TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Thẩm Mặc vui vẻ nấu một bàn cơm ngon tự mình chúc mừng một chút thành tích học tập của mình.

Kể từ khi sống một mình từ năm năm trước cậu đã học được cách tự yêu bản thân mình, vui vẻ chỉ vì những điều nhỏ bé xung quanh.
Cửa lớn bên ngoài mở ra, Thẩm Mặc mải ngâm nga mà không nghe thấy, đến khi cậu bê món cuối cùng ra bàn thì giật mình phát hiện một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mâm cơm.

Hình bóng này, cậu nhận ra.
Người anh trai lớn vẫn luôn xuất hiện trên bản tin và báo trí nổi tiếng là người trẻ tuổi thành công nhất, không những có tài lại còn có sắc.

Kể từ khi cha mẹ mất vào chuyến du lịch năm đó, anh trai lớn và anh trai thứ đã gồng gánh cả Thẩm thị và còn phát triển hơn cả trước kia.

Nhưng cũng vì vậy mà thật lâu rồi, bọn họ không quay trở về nhà chính.
Cũng bởi vì không ai ở nên toàn bộ gia nhân đều bị điều đi tới nơi ở mới, còn căn nhà đầy kỉ niệm này lại trống vắng bao năm chỉ có một mình Thẩm Mặc ở.

Cũng từ khi ấy, cậu dường như bị Thẩm gia quên lãng, tự mình đi làm thêm nuôi chính mình.

Đột nhiên nhìn thấy anh cả trở về, liệu có tức giận vì cậu tự ý sử dụng đồ vật ở đây hay không?
Thẩm Kỳ nhìn bàn cơm cảm giác vừa lạ lùng vừa quen thuộc, đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy bàn cơm quen thuộc này được bày biện món ăn như vậy, cảm giác gia đình đó đã bao lâu rồi anh không được cảm nhận.
" Những cái này là cậu làm?".
Thẩm Mặc mạc danh kì diệu mà run lên, cậu sợ người anh trai này, hồi bé là như vậy, hiện tại liền có phản xạ tự nhiên.

Cậu không dám nói, chỉ cúi xuống gật đầu nhẹ.
Thẩm Kỳ tới giờ mới nhớ ra ngoài Thẩm Quân và Thẩm Hà thì anh vẫn còn một đứa em trai nuôi, thì ra bao năm nay cậu vẫn sống ở đây.

" Lấy cho tôi một bát cơm".
Thẩm Mặc ngạc nhiên tròn mắt, anh cả muốn ăn đồ ăn cậu nấu sao? Anh ấy sẽ không ghét bỏ chứ.

Đầu thì suy nghĩ linh tinh nhưng bản năng vẫn chạy thật nhanh đi lấy một bát cơm đầy ra đặt trước mặt Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ nhìn cậu nhướn mày.

Thẩm Mặc chột dạ, chẳng lẽ cậu làm gì đó phật lòng anh cả rồi sao.
" Cậu không lấy cho cậu à, không ăn sao?".
Thẩm Mặc lúc này mới ngợ ra, chạy mau đi lấy cho mình một bát cơm.

Lúc đi ra đã thấy Thẩm Kỳ ăn hết nửa bát cơm, ăn nhanh như vậy, anh ấy đói lắm hay sao.
Thẩm Kỳ cảm thấy đồ ăn hôm nay cảm giác rất ngon, anh thường xuyên phải uống rượu, ăn cũng là ăn đồ ăn nhà hàng, tuy cầu kỳ nhưng lại không có cảm giác ngon như ăn cơm gia đình.

Chợt nhấc mắt nhìn người đối diện, dáng vẻ ăn cơm giống như con mèo, từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng lén nhìn anh nhưng vì nhát gan nên nhanh chóng quay đi.
Thật ra lần này anh có một cuộc gặp ở gần đây, xong việc tiện thể ghé thăm nhà cũ.

Vốn nghĩ không ai chăm sóc hẳn là cỏ dại mọc đầy, nhà cửa bụi bẩn, lại bất ngờ thấy khu vườn xinh đẹp nở đầy hoa hồng đỏ, căn nhà cũng sạch sẽ tươm tất, thậm chí còn có mùi đồ ăn thơm phức bay trong không khí.


Một bữa này giống như an ủi tâm hồn của anh bao năm nay.
" Đồ ăn cậu nấu rất ngon, lần sau lại làm cho tôi một bàn".
Thẩm Mặc lần này còn suýt rơi mất miếng rau đang gắp, anh cả khen cậu, anh ấy thật sự khen cậu, còn có muốn lần sau lại ăn cơm cậu nấu.

Thẩm Mặc cười híp mắt trong lòng, bên ngoài thì gật đầu lia lịa.
Thẩm Kỳ ăn xong liền rời đi vì công việc, cũng không biết bao giờ thì lại đến đây.

Thẩm Mặc vừa dọn dẹp vừa nghĩ ngợi.

Năm xưa cậu dùng đủ cách lấy lòng các anh trai để muốn một chút thân cận nhưng vì còn có Thẩm Hà nên hai anh trai chỉ quấn quanh cậu ấy, còn Thẩm Mặc chỉ có thể đứng từ xa nhìn bọn họ chơi đùa, ai bảo người ta là em trai ruột đây, còn cậu chỉ là một đứa em trai nuôi được nhặt về để bồi chơi với Thẩm Hà.
Khi còn ở trại trẻ mồ côi, Thẩm Hà vì bị bắt nạt nên chỉ được với mỗi Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc sẽ giúp y, bảo vệ y, đến khi Thẩm Hà được nhà họ Thẩm tìm về thì cũng cầu xin người nhà cũng nhận cả Thẩm Mặc làm con nuôi.

Sau khi Thẩm Hà về Thẩm gia, biết bao người muốn nịnh nọt làm quen nên rất nhanh đã quên mất Thẩm Mặc.
Tuy là con nuôi nhưng không một ai quan tâm tới Thẩm Mặc, thậm chí cậu còn bị người làm gọi là kẻ ăn không ngồi rồi.

Cậu cũng cố gắng giúp đỡ mọi người bất kể việc gì, giống như một người làm không công ở đây.


Cậu khao khát một chút yêu thương từ người nhà nhưng cậu biết, đối với họ, cậu không phải là người nhà, có cũng được, không có cũng chả sao.
Dần dần cậu đã học được cách bao bọc bản thân trong tấm kén, để không bị tổn thương bởi ai nữa.
Có lẽ Thẩm Hà du học nước ngoài mấy năm nay nên anh cả mới có thể để mắt tới cậu một như hôm nay.
Từ hôm đó đã ba ngày rồi nhưng không thấy Thẩm Kỳ quay lại, Thẩm Mặc có chút buồn.

Cậu đi học về lại phát hiện cửa nhà có vài người đang chuyển đồ.

Cậu đi vào nhà nhìn thấy Thẩm Kỳ ngồi trên sô pha xem điện thoại, Thẩm Mặc vừa sợ vừa không hiểu sao lại thấy mừng khi gặp lại anh.
Thẩm Kỳ thấy bé mèo con thì vẫy tay kêu cậu lại đây.

" Từ giờ tôi sẽ quay lại đây sống".
" A..." Thẩm Mặc nghẹn họng, cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thẩm Kỳ để ý bé mèo con này hình như chưa mở miệng ra nói chuyện với anh câu nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi