh mặt trời như muốn làm hắn hoa mắt, kì thật, nguồn sáng chân chính toàn bộ là đến từ trên bờ……
Bộ bikini màu đen bạc khiến cho một thân đường cong tuyệt đẹp hiện ra, cô chậm rãi thò người xuống nước, động tác này, không tự nhiên nắm chặt eo nhỏ nhắn , toàn bộ khe rãnh liền hoàn toàn dừng lại bên người Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ánh mặt trời ấm áp làm da thịt trắng tuyết, trơn láng như sữa dưới ánh sáng màu, tuy rằng vóc dáng của cô chỉ tới ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng tỉ lệ lại thập phần cân xứng, hai chân thẳng tắp, thon dài hoàn toàn bại lộ trong không không khí, tản ra mùi sửa thơm nhàn nhạt.
Hoàng Phủ Ngạn Tuớc cảm thấy chỗ ngực vang lên, con ngươi dần trở nên thâm trầm.
“Này, Cung Quý Dương, tôi____-tôi có khi nào bị chết đuối không?”
Liên Kiều lực đều ở trên mặt nước, nhìn nước sâu như vậy, cô nơm nớp lo sợ hỏi hắn.
“Có tôi ở đây, em sẽ không việc gì!”
Hoàng Phủ Ngạn Tuớc vội vàng điều chỉnh cảm xúc nói.
Anh lắc đầu một chút, mình đang tưởng tượng gì vậy? Là lâu rồi chưa nhìn qua phụ nữ sao? Như thế nào lại đem nha đầu trước mắt này trở thành phụ nữ? Cô ấy so với mình chỉ như là nha đầu 8 tuổi, ở trong lòng anh cô vẫn chỉ là một đứa nhóc.
Nhìn bàn tay to hướng chính mình, ngón tay thon dài tuyệt đẹp, bàn tay rộng lớn lại khiến cô có cảm giác an toàn.
Liên Kiều thầm hô một tiếng, từ từ nhắm hai mắt liền nhảy xuống, ngay sau đó, liền rơi vào một lồng ngực cứng rắn rộng lớn như tượng vậy.
Đương nhiên, mùi Long Đản Hương cùng ánh mặt trời ấm áp chui vào hô hấp Liên Kiều khiến cho cô có một tia rung động khó hiểu.
Liên Kiều chậm rãi mở mắt …..